Cô ta vừa dứt lời, không đợi Hạ Tinh Thần phản ứng lại liền xoay người rời đi.
Hạ Tinh Thần vô cùng tức giận nhưng dáng vẻ bây giờ thực sự rất chật vật, hơn nữa nơi này còn là Bộ ngoại giao, cô là nhân viên nên phải chú ý hình tượng, không thể tranh cãi ầm ĩ với Hạ Tinh Không.
“Ngài… Ngài Tổng thống!”
Hạ Tinh Thần vừa định đi sửa sang lại, chợt nghe thấy giọng nói của Hạ Tinh Không còn chưa đi xa. Cô mơ hồ quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của cô ta, chỉ thấy Bạch Dạ Kình đã xuất hiện ở trên hành lang thật dài tự lúc nào. Đó vẫn là một đôi vệ sĩ, tất cả đều là tâm phúc của anh, Lãnh Phi cũng đi theo sau anh.
Giờ phút này, cả người Hạ Tinh Không đứng thẳng tắp, trên mặt tràn ngập sự sùng bái và kính sợ đối với người đàn ông, lại không kìm được mà ngưỡng mộ.
Người đàn ông này quả thật đủ để khiến tất cả phụ nữ đều không thể kìm nén được.
Nhưng vào giờ khắc này, trong lòng Hạ Tinh Thần lại vô cùng oán giận anh, nhất là khi gặp phải Hứa Nham và Hạ Tinh Không.
Nếu không phải năm đó do anh tự tiện làm chủ chọn cô sinh con cho anh thì bây giờ cô cũng sẽ không đánh mất tình yêu, còn phải chịu đựng đủ loại kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Hạ Tinh Không.
Bạch Dạ Kình trầm mặc bước về phía trước, Hạ Tinh Không thấy người đàn ông càng ngày càng gần, chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông, kích động muốn ngất xỉu. Nhưng người đàn ông chỉ đang ngang qua cô ta rồi đi thẳng tới chỗ Hạ Tinh Thần.
Cho dù một cái liếc mắt thì anh cũng không liếc Hạ Tinh Không, xem cô ta như không khí, hoàn toàn không tồn tại.
Hạ Tinh Không không tin được mà xoay người sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào Hạ Tinh Thần.
“Chào ngài.” Hạ Tinh Thần hơi cúi đầu, thái độ ôn hòa.
Bạch Dạ Kình cau mày, không nói lời nào liền đỡ cằm cô, nâng khuôn mặt chật vật của cô lên. Tầm mắt anh nhìn từ cổ cô đi xuống…
Lực trên tay anh không nhỏ, Hạ Tinh Thần bị niết đau, oán giận trong lòng lại càng nhiều, lắc lắc đầu muốn giãy ra.
Bạch Dạ Kình liếc cô một cái, không giận mà uy. Cho dù trong lòng Hạ Tinh Thần có oán giận hơn thì cũng không dám giãy giụa nữa, nhưng cô không hiểu rốt cuộc người đàn ông này đang làm gì. Hơn nữa…
Hai người sát nhau như vậy, ngón tay thon dài của anh lại ở trên mặt cô, độ ấm trên đầu ngón tay không tính là rất nóng nhưng không hiểu sao lại khiến Hạ Tinh Thần cảm thấy nóng bỏng như lửa, tim còn đập thình thịch.
Hơn nữa… rốt cuộc tầm mắt của anh đang nhìn chỗ nào vậy chứ? Nhìn lên ngực cô rồi!
“Này, ngài Tổng thống…” Cô mím môi thử mở miệng, cả người cứng ngắc như sắp hóa thạch.
Vào giờ phút này, Bạch Dạ Kình đã buông cô ra rồi lại liếc mắt nhìn Lãnh Phi: “Tìm bác sĩ qua đây.”
“Vâng thưa ngài!” Lãnh Phi đáp một tiếng, Bạch dạ Kình cũng không ở lâu nữa mà xoay người rời đi.
Lúc đi qua Hạ Tinh Không, ánh mắt dừng khoảng một giây trên người cô ta, đôi mắt thâm trầm kia khiến Hạ Tinh Không rùng mình một cái, cảm thấy như có gió lạnh thổi qua.
Cho đến khi Bạch Dạ Kình hoàn toàn biến mất thì Hạ Tinh Thần mới khôi phục tinh thần. Một lúc lâu sau, đưa tay lên vỗ vỗ mặt giống như có chỗ còn lưu lại độ ấm của Bạch Dạ Kình. Cho nên… vừa nãy anh là đang nhìn xem tại sao cô lại bị phỏng?
Nếu thật sự là như vậy thì người đàn ông kia… thoạt nhìn dường như không đáng ghét như thế.
Lúc này Hạ Tinh Không mới khôi phục tinh thần, thấy dáng vẻ thất thần của Hạ Tinh Thần, không khỏi châm chọc cười: “Chị à, biểu tình này của chị không phải là đang tương tư chứ?”
Tinh Thần hoàn hồn, xem thường liếc cô ta: “Biểu tình của cô lại càng giống hơn.”
“Tôi đã có anh Hứa Nham, không cần tương tư.” Hạ Tinh Không đắc ý: “Nhưng tôi khuyên chị đừng có không biết trời cao đất rộng, người nào cũng mơ ước. Ngài Tổng thống là nhân vật của nhân dân, chị là một người phụ nữ đã từng sinh con, đừng nói là Tổng thống, ngay cả anh Hứa Nham cũng thấy chị chướng mắt cho nên đừng mơ mộng nữa!”
Hạ Tinh Thần cười cười: “Quả thực ngài Tổng thống là người của nhân dân nhưng cho dù có là người của nhân dân thì cũng xem cô như không khí mà thôi.”
“…” Hạ Tinh Không tức giận không nói nên lời. Ngay sau đó, có người vội vàng chạy lại: “Xin hỏi vị nào là Hạ tiểu thư?”
“Hai người đều là Hạ tiểu thư!” Ngữ khí Hạ Tinh Không khó nghe.
“Tiểu thư Hạ Tinh Thần.” Đối phương lại bổ sung thêm.
“…” Hạ Tinh Không lại im bặt.
Tầm mắt đối phương rơi xuống trên người Hạ Tinh Thần, mỉm cười cung kính nói: “Mời ngài đi theo tôi, phụng theo mệnh lệnh của ngài Tổng thống xử lý vết thương trên người ngài.”
Hạ Tinh Thần theo đối phương rời đi, Hạ Tinh Không tức giận mà dậm chân! Người phụ nữ này thật may mắn mà!
Kỳ thực cũng không tính là bị thương, chỉ là bị nóng nên hồng lên một chút. Bác sĩ xử lý đơn giản cho cô, lễ phục trên người cũng không thể mặc nữa chỉ đành thay bộ đồ nhân viên ban đầu rồi vào hội trường. So sánh với một đám người mặc lễ phục long trọng thì cô thật sự không được hợp cho lắm.
Hạ Tinh Thần ngồi ở cuối, cách hàng ghế đầu rất xa nhưng người đàn ông kia chói mắt như vậy, cho dù có xa hơn nữa thì chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể thấy rõ. Bên cạnh anh toàn là những nhân vật quyền cao chức trọng, đám người này ở trước mắt hắn cũng phải cúi đầu xưng thần.
“Đừng nhìn! Còn nhìn nữa thì con ngươi cũng dính lên người người ta luôn!”
Trì Vị Ương đưa tay quơ quơ trước mặt cô. Lúc này Hạ Tinh Thần mới nhận ra bản thân không xem tiết mục mà lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng Bạch Dạ Kình, cô chột dạ vuốt vuốt tóc: “Tiết mục thật hay.”
“Bớt đi, mình biết cậu đang nhìn ngài Tổng thống của chúng ta nhưng mình sẽ không giễu cợt cậu. Người ta có mị lực như vậy, nếu cậu không nhìn chằm chằm thì mình mới thấy kì lạ. Chẳng qua… Aida, ở phía trước, Hữu Nham đã đã quay đầu lại nhìn rất nhiều lần. Aizz, cậu nói xem, có phải Hứa Nham vẫn còn chút tình cảm với cậu hay không? Không chừng hai người vẫn có thể thành đôi!”
Hạ Tinh Thần nắm chặt tay ghế, thở sâu một hơi rồi mới bình thản nói: “Bây giờ anh ta là bạn trai của Hạ Tinh Không, cậu cảm thấy… hai chúng tớ còn có thể sao?”
Trì Vị Ương choáng váng, miệng há to tới mức có thể nhét một quả trứng thiên nga vào luôn. Giây tiếp theo, cô lại giận dữ giậm chân. Lúc cậu còn ở bên Hứa Nham thì mình đã nói chắc chắn người phụ nữ này không đơn giản, vừa nhìn thấy Hứa Nham thì liền giống như uống phải xuân dược, bây giờ rốt cuộc cũng bại lộ!”
“Haizz…” Hạ Tinh Thần ra hiệu đừng có lên tiếng, nơi này là đại sảnh của Bộ ngoại giao, mỗi một người bên trong đều là nhân vật lớn, nếu để những người bên ngoài nghe thấy những lời thô tục này của Trì Vị Ương thì không tốt. Trì Vị Ương cũng nhận ra rồi nhanh chóng giơ tay lên vỗ vỗ miệng của bản thân, im lặng không nói chuyện.
Rốt cuộc Hạ Tình Thần không nhịn được mà nhìn Hứa Nham ở đằng trước nhưng không đợi anh ta quay đầu thì cô đã chuyển tầm mắt sáng chỗ khác.
Trong ngực có chút chua xót. Thế sự vô thường, trước đây cô cũng không ngờ Hứa Nham sẽ ở bên Hạ Tinh Không.