Editor: Claudia
Nụ hôn quá đỗi kịch liệt khiến đầu Tiết Duật như muốn nổ tung.
Bị du͙© vọиɠ thao túng, đủ loại suy nghĩ hạ lưu trong đầu đều tuôn ra, tụ lại lên men trong ngực, không tìm được nơi bộc phát, buộc anh ngày càng xao động bất an, nhưng lại không nỡ rời đi như vậy.
Nổi nóng mà quấn lấy đầu lưỡi và nuốt hết nước bọt trong miệng cô. Nghe thấy hơi thở gấp gáp và tiếng rêи ɾỉ mơ hồ trong vô thức của cô, Tiết Duật đã chịu đựng đến cực hạn. Anh khát khao được cô vỗ về rồi hôn môi, gần như sắp muốn điên mất rồi.
Anh không thấy xấu hổ chút nào khi lợi dụng sự tò mò của cô, nói những lời vô nghĩa bên tai cô, đầu độc cô, dụ dỗ cô.
Cuối cùng cô cũng không chịu nổi sự nhớp nháp và nóng bỏng nơi vành tai và tóc mai chạm nhau nữa, đặt hai tay lên vai anh, hôn lên hầu kết của anh như cách anh hôn cô.
Anh ngoan ngoãn bị đẩy ngã, Lương Nguyệt Loan từ dưới người anh ngồi dậy, quỳ xuống nằm bò bên cạnh anh, hôn từ cổ đi xuống. Cách một lớp áo phông nên anh có chút bất mãn, dường như cô hiểu điều đó, vén vạt áo lên rồi lại cúi đầu xuống, hôn từ lưng quần đến sát mép quần. Hơi thở ấm nóng phả lên da thịt, tay cô phủ lên bề mặt qυầи ɭóŧ, khẽ vuốt ve hình dáng dươиɠ ѵậŧ. Anh thoải mái bật ra tiếng rêи ɾỉ, trầm thấp, rất gợi cảm…
Lương Nguyệt Loan muốn làm cho anh thoải mái hơn nên đã cởϊ qυầи lót của anh ra, dươиɠ ѵậŧ bật ra đập vào mặt, cô sợ hãi khẽ hô, đầu ngửa ra sau, nhưng vẫn không hoàn toàn tránh được, khóe miệng bị dính chút dịch thể.
Cô dùng ngón tay sờ sờ rồi đưa lên mũi ngửi, mặc dù cảm thấy mùi có hơi lạ nhưng cũng không khó ngửi, vẫn có thể chấp nhận được.
Côn ŧᏂịŧ đang trong trạng thái sung huyết và vô cùng hưng phấn, màu sắc sẫm lại, thậm chí nhìn ở khoảng cách gần còn có thể thấy gân xanh quấn quanh dưới da mơ hồ nảy lên. Một tay cầm không nổi, chỉ có thể dùng hai tay, xúc cảm cũng rất kỳ diệu. Còn có lỗ nhỏ mẫn cảm nơi qυყ đầυ, cô lấy móng tay cọ qua vài cái, anh vừa đau lại thoải mái, bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến dịch thể chảy ra nhiều hơn.
Sờ từ phần gốc đến qυყ đầυ, nhiệt độ, chiều dài, độ cứng đều đã cảm nhận qua, kể cả hai túi tinh cũng đã chơi qua rồi, kế tiếp nên nếm thử.
Nhưng mãi cô vẫn không bắt đầu bước tiếp theo.
Tiết Duật muốn nhìn dáng vẻ của cô, nhưng dường như có một lớp sương mù che trước mắt, chỉ còn lại toàn màu đỏ tươi*, anh chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Clau: Trong raw viết là “đỏ tươi”, tôi cũng không hiểu lắm.
Khuôn mặt thuần khiết pha lẫn du͙© vọиɠ ngất xỉu vì cao trào, đôi mắt vô tội nhưng lại xấu xa, cố ý đưa anh vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Cô đang đùa bỡn anh.
“Dùng miệng đi, Lương Nguyệt Loan, Nguyệt Loan…bé ngoan, anh rất khó chịu.”
Trong huyết quản như có hàng vạn con kiến bò tới bò lui không chút quy luật nào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự lo lắng và du͙© vọиɠ. Nếu không được an ủi, l*иg ngực của anh sẽ vỡ tung mất, giống như người nghiện ma túy, khi bị dồn đến bước đường cùng sẽ hạ thấp bản thân mình, xin cô bố thí và thương hại.
“Liếʍ cho anh một lát đi, cầu xin em.”
Cô thích anh, thích lâu như thế, khi sơ trung anh vô tâm mà không để ý tới cảm giác ủy khuất của cô, chắc chắn cô không nỡ nhìn thấy anh bị dày vò như vậy.
“… Được rồi.” rốt cuộc cô cũng có lòng từ bi.
Nhìn xem, anh nói đúng.
Anh cố gắng chịu đựng, không thể đợi cô bắt đầu trò chơi không nhanh không chậm này. Cô cúi đầu xuống, anh nóng lòng đẩy côn ŧᏂịŧ vào miệng cô, hàm răng va vào bộ phận yếu ớt, anh kêu lên đau đớn, mất khống chế mà lập tức thọc vào cổ họng cô.
Miệng bị lấp kín, quá sâu, cảm giác khó chịu buồn nôn khiến Lương Nguyệt Loan phát ra âm thanh mơ hồ. Tay cô chống lên bắp đùi anh, tay kia nắm lấy phần gốc côn ŧᏂịŧ, có ý muốn nhổ ra.
Được bao bọc trong khoang miệng ấm nóng ướŧ áŧ, chút đau đớn đã được thay thế bằng sự thoải mái. Nước bọt tiết ra từ miệng cô chảy dọc khắp côn ŧᏂịŧ, được bôi trơn, anh đâm vào rút ra trơn tru hơn rất nhiều.
Trước mắt tối đen, anh không thấy rõ, nhưng trong đầu lại phác họa rõ ràng khuôn mặt đỏ bừng của cô, chật vật nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ của anh. Anh không nhúc nhích được, nếu không sẽ nắm lấy cặρ √υ' mềm mại của cô mà xoa nắn, làm cho hai đầṳ ѵú cứng lại rồi ngậm vào miệng liếʍ.
Anh không muốn bắn ra quá nhanh, nhưng âm thanh cầu xin yếu ớt của cô giống như dây leo bám vào xương cụt của anh vậy, quấn quanh tứ chi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh phát điên, côn ŧᏂịŧ giật giật rồi phun ra ngoài.
…
Tiếng gõ cửa trở nên nặng nề hơn, Tiết Duật chợt mở hai mắt ra, ngoài cửa sổ đã sáng choang.
Lương Thiệu Phủ gõ cửa ở bên ngoài, nói rằng xe của Tiết Quang Hùng đang chờ ở dưới lầu, hỏi anh đã tỉnh chưa.
Tiết Duật hoảng hốt từ trên giường ngồi dậy, chỉ cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi, đầu cũng đau dữ dội, cổ họng khàn đến mức không phát ra được tiếng nào.
Anh vén chăn lên chuẩn bị rời giường, nhưng bỗng dưng cứng đờ.
Qυầи ɭóŧ ẩm ướt nhớp nháp, Tiết Duật kéo cạp quần ra nhìn xuống.
Đ*t m*!
Sau khi trở về từ phòng của Lương Nguyệt Loan, anh đã có mộng xuân.