Nhìn thấy Tề Thái Vi ném chiếc túi xách trên tay về phía mặt Đường Tiểu Thứ, Cố Tửu bước tới trước mặt Đường Tiểu Thứ và bảo vệ cậu bé phía sau mình.
Đường Dạ Khê thấy con trai mình đang được Cố Cận và Cố Tửu bảo vệ, không có chỗ cho cô dụng võ, cô bước tới và nắm lấy cánh tay của Tề Thái Vi, vặn cổ tay cô ta thật mạnh.
Tề Thái Vi hét lên trong đau đớn, không kiểm soát được mà quỳ một chân xuống.
Hướng cô ta quỳ xuống vừa hay ngay trước mặt Lâu Vũ Vi.
Lâu Vũ Vi từ trên cao nhìn cô ta, cong môi: "Chỉ cần nói xin lỗi là được rồi, cô không cần làm lễ lớn như vậy."
Đầu gối của Tề Thái Vi đập mạnh trên mặt đất, xương bánh chè của cô ta đau như sắp vỡ ra.
Cô ta đau đớn hét lên, trong đầu quên hết mọi thứ, chỉ nhớ tên Cố Lạc Hàn: "A Hàn!"
Cố Lạc Hàn cau mày ngăn cản: "Chị dâu, chị làm gì vậy? Mau buông ra!"
“Cô ta chửi con trai tôi!” Đường Dạ Khê không những không buông tha, còn dùng sức vặn cánh tay Tề Thái Vi: “Xin lỗi con trai tôi!”
Mặc dù gần đây Tề Thái Vi đã nghèo túng, nhưng trong hai thập kỷ qua, cô ta luôn coi mình là tiểu thư duy nhất của nhà họ Cố, bạn bè và những người bạn thân nhất của cô ta đều sẵn sàng bám lấy cô ta.
Cô ta luôn cảm thấy mình cao cao tại thượng, có lúc nào cô ta phải chịu uất ức ở Dạ Đô đâu chứ?
Cô vừa giận, vừa hận vừa xấu hổ, nghẹn ngào nói: "A Hàn…"
Cố Lạc Hàn can ngăn và nói: "Chị dâu, chúng ta đều là một gia đình, nếu chị có điều gì muốn nói thì cứ nối, xung quanh có nhiều người như vậy, chị làm thế này thật khó coi."
“Ai là gia đình với cô ta?” Đường Dạ Khê nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ, anh trai cậu đã đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Cố và cắt đứt quan hệ với cô ta rồi mà.”
"Chị dâu, đó chỉ là sự tức giận nhất thời của anh cả thôi." Cố Lạc Hàn cau mày nói: "Dù sao thì chị Thái Vi cũng là con gái của dì và là em họ của anh cả. Mọi người đều là một gia đình, vậy nên làm sao có thể nói cắt đứt quan hệ được chứ?”
Đường Dạ Khê còn chưa kịp nói thì giọng của Cố Thời Mộ đã vang lên sau lưng cô: "Anh không phản đối việc em trai là người phát ngôn của anh, nhưng em bị tai trộm chuông nói lung tung, anh cũng để bụng đấy."
Nghe giọng nói của Cố Thời Mộ, Cố Lạc Hàn sững người.
Là em trai thân thiết nhất của Cố Thời Mộ, anh ta đương nhiên biết Cố Thời Mộ ghét gặp Tề Thái Vi đến mức nào.
Cố Thời Mộ bước đến chỗ Đường Dạ Khê và đứng bên cạnh Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ.
Cố Thu Vũ gọi "cậu chủ" và nhỏ giọng kể lại chuyện vừa xảy ra bằng những từ đơn giản nhất.
Cố Thời Mộ gật đầu, quay lại nói với Cố Lạc Bạch đang đi cùng mình: "Sắp xếp phòng đi."
“Đã hiểu!” Cố Lạc Bạch ngay lập tức sắp xếp một căn phòng trống không có ai, rồi cho mọi người vào đó.
Đường Dạ Khê nhẹ nhàng nói với Cố Thời Mộ: "Anh đi trước đi, em nói vài lời với bạn em."
Đường Dạ Khê đưa mắt ra hiệu cho Lâu Vũ Vi.
"Em và bạn em cũng cần phải có mặt." Cố Thời Mộ nói với Cố Lạc Bạch: "Bạn của chị dâu cậu bị thương trong nhà hàng của cậu. Nhà hàng của cậu có trách nhiệm cử người chăm sóc và xử lý vết thương cho người ta."
“Hiểu rồi, anh cả.” Cố Lạc Bạch gọi điện cho quản lý: “Sắp xếp phòng cho bạn của chị dâu, gọi bác sĩ đến, xử lý vết thương, tôi sẽ thanh toán tất cả các chi phí."
Lâu Vũ Vi nói: "Không cần..."
"Đi đi," Đường Dạ Khê nói: "Muộn như vậy rồi, cậu đến bệnh viện không tiện đâu. Nên để bác sĩ ở đây giúp cậu xử lý, chờ tớ xong việc, tớ sẽ đưa cậu về để Kiều Kiều kiểm tra giúp cậu."
Tuy rằng hai người quen nhau chưa lâu nhưng tình cảm bạn bè khá tốt, Lâu Vũ Vi nhìn thấy Đường Dạ Khê cứ kiên quyết như vậy, không khách khí nữa mà gật đầu nói: "Được rồi, tớ sẽ đợi cậu."
Người quản lý của câu lạc bộ Lang Gia ngay lập tức sắp xếp một căn phòng rộng rãi và thoải mái cho Lâu Vũ Vi, để Lâu Vũ Vi đi vào.
Giản Minh Triệt cũng muốn đi theo, nhưng bị Lâu Vũ Vi ngăn lại: "Tôi đã nói rõ với anh những gì tôi nên nói rồi, tôi không muốn gặp anh, quản lý..."
Cô ấy nhìn người quản lý của câu lạc bộ Lang Gia: "Tôi không muốn anh ta vào phòng của tôi."
Người quản lý câu lạc bộ ngay lập tức nói lời xin lỗi với Giản Minh Triệt: "Tôi xin lỗi, cô gái này là khách VIP của câu lạc bộ chúng tôi. Vì cô ấy không muốn gặp anh, mời anh hôm khác lại đến…”
Chỉ cần người thông minh đều có thể hiểu được ý của câu này: Nếu anh không hợp tác, tôi sẽ gọi nhân viên bảo vệ để đuổi anh đi!
Yến Nhược Lâm khuyên Giản Minh Triệt: "A Triệt, Vi Vi không được khỏe, chúng ta hãy để Vi Vi xử lý vết thương trước đã, thời gian còn dài, sau này chúng ta sẽ ôn chuyện với Vi Vi."
Giản Minh Triệt không cam lòng.
Vất vả lắm anh ta mới gặp lại được Lâu Vũ Vi, anh ta thực sự không muốn bị chia cắt như thế này.
Tông Diễn ghé vào tai anh ta thì thầm: "Đừng như vậy, A Triệt, cũng không phải là sinh ly tử biệt. Nếu Vi Vi đã đến Dạ Đô, sau này vẫn có thể chạm mặt. Hôm nay Vi Vi không thoải mái, để Vi Vi nghỉ ngơi trước đã."
Giản Minh Triệt nhìn lướt qua vết thương trên trán Lâu Vũ Vi, nghiến răng chịu đựng, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Được rồi!... Vi Vi, chúng ta hẹn nhau đi. Chúng ta phải nói chuyện thật tốt, anh có rất nhiều điều muốn nói với em."
Lâu Vũ Vi lạnh lùng nhìn anh ta, chẳng nói câu nào.
Cô ấy không có gì để nói với anh ta cả.
Nhìn ánh mắt băng giá của cô ấy, Giản Minh Triệt đau đớn như ngàn mũi tên đâm vào tim.
Trong những ngày mất đi Lâu Vũ Vi, trong đầu anh ta thường có những suy nghĩ tiếc nuối hối hận.
Một câu hỏi chợt hiện ra trong đầu anh ta: Mình đã làm gì sai sao?
Bất cứ khi nào suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, anh ta sẽ rùng mình dữ dội và đổ mồ hôi lạnh.
Anh ta sẽ tự nhủ rằng mình không làm gì sai cả.
Anh ta không thể thừa nhận mình đã làm sai.
Vì vậy sai lầm này đã không thể cứu vãn được.
Bố mẹ đã mất của Lâu Vũ Vi sẽ không thể sống lại được, nếu anh ta thừa nhận rằng anh ta đã sai, điều đó có nghĩa là anh ta đã làm một điều sai lầm mà không bao giờ có thể sửa chữa được.
Anh ta không thể thừa nhận rằng mình đã sai, anh ta chỉ có thể nghiến răng và kiên định rằng mình đúng.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâu Vũ Vi, ý nghĩ đó không thể không xuất hiện lần nữa trong đầu anh ta: Anh ta thực sự đúng sao?
Để trả thù cho người cha ruột mà anh ta chưa từng gặp mặt, anh ta đã gϊếŧ chết bố mẹ nuôi, những người đã coi anh ta như ruột thịt và yêu thương anh ta suốt hơn 20 năm, quay lưng lại với người thân thiết và yêu quý nhất của anh ta, liệu có đáng không?
“Quên đi, A Triệt, thời gian còn dài, chúng ta sẽ nói chuyện sau!” Yến Nhược Lâm kéo anh ta, hỏi Lâu Vũ Vi: “Vi Vi, lần này em về Dạ Đô, còn phải đi nữa không?"
Yến Nhược Lâm, Tông Diễn, Lâm Kinh Lan và Tư Huân đều là những người bạn lớn lên cùng với Lâu Vũ Vi từ khi còn nhỏ, nhưng có sự khác biệt giữa nam và nữ. Sau khi lớn hơn, bốn người họ thân thiết với Giản Minh Triệt hơn, công ty trong nhà cũng hợp tác và có quan hệ mật thiết với nhau, sau đó đã trở thành bạn chí cốt.
Nhưng đối với cô ấy, cả bốn người chưa bao giờ bỏ đá xuống giếng, bọn họ đã cố gắng hết sức để giúp đỡ cô ấy.
Giản Minh Triệt cướp lấy tập đoàn lâu thị vì một lý do đường hoàng: trả thù cho cha ruột.
Là những người bạn thân nhất của Giản Minh Triệt, bốn người Yến Nhược Lâm không có tư cách để chỉ trích anh ta, chỉ có thể thuyết phục anh ta đừng làm mọi việc quá nghiêm trọng.