Học Bá 985

Chương 15: Bé đáng thương bị vứt bỏ

Chạy mấy vòng quanh công viên, Mạnh Nam Kha sớm đã mệt đến không thở nổi, cậu thở hổn hển hỏi Mộ Lương Hoán: "Tiểu Mộ, chúng ta nghỉ một lát được không?"

Tốc độ của Mộ Lương Hoán dần dần chậm lại, anh nghe tiếng thở gấp của nam sinh cảm thấy có chút phiền.

Phiền thế nào?

Đại khái giống như có lúc bạn cảm thấy món mình không thích ăn toả ra hương thơm mê người làm mình không thể khống chế.

"Đi thôi, về nhà."

Mạnh Nam Kha không ngờ anh sẽ chủ động nói chuyện với mình, thật ra đến bản thân Mộ Lương Hoán cũng không rõ vì sao mình lại mở miệng nói chuyện.

Có những lúc luôn cảm thấy khó hiểu.

"Vậy cậu đồng ý học chơi bóng rổ với tôi không?"

Đôi mắt Mạnh Nam Kha lấp lánh chờ mong nhìn Mộ Lương Hoán, sợ rằng anh sẽ không đồng ý.

Mộ Lương Hoán đối diện với ánh mắt của cậu, lại một lần không từ chối, rốt cuộc là vì sao?

Có lẽ là vì anh lo sau khi mình từ chối thiếu niên sẽ nắm mãi không buông, nói mãi không ngừng, hoặc chỉ là không muốn nhìn thấy bé mèo sữa trước mắt thất vọng.

"Tốt quá rồi! Tôi nghe mẹ nói cậu cũng học ở trường trọng điểm Nhất Trung, đợi đến lúc khai giảng bọn mình hẹn ở sân bóng rổ không gặp không về nhé."

Mộ Lương Hoán không trả lời, chỉ gật đầu.

Đi đến dưới toà nhà, Mạnh Nam Kha thoải mái vươn mình một cái dưới ánh mặt trời: "A, thoải mái quá, không ngờ ánh mặt trời sáng sớm mùa hè lại thoải mái như vậy."

"Được rồi, tôi về đây Tiểu Mộ."

"Ừ."

Mộ Lương Hoán mở cửa đi vào nhà, xung quanh lập tức trở nên yên lặng, vậy mà có chút không quen.

Thật ra anh cảm thấy mình hơi kì lạ, nói không nên lời kì lạ ở đâu, anh luôn là một người lạnh lùng, không thích giao lưu, không muốn khách khí.

Từ nhỏ đến lớn luôn luôn cô độc.

Nhớ lúc còn nhỏ có một bé gái đi theo sau anh, luôn ngọt ngào gọi anh: "Anh A Hoán."

Cô bé đó tên là gì anh đã nhớ không rõ nữa, cũng không cần thiết phải nhớ.

Cô bé đó rất dính anh, rõ ràng anh không thích nói chuyện, trước nay cũng không đối tốt với cô bé, anh phiền, rất phiền mấy bé gái động một tí là khóc.

Cho đến một lần anh thật sự không chịu nổi nữa, giật lấy kẹo trong tay cô bé bóc vỏ ăn luôn, cô bé khóc lóc chạy về nhà tìm mẹ, sau đó cũng không xuất hiện nữa.

Anh không thích ồn ào, từ nhỏ đã như vậy.

Đứng ở cửa nhớ lại những chuyện này, còn chưa kịp đổi giày, tiếng gõ cửa đã vang lên, còn kèm theo giọng đặc trưng của thiếu niên: "Tiểu Mộ, tôi không vào nhà được."

Mộ Lương Hoán mở cửa ra lần nữa, tóc thiếu niên bị mồ hôi làm ướt dính ở trên trán, có mấy sợi còn đang nhỏ nước.

Mạnh Nam Kha uỷ khuất nhìn người trong cửa, mắt hạnh nhân của cậu hơi né tránh, rất giống bé đáng thương bị vứt bỏ ở bên ngoài.

"Vào đi."

Mộ Lương Hoán nhất thời rung động, chuyển tầm mắt, quay người đi đổi giày.

"Ừm ừm."

Giây tiếp theo vẻ mặt Mạnh Nam Kha đã thay đổi, cười vô hại, giống như vừa rồi đều là ảo giác của Mộ Lương Hoán.

"Tiểu Mộ, sao vừa rồi cậu vẫn đứng ở cửa vậy, có phải đoán được tôi sẽ qua đây không?"

"Không hổ là bạn học Tiểu Mộ, thần cơ diệu toán."

"Quả nhiên học bá cái gì cũng biết."

"Mẹ tôi đi chợ chưa về, ba thì đi làm rồi, tôi liền thành người đáng thương không ai cần."

Mạnh Nam Kha nói không ngừng như cái máy, giọng điệu của cậu rất phong phú.

Mộ Lương Hoán không để ý cậu, vào phòng ngủ lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa.