Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối

Chương 455: Có việc cần nhờ

Cô ta nghiến răng nghiến lợi thốt ra những câu đó, gương mặt đỏ như vắt ra máu được, vô cùng cực kỳ xấu hổ.

Bố cô ta là vua nhà đất đấy, nhà họ Tần ở Dạ Đô là hào môn có tiếng.

Tuy bố và ông nội cô ta không thích hai chị em cô ta, nhưng mẹ cô ta đường đường phu nhân của nhà họ Tần, cô ta là thiên kim đầu lòng của nhà họ Tần, từ nhỏ tới lớn, mọi người đều kính nhường cô ta, nâng niu cô ta, cô ta chưa từng chịu sỉ nhục lớn thế này.

Cô ta ghi thù chuyện hôm nay rồi đấy.

Sau này có cơ hội cô ta nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi!

"Xem như cô biết điều." Hứa Liên Kiều thả tay cô ta ra: "Cút nhanh! Sau cùng, dạy cô một điều, Cố Lạc Bạch không quan tâm tới cô là vì anh ấy có phong độ riêng, gia giáo tốt, nhưng đừng có ép người khác tới đường cùng, nói không chừng ngày nào đó chó cùng lại rứt giậu, đừng thấy người ta hiền lành dễ bắt nạt thì muốn bắt nạt thế nào cũng được, ra đời rồi sớm muộn gì cũng phải trả quả báo đấy."

Tần Thanh Thanh tức xanh tái mặt mày, đến mức muốn đâm cho Hứa Liên Kiều một nhát, nhưng cô ta bị Hứa Liên Kiều nắm thóp mất, không dám trả treo Hứa Liên Kiều nửa chữ, chỉ đành che mặt lại rồi vội vàng bỏ chạy.

Kẻ là mất hứng… hừm, nói vậy thì hơi sai, nói cách khác thì… người góp vui đi mất rồi, Hứa Liên Kiều lại ngồi xuống ăn tiếp.

"Đứa em gái cùng cha khác mẹ này của anh sức chiến đấu tệ thật đấy,", cô ấy trông hơi thất vọng, tỏ vẻ tiếc nuối: "Tôi còn chưa thể hiện được một phần mười sức mạnh của tôi nữa, tôi thấy anh chỉ thiệt thòi do đàn ông tốt thì không đấu với phụ nữ đấy, nếu không loại dốt đặc như cô ta anh vả cho một phát không phải lập tức bay ra xa sao?"

Cố Lạc Bạch: "..."

Anh ấy phải thừa nhận rằng cô bác sĩ Hứa này nhìn người khá chuẩn… cô ấy có học qua tâm lý học không nhỉ?

Ồ.

Nghĩ tới đó, càng thấy bác sĩ Hứa tàn ác hơn nữa.

Không những biết chữa bệnh mà còn biết lần mò tâm lý người khác… đấm nhau cũng giỏi nữa.

Đột nhiên anh ta hiểu ra tại sao bác sĩ Hứa lại thích anh ta rồi, hung tàn thế này… à, không đúng, một cô gái ưu tú thế này sẽ không để ý tới mấy tên đàn ông tầm thường, anh ấy… tuy rằng xuất thân không ra làm sao nhưng anh đẹp trai mà.

Bác sĩ Hứa khen anh ấy đẹp trai không biết bao nhiêu lần rồi.

Theo như quan sát của anh ấy, bác sĩ Hứa có lẽ là người thích những ai có gương mặt đẹp.

"Sao anh không nói gì?" Hứa Liên Kiều nhìn anh: "Không vui hay là sợ mất hồn thế? Đừng buồn chứ, anh và mẹ đều là người bị hại, Tần Du Trí mới là đồ rác rưởi, anh và mẹ anh đều là người vô tội. Cũng đừng sợ tôi đấy, tôi đẹp người đẹp nết, thiện lành nhất thiên hạ, anh thấy tôi có dịu dàng không?"

Cô ấy hơi nghiêng đầu, nét cười xán lạn, chỉ nhìn gương mặt này thì đúng là rất dịu dàng.

Nhưng mà…

Chỉ nhìn gương mặt người này thì dễ bị lừa lắm, vẫn là nên nhìn rõ bản chất thông qua hiện tượng thì hơn.

Chỉ với những gì bác sĩ Hứa vừa làm ban nãy, không hề liên quan gì tới hai chữ dịu dàng.

Cũng không biết sao cô ấy có thể tự khen mình dịu dàng được nữa.

Cố Lạc Bạch nhìn cô ấy bất lực, không biết nên nói gì cho hay.

Hứa Liên Kiều cười híp mắt: "Trừ gian diệt ác tức là lương thiện rồi đấy còn gì! Vừa rồi tôi đã giúp trừ gian ác đấy, vậy nên tôi là một cô gái hiền lành lương thiện, tâm địa vô cùng tốt, đúng không?"

Cố Lạc Bạch: "…"

Anh ấy dám nói không à?

Thế là anh ấy gật đầu hùa theo: "Đúng!"

Bác sĩ Hứa biết chữa bệnh, biết chửi người ta, giỏi võ, vậy nên nói gì cũng đúng!

"Ăn cơm đi, đừng nghĩ nhiều, trong mắt tôi anh là tốt nhất rồi.", Hứa Liên Kiều lại đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt anh: "Mỗi một hạt gạo trong bát đều là mồ hôi nước mắt, phải ăn hết đấy, không được lãng phí."

Câu nói này đúng trăm phần trăm, vậy nên Cố Lạc Bạch chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Hứa Liên Kiều nhìn anh cười híp mắt: "Ngoan như Tiểu Sơ với Tiểu Thứ vậy."

Cố Lạc Bạch: "…"

Anh ấy muốn hỏi bác sĩ Hứa, cô ấy đang muốn tìm bạn trai hay muốn nhận nuôi một thằng cháu trai vậy?

Không phải… Anh ấy cũng là cậu chủ nhỏ nhà họ Cố vậy, ở ngoài cũng hô mưa gọi gió, là nhân vật giẫm chân hai cái cũng làm sang chấn một phương đấy, sao đến trước mặt Hứa Liên Kiều lại… nhát thế này?

Chắc chắn là vấn đề của bác sĩ Hứa, không phải anh ấy!

Bác sĩ Hứa có cá tính quá, quá mạnh mẽ, lại còn lanh miệng, một bụng lý lẽ hàm hồ, lúc nào cũng làm người khác không biết trả lời như thế nào.

Hơn nữa cô ấy còn là bạn thân nhất của chị dâu, anh ấy phải nhường nhịn.

Bởi vì anh luôn nhường nhịn Hứa Liên Kiều nên mới trông hèn nhát như vậy.

Đúng.

Mọi chuyện là như vậy mới đúng!

Không chấp nhận phản bác nào khác!

Hứa Liên Kiều còn muốn nói gì đó nhưng điện thoại đổ chuông.

Điện thoại nằm trên bàn ăn, cô ấy nghiêng người qua nhìn, trên màn hình hiển thị tên Diệp Lâm Đông anh trai cô.

Cô ấy tiện tay bấm nghe máy, sau đó mở loa ngoài: "Alo, chào anh."

Quan hệ giữa cô ấy và Diệp, Lâm Đông cũng không quá tệ, nhưng muốn cô ấy gọi Diệp Lâm Đông là anh cả thì không thể nào.

Cả đời này cô ấy cũng không muốn liên quan gì tới nhà họ Diệp.

"Kiều Kiều," Diệp Lâm Đông có vẻ khá căng thẳng: "Chỗ anh có một bệnh nhân, anh muốn nhờ em sang xem thử, em ở đâu, anh qua đón em được không?"

Hứa Liên Kiều hỏi: "Ai thế? Bệnh gì?"

Diệp Lâm Đông do dự một chút rồi nói: "Là anh họ nhà cậu, năm 20 tuổi anh ấy bị bệnh nặng, lúc chữa trị có dùng thuốc tăng hormone, anh họ vốn dĩ rất ốm yếu càng ngày càng béo lên, bây giờ hơn 160kg rồi… Hôm nay lúc anh ấy đi đường, gặp lại cô gái trước kia anh ấy rất yêu, cô gái đó cười nhạo anh ấy, nhất thời chịu không nổi nên cắt cổ tay tự sát..."

"Ồ..", Hứa Liên Kiều bình tĩnh nói: "Cắt cổ tay tự sát thì em cũng không có cách nào hay hơn, đưa đi bệnh viện là được."

"Không phải vậy…" Diệp Lâm Đông nói: "Bởi vì phát hiện kịp lúc, bây giờ anh họ đã được cứu sống rồi, anh muốn là muốn nhờ em đến xem chứng phát tướng này của anh họ có chữa được hay không, anh họ thông minh lắm, cũng tốt tính, chỉ làm người khác thấy tiếc là vì béo quá."

"Vì béo quá nên anh ấy mới mất tự tin, mất đi dũng khí để sống tiếp, Kiều Kiều, em giỏi y thuật như vậy, giỏi chữa những bệnh khó chữa thế này, vậy nên anh muốn nhờ em đi xem thử, nếu em chữa được cho anh ấy thì anh ấy chắc chắn sẽ không tìm đến cái chết nữa."

Nếu như dùng một cụm từ để miêu tả tình trạng của anh họ bây giờ thì đó chính là, lòng dạ nguội lạnh.

Bác sĩ nói, cứu được anh ấy cũng vô ích, bởi vì anh ấy đã chết trong lòng rồi.

Anh ấy không muốn sống nữa, cứ muốn tìm đường chết thì sớm muộn gì cũng chết thôi.

Chữa cái bên ngoài vô ích, quan trọng là phải trị gốc, tháo gỡ nút thắt trong lòng.

Mà nút thắt trong lòng anh ấy là béo, là xấu xí, là lòng tự trọng bị chà đạp.

Muốn anh ấy lấy lại tự tin, cách duy nhất là thoát khỏi thân hình béo xệ đó, về với hình dáng trước đây.

Ông trai và em họ của anh ta sau khi trải qua sự điều chỉnh cơ thể của Hứa Liên Kiều thì đã khỏe lên nhiều, có thể thấy cô ấy thật sự có tài thật sự.

Trước đây anh ta đã nghĩ đến chuyện nhờ Hứa Liên Kiều đến khám cho anh họ.

Chỉ có điều, một là ông nội và em họ anh ta chưa điều chỉnh xong, anh ta không nỡ nhét thêm một bệnh nhân nữa cho cô ấy, hai là vì cô ấy vẫn còn nhiều bài xích với nhà họ Diệp, anh ta không dám yêu cầu nhiều quá.

Thế nên chỉ đành giấu chuyện này trong lòng, nghĩ rằng tìm được cơ hội thích hợp rồi thì mới nhắc tới.

Anh ta không ngờ hôm nay anh họ lại tự sát!

Anh ta không đợi được nữa.

Sau khi anh họ thoát khỏi nguy hiểm tính mạng thì anh ta gọi cho Hứa Liên Kiều ngay.