Từ phía dưới góc độ của Đào Anh Thy đang nằm nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh ở phía bên trên, đó chính là yết hầu của người đàn ông nhô lên gợi cảm đến cực điểm, kết hợp với đường cong của hàm dưới khuôn mặt lạnh lẽo cứng rằn như tượng điêu khắc, môi mỏng vẽ nên một đường cong mê người nhưng hết sức bạc tình bạc nghĩa.
“Ngài Hải Minh?” - Đào Anh Thy không hiểu đang thắc mắc chuyện này là như thế nào.
“Cô cũng không cần quá cảm động”-Tư Hải Minh nói một cách khó tin.
Đào Anh Thy cắn chặt lấy đôi môi của mình, cả người cô không dám động đậy, thực sự là không dám động đậy.
Có phải cử chỉ này của hai người họ có chút thân mật? Cứ nằm trực tiếp trên đùi của lãnh đạo của cô như thế nào sao? Thân thể của cô thực sự rất không thoải mái, thứ nhưng mà cô còn tình nguyện ngồi lên hơn, cũng không nghĩ đến sẽ nằm xuống dạng này.
Con người Tư Hải Minh này cũng thực sự là có tâm trạng luôn không ổn định, vừa rồi khí thế của anh còn đáng sợ để cho cô bóp ra bắng được cái dấu ô mai trên cổ cô như thế, vậy mà hiện tại lại có bộ dạng như thế này.
Cô thì đang nằm còn Tư Hải Minh chỉ lười biếng ngồi dựa vào bên trong cái ghế dựa, ánh mắt của anh đang nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe, thật có cảm giác giống như cô đang nằm trên đùi anh cũng giống như một món đồ chơi, đều không có quan hệ gì với anh cả nên anh ngay cả nhìn cũng không nhìn.
Đào Anh Thy đã không bị anh để ý tới, cô đã không còn chút khẩn trương như lúc vừa rồi, lại nói đến thân thể của cô cũng có chút hư nhược nên cũng không thể kiên trì được bao lâu liền thả lỏng cơ thể mà nằm xuống thư giãn.
Không bao lâu sau, một tiếng hít thở đều đều truyền đến.
Lúc này Tư Hải Minh cũng thu hồi lại ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài của anh, hơi nheo mắt lại, nhìn xuống gương mặt đã có chút tái nhợt đi của Đào Anh Thy, cô đang ngủ say không có chút phòng bị nào núp ở trên đùi của anh, con mắt anh thầm trầm như lỗ đen của màn đêm tối, có thể nhìn thấu hết tất cả.
Đào Anh Thy cũng không ngủ được bao lâu lại chìm vào giấc mơ.
Cô mơ tới lúc bản thân còn nhỏ, lúc ba với mẹ cô ly hôn, mẹ cô mang theo túi đồ khăng khăng rời đi.
Mà lúc ấy cô cũng liều mạng đuổi theo chiếc xe taxi mẹ cô đang ngồi, cô cũng có hi vọng mẹ cô mang cô đi cùng, cô muốn ở cùng một chỗ với mẹ.
Vậy nhưng mà, chiếc xe cứ băng băng đi một đường phía trước, cũng không có ý định muốn dừng lại. Cô một bên cứ chạy theo chiếc xe một bên khóc nức nở, vì chạy nhanh quá, mà cô đã nặng nề ngã xuống mặt đất.
Sau đó cô đã trợ mắt ra nhìn theo chiếc taxi đang chở theo mẹ của cô đi về phía càng ngày càng xa, rốt cuộc nhìn đến lúc không còn nhìn thấy hình bóng của chiếc xe nữa.
Bố của cô cũng đuổi theo phía sau, đá chân về phía cô: “Mẹ của mày cũng không ra thể thống gì phải không? Thế mà mày còn muốn đuổi theo con tiện nhân đó được? Mày có tin tao đánh chết mày không?”
“Ba, con đau, không muốn.” - Cô vừa khóc vừa né tránh, nhưng mà làm thế nào cũng không trốn thoát được quyền cước đấm đá của bố cô.
Ánh mắt đen của Tư Hải Minh ngưng trọng lại mà nhìn người con gái ngủ nằm mơ đến bất an, sắc mặt của cô tái nhợt, trên trán cũng bắt đầu rịn mồ hôi, cũng không ngừng nói mớ.
Tư Hải Minh cúi đầu xuống, anh muốn nghe rõ xem cô đang nói cái gì, khuôn mặt của anh bao trùm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Anh Thy, tư thế này mang tính xâm lược rất cao.
Lúc này, Đào Anh Thy trong mộng đã kinh hãi đến cực điểm mà đã trực tiếp tỉnh luôn.
Thân thể cô bỗng nhiên ngồi dậy, sau đó đột nhiên lại dừng lại.
“Ừm, cái này...”
Đôi môi của Đào Anh Thy trực tiếp đối diện với đôi môi mỏng của Tư Hải Minh.
Lúc vừa rồi là vội vàng không chuẩn bị kịp. Đôi mắt đen thâm thúy của Tư Hải Minh khẽ nhúc nhích, liếc nhìn qua ánh sáng bạc lấp lánh.
Anh đưa bàn tay ra chế trụ thật chặt sau gáy của cô, để nụ hôn sâu hơn.
“Ừm.”
Nụ hôn kia có chút dùng sức, mang theo sự thôn tính nguy hiểm, đã làm cho Đào Anh Thy đang rơi vào mộng cảnh của bản thân lập tức triệt để tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện ra cô cùng Tư Hải Minh đang làm cái gì.
Cô sợ hãi đưa tay ra ngăn l*иg ngực rắn chắc của Tư Hải Minh lại, giẫy dụa nhảy từ trên người anh xuống, ngồi vào một bên ghế khác, thở hồng hộc ánh mắt thì phòng bị chìn chăm chấm vào Tư Hải Minh.
“Anh.. anh làm gì mà phải đυ.ng đến tôi?” - Đào Anh Thy buồn bực xấu hổ.
“Không phải chính em đưa ra?”
Ngón tay cái trong lòng bàn tay của Tư Hải Minh cũng chùi qua khóe miệng, chùi đi nước bọt không biết là của ai trong lúc hôn đã lưu lại.
“..”
Sắc mặt của Đào Anh Thy đỏ bừng, cô vậy mà lại ngủ thϊếp đi trên đùi của Tư Hải Minh, làm sao cô lại có thể không cảm thấy nguy hiểm khi tới gần Tư Hải Minh như vậy được! Cô đây cũng là quá ngây thơ đi!
“Em đang nghĩ cái gì?”
Giọng điệu của Tư Hải Minh trâm thấp.
“Không có gì cả. Chính là nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trước kia mà thôi” - Ánh mắt của Đào Anh Thy né tránh.
Ánh mắt đen của Tư Hải Minh lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào cô, khí thế lạnh bao trùm lấy toàn thân anh, mang theo áp lực thấp.
Đào Anh Thy nghĩ thầm, người này lại làm sao nữa? Cô đã nói sai cái gì đó sao? Cô quay đầu cũng không biết chiếc xe đã dừng lại khi nào, còn dừng ở khu chung cư Ánh Sáng.
“Tôi…tôi đã đến nơi rồi, cảm ơn ngài Hải Minh.” - Đào Anh Thy nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống bên dưới, còn thuận tiện đóng cửa xe lại giúp anh.
Cũng giống y hệt lần trước, cô đứng yên bên ven đường nhìn chiếc xe sang của Tư Hải Minh biến mất.
Đào Anh Thy thật sự muốn ngửa mặt lên trời mà khóc lớn, lại muốn đi nhiều như vậy con đường.
Cảm giác trên môi cô hết sức khó chịu, cô đưa ngón tay lên chạm vào, môi của cô đều đã sưng tấy lên.
Cầm thú! Cô hoa mắt váng đầu mà đi về hướng khu chung cư của mình, cô cũng thực sự không thể hiểu rõ con người của Tư Hải Minh này, đây chính là không so đo với thái độ vô lễ của cô lần trước sao? Không phải anh ta mới chính là người vô lễ mới đúng.
Cô cũng không muốn có bất kì mối quan hệ nào với Tư Hải Minh chỉ muốn an an ổn ổn làm công việc của mình, làm sao mà vận mệnh của cô lại bị Tư Hải Minh bóp chặt lấy, luôn luôn là thân bất ổn.
Cô còn chưa về đến nhà, thì điện thoại di động của Chương Vĩ đã gọi tới đây: “Nghe nói cô ngã bệnh? Nếu ốm thì cứ ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức đi, sẽ không trừ tiền lương đâu”
Đào Anh Thy kinh ngạc mừng rỡ: “Thật sao?”
“Cô không biết à? Tập đoàn Vương Tân có ba loại tình huống có thể xin nghỉ ngơi mà vẫn có lương là sinh bệnh, sự tình đen trắng”
Ngược lại thì Đào Anh Thy cũng không có chú ý, cái đãi ngộ cho nhân viên này vẫn là còn chút nhân tính: “Cảm ơn anh nha, tôi nghỉ ngơi hai ngày rồi sẽ quay lại đi làm”
“Cô cứ nghỉ ngơi hai ngày nay đi, không có việc gì”
“À vâng, quên mất” - Đào Anh Thy ngượng ngùng cười.
“Cô cứ nghỉ thêm mấy ngày nữa cũng không sao, dù sao thì Diêu Thanh cũng sẽ thay cô làm những công việc tới. Lúc trước cô đã vì cô ấy mà làm rất nhiều việc, bây giờ cũng đến lúc cô ấy phải trả ơn cho cô rồi”
Cái này… Cái này thật sự vô cùng tuyệt vời.
Nhưng mà có thể vừa được nghỉ ngơi mà lại vẫn được nhận tiền lương, đây đúng thật là làm cho người ta vô cùng thoải mái.
Chờ đến khi đi làm vào thứ hai, Đào Anh Thy đã hoàn toàn bình phục rồi.
Khi Diêu Thanh nhìn thấy cô đã hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Tôi không có việc gì đâu, vẫn còn rất tốt mà”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì cô đi lo liệu cho cuộc họp hội nghị lúc sớm chiều nay nhé”
Đào Anh Thy cũng nói: “Cảm ơn cô đã giúp đỡ tôi tiếp quản những công việc vừa qua”
“Cảm ơn cái gì? Lần sau thì cô cũng có thể giúp đỡ lại tôi mà. Chúng ta cùng hỗ trợ nhau có gì đâu”
Biểu cảm trên mặt của Đào Anh Thy cứng lại, sự giúp đỡ hỗ trợ nhau như thế này có được trao cho những người khác nữa hay không?
Hết chương 45.
—————————————————
Lynk nèe
⛄️🌧☀️
End