Hạ Tinh Thần xem thử nơi này của anh rồi lại ngó sang bên kia của mình, trong lòng không khỏi lại có thêm một chút bùi ngùi.
Trên thực tế, chuyện hai người bọn họ không phải là người của cùng một thế giới là điều mà mọi nơi đều có thể để lộ ra rõ rành rành.
Trong lúc đang nghĩ ngợi thì cửa phòng ngủ bị kéo ra, Bạch Dạ Kình mặc một chiếc áo ngủ khác đứng ở cửa liếc nhìn cô một cái: “Đi vào đi.”
Hạ Tinh Thần hồi hộp bất an trong lòng, sợ anh thật sự bảo mình dùng miệng… cho anh. Cô che môi, nghĩ thầm tuyệt đối không thể mặc anh làm bậy như vậy, tắt đèn đi rồi theo anh vào phòng ngủ.
Khi cô đi vào thì anh đã nằm trên giường rồi. Hai mắt nhắm lại, nét mặt rất trầm tĩnh, tuyệt đối nhìn không ra được những điều mờ ám và màu sắc tìиɧ ɖu͙© vừa mới ở trong phòng bếp. Ngược lại vị trí ở bên cạnh chừa ra một khoảng lớn, hiển nhiên là dành ra cho cô. Hạ Tinh Thần đứng tại đó, nhịp tim tăng nhanh.
Dường như trong chốc lát không nghe thấy động tĩnh gì thế nên anh hơi nhếch mí mắt lên một chút, nhìn cô bằng nửa con mắt, nói: “Tắt đèn, lên giường ngủ.”
Hạ Tinh Thần tắt đèn, chậm như rùa mà bò lên giường.
Cả người căng thẳng đến cứng đờ, cũng không dám nằm yên mặc kệ sự đời, thế là bèn nghiêng người ngủ ở mép giường, tay túm chăn đưa lưng về phía anh. Môi trên cùng môi dưới cũng mím thật chặt không dám để lộ ra một kẽ hở.
Chỉ là, còn chưa kịp hít thở sâu thì cơ thể mềm mại đã bị người đàn ông kéo vào trong vòng tay. Cơn buồn ngủ trước đó của Hạ Tinh Thần lúc này đã bay biến mất rồi, hai tay căng thẳng chống đỡ trên vòm ngực anh hòng đẩy anh ra. Giọng điệu cũng có chút không ổn: “Em không thoải mái, đau bụng, anh không thể làm ẩu được đâu…”
Ánh mắt Bạch Dạ Kình hờ hững liếc nhìn cô: “Nếu em lại đẩy anh thì anh sẽ thật sự làm ẩu đấy.”
“…” Vừa nghe anh nói như vậy, bàn tay đang đẩy anh của cô lập tức nhũn ra, chỉ co rút lại trên ngực anh. Bạch Dạ Kình thâm trầm liếc nhìn cô rồi ôm chặt lấy cô, bàn tay xuyên qua lớp áo ngủ rộng rãi trên người cô tìm được lối vào phía dưới quần áo cô.
Hạ Tinh Thần rùng mình, muốn ngăn cản bàn tay anh, thế nhưng… một giây tiếp theo, anh lại chỉ dán bàn tay to rộng nóng như lửa lên phần bụng dưới của cô, rồi sau đó xoa nhẹ từng chút từng chút một. Cũng không có ý muốn tiến thêm một bước…
Cô ngơ ra, có hơi hoảng hồn một tẹo.
Anh… thế này là tự mình mát xa bụng dưới đang khó chịu của cô?
Nhiệt độ của lòng bàn tay truyền đến từ bụng dưới đau nhức có phần khó chịu khiến cô choáng váng. Hạ Tinh Thần cảm thấy cả cõi lòng cũng ấm áp. Nhiệt độ kia nóng thẳng đến hốc mắt cô luôn. Cô nhắm mắt lại, vô thức lại gần người đàn ông hơn một ít, hai tay vốn đang cuộn tròn trên vai anh giờ đã không tự giác mà vòng qua cổ anh.
“Còn đau sao?” Anh hỏi. Tiếng nói trầm thấp vào ban đêm dễ nghe đến mức làm cô say mê.
Lòng bàn tay anh giống như là có ma lực vậy, cứ thế mát xa mấy vòng xong thì thật sự không đau thế nữa. Song, khi nghe anh hỏi thì Hạ Tinh Thần lại chỉ gật đầu, thì thầm: “Còn đau…”
Sự che chở thế này của người đàn ông làm cho cô mê muội đôi phần, không muốn cứ như vậy mà kết thúc.
Ngược lại Bạch Dạ Kình kiên nhẫn hiếm thấy, hoàn toàn không có vẻ bực mình, rũ mắt thoáng nhìn qua cô đang rúc vào lòng mình, biểu cảm dịu dàng hơn nhiều lắm, động tác trên tay cũng không dừng lại.
Hạ Tinh Thần hưởng thụ loại cảm giác này, đôi mắt chớp chớp, hốc mắt hơi nóng lên. Trong lòng có các loại cảm tình phức tạp đang cuồn cuộn quấn lấy, lôi kéo cô không ngừng tiếp tục chìm đắm rồi lại chìm đắm…
Người đàn ông này một khi thật sự muốn một người phụ nữ, cô nghĩ là có lẽ không ai có thể cự tuyệt nổi đâu!
“Bạch Dạ Kình…” Cô ghé vào lòng anh, hạ giọng gọi anh một tiếng.
“Hửm?”
“Trước đây anh… chắc là đã quen nhiều bạn gái lắm đúng không?”
Bạch Dạ Kình nhướng mày: “Thật sự là có hàng vạn phụ nữ muốn làm bạn gái của anh.”
Số người trực tiếp gọi “chồng ơi” ngay dưới tin tức của anh trên mạng nhiều đếm không xuể. Còn có các bảng điện tử chạy quảng cáo mà fans hoặc là người ủng hộ trung thành của anh dựng nên cho anh, số lượng người ủng hộ cũng lên đến mấy trăm ngàn người.
“Vậy số bạn gái anh từng quen trước em, anh vẫn có thể đếm rõ ràng được chứ?” Cô hỏi. Cô nghĩ, không đến mười thì cũng được mấy người nhỉ.
Bạch Dạ Kình không trả lời, chỉ hỏi lại: “Tại sao lại hỏi cái này?”
Hạ Tinh Thần lặng thinh trong chốc lát rồi mới mở miệng: “Kỹ thuật của anh bây giờ, nếu như không có phụ nữ chỉ dạy thì sao có thể học được chứ?”
Hơn nữa, phương pháp còn tốt như vậy kia mà. Đàn ông bình thường căn bản là không cẩn thận săn sóc như vậy đúng chứ?
Bạch Dạ Kình hừ một tiếng: “Em cảm thấy có người phụ nữ dám dạy cho anh?” Có thể khiến anh có ý nghĩ làm loại chuyện này, người phụ nữ này đây chính là ngoại lệ! Hơn nữa, hiện tại thế mà anh còn cảm thấy, làm loại chuyện này có cảm giác tốt khó mà hiểu được. Đặc biệt là khi cô ngoan ngoãn thế này quyến luyến rụt người trong lòng anh, ôm lấy anh…
“Dù không có người nào dám dạy anh nhưng cũng nhất định có người phụ nữ nào đó đã từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy đúng không…” Hạ Tinh Thần lẩm bẩm.
“Nếu mà nói phụ nữ thì thật đúng là từng có một người như vậy. Với anh mà nói, người ấy rất đặc biệt, hưởng thụ đãi ngộ như vậy cũng không có gì ngạc nhiên.” Bạch Dạ Kình nói thẳng.
Hạ Tinh Thần nghe thế, trong đầu cũng chỉ dư lại câu nói “người phụ nữ đặc biệt” kia của anh, chẳng hiểu sao mà trong lòng buồn chút xíu.
Cô suy nghĩ, kiểu người phụ nữ nào có thể khiến anh cảm thấy rất đặc biệt? Thế thì… Hiện tại với anh mà nói, cô gái ấy có còn rất đặc biệt không?
“Sao không hỏi tiếp nữa?” Bạch Dạ Kình không nghe thấy tiếng nói bèn cúi đầu nhìn cô, chỉ có thể thấy được đỉnh đầu của cô.
Hạ Tinh Thần buồn hiu một chốc rồi mới nói: “Em muốn ngủ… Buồn ngủ quá.”
Cô giả vờ buồn ngủ ngáp một cái, bàn tay đang ôm lấy đôi tay anh muốn trượt khỏi cổ anh. Trong lòng có sự thất vọng mà ngay cả bản thân cũng không hiểu được…
Nhưng khi đầu ngón tay ở trên vai anh sắp rời đi thì bị người đàn ông dùng một tay giam giữ.
Cô giãy giụa, chỉ nghe anh cất tiếng trầm thấp: “Người phụ nữ đặc biệt ấy là mẹ của anh.”
“Sao?” Cô giật mình chớp mắt, mới ý thức được anh đang nói cái gì. Cho nên là… anh đang giải thích với cô sao?
Đối diện với ánh mắt tinh quái của anh, khuôn mặt cô thoáng hiện một tia không được tự nhiên, vểnh môi, lẩm bẩm: “… Là ai có quan hệ thế nào dù gì cũng không liên quan đến em. Vả lại… em cũng có muốn hỏi anh người ấy là ai đâu.”
Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng hờn dỗi nơi đáy lòng mới đây trong nháy mắt đã bị quét sạch hết đi rồi.
Hơn nữa, khóe môi đã không tự giác mà nhếch lên một đô cong, làm thế nào cũng không kiềm chế được.
Đôi tay cô lại bám lấy cổ anh, đối diện với ánh mắt thâm thúy của anh, cô chỉ biết cúi gằm mặt vì xấu hổ, không dám nhìn anh nữa. Vì sợ tâm tư của bản thân bị anh nhìn thấu dễ như trở bàn tay.
Chỉ có điều…
Từ khi nào mà mình đã trở nên nhỏ mọn như vậy chứ?
Bạch Dạ Kình không có lật tẩy tâm tư của cô mà chỉ nằm yên. hai tay siết chặt eo cô, hơi dùng sức dứt khoát ôm cô nằm lên người mình mà ngủ. Hạ Tinh Thần giãy giụa động đậy một chút thì bị anh đè lại, giọng anh khàn đi hẳn, trong giọng nói toàn là sự uy hϊếp: “Đừng lộn xộn, nếu không, anh sẽ thật sự không khách sáo với em.”
“…” Cô không dám động đậy, để mặc cho anh ôm.
Anh mở mắt nhìn thẳng vào mắt cô, ngón tay quấn lấy đuôi tóc cô trong tay mà thưởng thức: “Ngày mai anh sẽ không có mặt lúc dì Thẩm phẫu thuật.”