Xin Cho Phép Anh Được Thích Em

Chương 19: Thoả hiệp

Zero, Tô Tử Mộ, nhà vô địch MOF trẻ nhất thế giới.

Ngoại trừ vinh dự chí cao vô thượng này, chấn động nhất là việc cô về Trung Quốc gia nhập Zaisi*

*Zaisi là quán cafe của Sưởng Húc, Zaisi còn có nghĩa là Lại Tư, xuất phát từ Từ Tái Tư, tác giả mà Sưởng Húc thích còn nhỏ, đọc lại chương 3-4 sẽ thấy*

Người chủ Zaisi là ai? Không ai biết.

Sau đó có báo cáo, Zaisi chỉ là một quán cà phê boutique, thậm chí không có chuỗi.

Giới đồ ngọt phát ra dấu chấm hỏi màu đen lớn, cảm thấy khó hiểu đối với việc này của Tô Tử Mộ

"Zero, Tô Tử Mộ."

"Sưởng Húc, vợ của tôi."

Sau khi giới thiệu đơn giản, Nhậm Hàm dưới sự bày mưu tính kế của Tịch tổng bắt đầu cuộc họp hôm nay.

Đầu tiên không thể nghi ngờ là tiêu thụ cà phê thô của Trung Quốc tiếp tục tăng, mặc dù khối lượng chiếm ít hơn ba phần trăm tiêu thụ toàn cầu, nhưng tiêu thụ cà phê của Trung Quốc tăng trưởng hàng năm khá mạnh mẽ, nhu cầu của người tiêu dùng Trung Quốc đối với cà phê tăng lên, các loại hình thương hiệu cà phê khác nhau đã chuyển đổi, thị trường cà phê Trung Quốc với ảnh hưởng của việc nâng cấp tiêu dùng phân chia lớp rõ ràng hơn, các thương hiệu định vị khác nhau thông qua phân cấp chính xác để có được sự ủng hộ của các nhóm người tiêu dùng khác nhau.

Bây giờ ngành công nghiệp cà phê trong nước gần như cho thấy trạng thái bão hòa hoặc quá bão hòa, suy nghĩ về làm thế nào để độc chiếm vị trí hàng đầu của ngành công nghiệp cà phê, làm thế nào để định vị lại thị trường," suy nghĩ lại, phá vỡ ra", là chủ đề của cuộc họp ngày hôm nay.

Mà Nhậm Hàm ở đầu báo cáo liệt kê ra năm chữ lớn "ĐỔI MỚI VÀ SÁNG TẠO".

Ngoài việc giải quyết những khó khăn và vấn đề cản trở sự phát triển của Zaisi, cuối cùng của hội nghị cũng đề cập đến tiền thân của Zaisi, là Hằng Coffee.

Mặc dù Bùi Hằng đã kết thúc việc kinh doanh cà phê Hằng vì hôn nhân, nhưng mâu thuẫn và vấn đề sẽ không được giải quyết với sự ra đi của Bùi Hằng, họ không thể tránh khỏi vấn đề thực tế - trì trệ.

Chưa kể đến mô hình kinh doanh của Hằng Coffee vẫn còn tương đối cũ kỹ, chỉ riêng bản năng cải cách và đổi mới của Bùi Hằng cũng đủ để Hằng Cà Phê đi đến phá sản. Kế hoạch đột phá của Tịch Đan muốn thực hiện sau khi tiếp quản Hằng Cà Phê, chỉ là ngại Sưởng Húc kiên trì anh đành phải thỏa hiệp.

Đêm giao thừa, Sưởng Húc chủ động nhắc tới vấn đề hình thức kinh doanh của Zaisi, Tịch Đan đâu chỉ là kinh ngạc vạn phần.

"Trong những năm gần đây, tốc độ phát triển của ngành cà phê quả thật vượt qua tưởng tượng của chúng ta, từ khi mở mấy quán cà phê không tồi gần đó, doanh thu của chúng ta cũng không bằng trước, nhóm người tiêu dùng cũng không có mở rộng rõ ràng vẫn là nhóm người kia."

Tuy rằng lại nghĩ đến việc ăn được tiền thưởng độc bá một phương, nhưng cũng bị ưu thế địa lý, hoàn cảnh giam cầm sự phát triển.

"Em vẫn không thích thay đổi phương thức kinh doanh của Zaisi."

Vẫn còn nhớ rõ lúc đầu anh vừa tiếp nhận quán đã muốn cải cách lớn, nhưng lúc ấy thái độ Sưởng Húc không chỉ bén nhọn, quả thực có thể dùng từ cố chấp để hình dung, hơn nữa lập trường của cô phá lệ kiên định, khiến anh muốn tìm một lối vào cũng khiến người ta không thể xuống tay, cuối cùng vẫn chỉ có thể dựa vào suy nghĩ của cô mà kinh doanh.

Nếu đã đề cập đến điều này, Sưởng Húc không thể không hỏi anh "Anh là nhà đầu tư, nếu anh biết mô hình kinh doanh cũ sẽ làm cho Zaisii dừng lại, tại sao vẫn còn làm bậy bạ? "

Làm bậy à?

Tịch Đan nở nụ cười, quả thật nên hình dung như vậy.

Cánh tay dài của anh mở ra, dễ dàng ôm cô vào lòng, cúi đầu dán môi vào bên tai cô, dùng giọng nói trầm thấp hữu lực cố gắng đánh thức ký ức của cô: "Lúc trước là ai gọi điện thoại tới, cố chấp không chịu khuất phục? "

Nói đến chuyện này, Sưởng Húc cũng cảm thấy buồn cười, lúc ấy cô đang đối mặt với Bùi Hằng làm thế nào để buông bỏ mối tình thầm mến mười năm, trong lúc nhất thời quả thật rất khó tiếp nhận một đao chém sạch tất cả liên hệ giữa cô và Hằng Cà phê.

Chỉ là...

"Cũng bởi vì em cố chấp, anh liền buông tha sao?"

Tịch Đan hôn lên tai cô, trầm ngâm ừ một tiếng.

Cô mỉa mai anh: "Anh không phải là nhà tư bản có tư cách "

"Nhưng anh đủ tư cách yêu em."

Anh nói: "Nếu em luôn bướng bỉnh như vậy, anh chỉ có thể thỏa hiệp. "

Thỏa hiệp.

Dường như là hoạt động thường xuyên của mình.

Có đôi khi anh cũng muốn lạnh nhạt cô một lần, nhưng trở về cũng không làm được.

Anh luôn thỏa hiệp không ngừng, không có điểm mấu chốt.

Một lần, hai lần.

Vô số lần.

"Vậy anh có nghĩ tới vì sao triều Thanh diệt vong không?"

Cô hiếm khi có được sự hứng thú này nói chuyện với anh về triển vọng nghề nghiệp, không chỉ phản ánh mà còn hối hận, thậm chí còn mang ra bài học lịch sử, điều này làm cho Tịch Đan không thể không rửa tai cung kính.

Ánh mắt đưa qua, ý bảo cô nói tiếp.

"Chính sách đóng cửa và khóa quốc gia trực tiếp cản trở quan hệ Trung Quốc-nước ngoài, ảnh hưởng đến sự hấp thụ văn hóa tiên tiến và khoa học và công nghệ của Trung Quốc, trực tiếp dẫn đến sự cô lập của Trung Quốc với thế giới, cản trở nghiêm trọng sự nảy mầm và phát triển của chủ nghĩa tư bản, làm cho Trung Quốc và thế giới trật bánh, dần dần tụt lại phía sau thế giới."

Mặc dù cô nói không toàn diện cũng không nhằm mục đích gì, nhưng Tịch Đan vẫn cười vui vẻ.

"Em đang nghiêm túc phân tích sự thay đổi của ngành với anh đấy" Cô cau mày đấm ngực anh một quyền, đối với thái độ của anh vô cùng bất mãn.

Tịch Đan dừng lại cười, vội vàng dỗ dành: "Anh nghiêm túc, chỉ là nhìn bộ dáng nghiêm trang của em rất thú vị, muốn xem thêm một lát. "

Nói như vậy, nhưng người này có nghiêm túc đâu.

Sưởng Húc đưa tay chống l*иg ngực anh đè xuống "Phương án, chúng ta phải xây dựng một phương án..."

Tịch Đan mới không để ý tới phương án của cô, trực tiếp đè xuống niêm phong lời nói của cô, tham luyến mềm mại trên môi cô.

Mặc dù hành vi của anh vào đêm đó khiến người ta tức giận, nhưng Sưởng Húc vẫn nghe lén được cuộc điện thoại giữa anh và Nhậm Hàm.

Khi cô nghe thấy cái tên Zero, cô hơi kích động ôm cổ Tịch Đan hỏi anh: "Có phải Zero mà em biết không?" "

Tịch Danh cúp điện thoại với Nhậm Hàm, sau đó dùng đầu ngón tay điểm cái mũi tinh xảo của cô: "Ừm. "

"Em đã thấy cô ấy trên tạp chí."

Sưởng Húc thấy Tô Tử Mộ trên tạp chí, Tịch Đan cũng không ngoài ý muốn.

Nhưng Tịch Đan không biết chính là, ở Giang Thành, trên bàn làm việc của anh, cô nhìn thấy Tô Tử Mộ.

So với sự tao nhã cổ điển ấm áp của Sưởng Húc, phong lan uyển chuyển của Tô Tử Mộ giống như lộ ra trong xương cốt.

Nhìn cô ấy, Sưởng Húc luôn nhịn không được nghĩ đến ngày mới đầu gặp Tịch Đan, cũng giống như Tô Tử Mộ, phong độ quý ông của anh giống như khắc vào xương cốt khắc sâu sắc, không cần cố ý.

=

Có lẽ Sưởng Húc nhìn chằm chằm mình không buông, Tô Tử Mộ cười nhạt một tiếng, tức giận nói: "Tịch phu nhân có chỗ nào không nghe hiểu sao? "

Không thể không nói ba chữ Tịch phu nhân này uy lực rất lớn, trực tiếp làm cho mắt cô gợn sóng.

Là cô không có quen xưng hô này hay là không có thói quen chuyện mình trở thành Tịch phu nhân?

Dường như không phải vậy.

Chỉ là đột nhiên bị một người xa lạ nhận định thân phận của cô, nhận định gia đình cô, nhận định cô là tình yêu chân thành của Tịch Đan. Cái loại rung động này, là tình yêu đầu tiên của thiếu nữ tình cờ gặp được hoàng hôn màu hồng nhạt xuyên qua ánh trăng tròn đa tình truyền ra mang theo chút gió xuân ngọt ngào.

Sưởng Húc bỗng nhiên cười ngây ngô, hướng về phía Tô Tử Mộ lắc đầu: "Không, tôi nghe hiểu. "

Nụ cười của cô xuyên vào đáy mắt Tô Tử Mộ, giống như tảng đá nở ra một đóa Tường Vi.

Mạnh mẽ, rực rỡ.

Tình bạn của Sưởng Húc và Tô Tử Mộ dường như bắt đầu với Tiramisu.

Tô Tử Mộ nói: "Tiếng Ý Tiramisu có nghĩa là ngay lập tức đưa em đi, món tráng miệng cầu hôn phổ biến nhiều năm này thực sự vượt thời gian. "

"Cho nên cô rất thích."

"Không." Tô Tử Mộ lắc đầu, "Tôi thích Su kem. "

"Su kem?" Sưởng Húc ngược lại biết một ít "Thầm mến sao? "

So với mười năm thầm mến của Sưởng Húc, niên hạn của Tô Tử Mộ thật sự không đủ nhìn, nhưng mà...

Trong thế giới Sưởng Húc, thời gian không bao giờ là tiêu chuẩn để đo lường cảm xúc.

Cùng một thầm mến, chân thành tha thiết như nhau, thậm chí, cũng làm cho lòng người động tâm, tâm thương khó nhịn.

Sưởng Húc tin tình yêu của Tử Mộ không bao giờ đánh mất thuần tuý của cô ấy, so với cô thậm chí càng thêm khắc cốt ghi tâm.

Bởi vì làm ra su kem thật sự có thể làm cho người ta ăn ra tư vị thầm mến, ngọt ngào, chua xót.

"Khó trách cô thích su kem." Sưởng Húc đột nhiên rút ra một kết luận.

Tô Tử Mộ cười nhạt, hỏi ngược lại: "Vậy còn cô thì sao? thích Tiramisu hay su kem? "

Cô lắc đầu, đưa ra câu trả lời thứ ba: "Tôi thích whiskey." "

Nghe được câu trả lời khiến người ta bất ngờ này, Tô Tử Mộ tươi cười lại sâu thêm vài phần.

"Tôi nghe nói hai người sẽ tổ chức hôn lễ vào mùa thu?"

Nhắc tới hôn lễ của cô và Tịch Đan, Sưởng Húc luôn cho rằng còn rất lâu, nhưng được Tô Tử Mộ nhắc nhở, lại tựa hồ đang ở trước mắt.

"Ừm." Cô ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh sáng chiếu qua không nheo mắt mở ra được, sau đó học theo giọng điệu của Tịch Đan mời Tô Tử Mộ, "Đến lúc đó nhớ đúng giờ tham dự. "

Giọng điệu này, giọng điệu này.

Tô Tử Mộ nở nụ cười: "Lời này nếu không phải tôi chính tai nghe cô nói ra, còn tưởng rằng Tịch tổng yêu cầu cô thuật lại. "

Sưởng Húc thường nghe thấy Tịch Đan từ miệng người khác.

Nhưng người hiểu rõ anh như vậy, vẫn là người đầu tiên.

Cô cười hỏi Tô Tử Mộ: "Cô và anh ấy quen nhau như thế nào? "

"Anh ấy không nói với cô sao?"

Sưởng Húc lắc đầu.

Ngoại trừ suy nghĩ lại, thì ra bọn họ tán gẫu nhiều nhất vẫn là Tịch Đan.

Tô Tử Mộ nói cô và Tịch Đan quen nhau ở Pháp.

"Pháp?"

"Ừm, thời gian anh ấy ở Pháp hầu như ngày nào cũng tới uống cà phê."

Sưởng Húc có chút kinh ngạc, thế nhưng không biết anh còn ở Pháp một thời gian.

"Tôi nhớ ngày mới gặp anh ấy, nước Pháp có bão tuyết, khách trong cửa hàng không nhiều lắm, anh ấy là một trong số họ, cũng là người đặc biệt nhất, bởi vì chỉ có anh ấy đi một mình. Ngày hôm sau, anh ấy lại tới, vẫn là một mình, vẫn mặc chiếc áo khoác lông màu đen ngày hôm qua, một mình ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hai mắt nhìn chằm chằm tuyết bên ngoài. Tôi đi giao cà phê cho anh ấy, nhưng anh ấy lại hỏi tôi có whiskey không. "

"Lúc ấy tôi cảm thấy buồn cười, ban ngày ở quán cà phê tìm rượu, chắc là thất tình nên uể oải, người lớn lên anh tuấn như thế, ngược lại làm cho người ta tò mò câu chuyện của anh ấy."

"Sau đó tôi nói rằng whiskey không có, ngược lại có một món tráng miệng có thể ăn ra mùi rượu."

Lúc này, Sưởng Húc tiếp lời: "Đó là Tiramisu. "

"Đúng."

Nhớ lại quá khứ, trên gương mặt dịu dàng của Tô Tử Mộ nổi lên một tia cô đơn không dễ phát hiện: "Tôi nói cho anh ấy biết ý nghĩa của Tiramisu, anh ấy dường như rất hứng thú, thậm chí còn phải tự mình học làm món tráng miệng này. "

Cô có chút kinh ngạc: "Vậy hẳn là học rồi sao? "

Tô Tử Mộ gật đầu: "Học rồi, học đại khái ba ngày. "

Giống như có chút kỳ quái, Tô Tử Mộ hỏi cô: "Thế nào? Cô không ăn Tiramisu mà anh ấy làm sao? "

Không.

Đáp án kia nhất thời dừng lại ở cổ họng.

Mặc dù cô không trả lời, nhưng Tô Tử Mộ cũng từ thần sắc của cô phán đoán ra cái gì.

Cuối cùng mỉm cười, hỏi cô: "Còn cô thì sao?" Muốn học không? "

"Tiramisu?"

"Ừm."

Sưởng Húc lắc đầu, so với học làm món tráng miệng này, cô tựa hồ thích cho Tịch Đan một bình Vân Nam hơn.

Đề tài trung tâm-Tịch Đan không biết từ khi nào từ bên ngoài đi vào.

Anh vừa xuất hiện, Sưởng Húc cùng Tô Tử Mộ ngược lại chột dạ đổi đề tài, nói là mấy ngày nữa lên thực đơn mới hẳn là phải dùng món tráng miệng nào làm chủ.

Ngón trỏ thon dài của Tịch Đan đột nhiên chỉ lên Tiramisu, trực tiếp quyết định: "Cái này "

Sưởng Húc vô thức nhìn anh một cái.

Cái liếc mắt này lại làm cho Tịch Đan có chút chần chờ, sau đó hỏi ý kiến của cô: "Em cảm thấy thế nào? "

Đó là lần đầu tiên Sưởng Húc phát hiện, thì ra anh sẽ sợ hãi.

"Nghe theo lời anh"

Có lẽ Tịch Đan quen biết Sưởng Húc lâu như vậy, lần đầu tiên cảm giác được sự nhu hòa vô hạn của cô, tựa hồ là muốn đem cơn bão này cuốn lên mực nước biển, không cho phép nó dao động

Bọn họ đều là những người cực kỳ thông minh, khi với đối phương dị thường sẽ luôn thẳng thắn đối đãi.

Đêm đó, Sưởng Húc mang Tiramisu về nhà Lúc ấy Tịch Đan còn hoang mang đem đồ ngọt về làm cái gì, nhưng khi cô mở hộp bánh ngọt ra gọi anh đến phòng ăn, dường như anh nhận ra điều gì đó.

"Nói đi." Cô hai tay vòng ngực, cằm hướng lên mặt bàn Tiramisu một chút, "Về Tiramisu. "

Nhìn chằm chằm vào Tiramisu trên mặt bàn, Tịch Đan cực kỳ bất đắc dĩ đưa tay ôm cô vào trong ngực, giọng điệu mang theo oán giận: "Sưởng Húc, em phá hỏng kế hoạch của anh. "

Ngay sau khi lời này xuất hiện, cô liền hiểu: "Thì ra anh muốn cho em ăn Tiramisu trong đám cưới à?" "

Phải, cũng không phải.

Anh không trả lời.

Anh không biết mình đang sợ cái gì, hoặc cẩn thận điều gì.

Rõ ràng cô kiên định như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy trống rỗng, ngực giống như thiếu mảnh, rõ ràng rất dùng sức, nhưng dường như vẫn không bắt được cô, giống như xoay người một cái, cô sẽ biến mất.

Tình cảm sâu đậm của ai đã đốt cháy theo năm tháng.

Là ai bất an đem thời gian trì trệ.

Chính là sự nuông chiều và thỏa hiệp của anh.