Xuyên Thành Mẹ Kế Độc Ác Của Bốn Vai Ác

Chương 5: Đi chợ

Bình Phục trấn là chợ lớn nhất ở phụ cận này, từ sớm đến tối đều có người bán đồ, hai bên nơi nơi san sát cửa hàng tiểu thương, có bán thức ăn, còn có đủ loại kiểu dáng món đồ chơi cho hài tử, bán thịt ,bán đồ ăn, rực rỡ muôn màu.

Đường Ninh Ninh vòng quanh chợ đi rồi một vòng, hỏi thăm nhiều người, rốt cuộc tìm được rồi  y phường lớn nhất trấn trên.

"Tế Thế Đường" rất lớn, người đến xem bệnh cũng nhiều, trước cửa có tiểu đồng tử ngay ngắn trật tự chỉ huy, Đường Ninh Ninh mang theo Cố Yên tiến lên.

"Tiểu nhị, ta tới bán một gốc cây thảo dược, trong tiệm có thu không ?"

Vừa nghe là bán thảo dược, tiểu nhị nhíu nhíu mày, cự tuyệt nói "Vị phu nhân này, nhà ta có chỗ thu cố định, không thu bên ngoài."

Thế nhưng không thu hoang dại, Đường Ninh Ninh có chút ngoài ý muốn, bất quá, nơi này là y phường lớn nhất, nếu như không thu vậy phỏng chừng hiệu thuốc cũng sẽ không thu.

Đường Ninh Ninh cười nói, "Ngươi không bằng gọi chưởng quầy nhà ngươi tới xem, bảo đảm sẽ vừa lòng."

Phụ nhân trước mắt tuy rằng là giả dạng thôn phụ, nhưng toàn thân khí phái, như là bước ra từ gia đình giàu, tiểu nhị nhìn nhìn trong phòng, thở dài, "Phu nhân, chúng ta nơi này thật sự không thu."

"Ngươi liền đi hỏi chưởng quầy nhà ngươi một chút, thông truyền một tiếng." Đường Ninh Ninh nói, đưa cho tiểu nhị một đồng tiền.

Mắt sáng ra miệng cười nói, "Chờ một lát một chút, ta đi vào hỏi dùm phu nhân một chút."

Đường Ninh Ninh cười gật gật đầu.

Cố Yên đứng ở một bên, hai tay nhỏ gắt gao nhéo lên dây thường của cái sọt, cắn môi không nói.

Chỉ chốc lát sau, liền thấy được một nam nhân trung niên có một chòm râu dài bước tới.

"Phu nhân, mời bên này"

Vào đại đường, bên tay trái có một căn nhà nhỏ, mấy người đi vào.

"Không biết phu nhân lấy thảo dược gì ,nếu giống chỗ chúng tôi,Tế Thế Đường sẽ không thu." Chưởng quầy cười sờ sờ hai ria mép.

Đường Ninh Ninh đem nối xương thảo đem ra.

"Đây là ...hồng mao gà mái?"

Chưởng quầy có chút kích động, Đường Ninh Ninh nhìn trưởng quầy trong lòng có cân nhắc, không nghĩ tới, ở cổ đại người ta lại kêu thứ này là hồng mao gà mái.

Nàng cười nhạt, "Xem ra chưởng quầy thực biết hàng, nếu như ngài ra giá tốt, sau này có dược tốt sẽ đem tới chỗ ngài."

Chưởng quầy nhìn nàng vài lần, vươn sáu ngón tay.

"Sáu lượng?" Đường Ninh Ninh nhíu mày.

Kém xa với dự tính của nàng.

"Phu nhân, tuy nói hồng mao gà mái này bảo tồn thực hoàn chỉnh, nhưng chỉ có một gốc cây, chúng ta làm thuốc khó khăn, chỉ có thể trước gửi, như vậy đi, xem phu nhân cũng là thành tâm, ta lại thêm một con số, ngươi suy xét một chút."

Tế Thế Đường là hiệu thuốc lớn nhất trấn trên, chưởng quầy này cũng coi như chân thành, không có sử dụng thủ đọa gì độc đoán, nếu không, nàng một nữ nhân mang theo hài tử có thể ra khỏi Tế Thế Đường hay không cũng là một vấn đề.

"Bảy lượng thì bảy lượng, đa tạ chưởng quầy."

Chưởng quầy nghe vậy liền ra sau giường  móc ra bạc, liền đưa cho Đường Ninh Ninh, "Phu nhân, về sau nếu có thảo dược nào tốt có thể đưa lại đây."

"Được rồi."

Ra khỏi Tế Thế Đường, Đường Ninh Ninh đi hướng trên chợ, sắp sửa mua một lần hết tất cả đồ vật cần dùng, nhưng mà không được,mua nhiều như vậy, như thế nào mang về.

Nếu là đặt ở trong không gian, vậy cái đuôi nhỏ đi theo biết thì sao.

Hài tử lớn như vậy không dễ lừa gạt đâu.

Nghĩ nghĩ, dừng bước chân.

"Yên nhi, biết sai rồi không?"

Tiểu cô nương thật quật cường, cũng không biết là nguyên chủ như thế nào mà đem hài tử mới vài tuổi đánh chửi thành cái dạng này, nàng có làm thế nào cũng không dành được một chút tín nhiệm.

Thế mà còn dám ở trước mặt người trong thôn hãm hại nàng.

Cố Yên quay đầu, khuôn mặt nhỏ không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay gắt gao túm dây thừng đã bán đứng nàng.

Đường Ninh Ninh thở dài, ngồi xổm xuống, "Nương sẽ không bán ngươi, hiện tại dùng thảo dược bán được tiền, chúng ta có thể mua thêm thức ăn trong nhà, là tiểu hài tử thì phải cười nhiều một chút."

Trong trí nhớ, mẹ kế chưa từng cùng nàng nói chuyện qua, trước kia, đều là đánh mắng.

Hai ngày trước, mẹ kế liền thay đổi, còn nấu cơm cho các nàng ăn, nhưng nàng sợ .....sợ đây là một giấc mộng.

Tỉnh mộng, mẹ kế liền bán nàng đi.

"Ngươi từ chỗ nào kiếm được thảo dược ?"

Tiểu hài tử này sao lại thông minh như vậy, đôi mắt cơ trí kia nhìn chằm chằm vào nàng, Đường Ninh Ninh chột dạ một chút.

"Ngày đó lúc ta đi tìm ngươi cùng đại ca ngươi , trên đường không cẩn thận nhặt được."

Nói như thế đúng hợp tình hợp lý.

Cố Yên khuôn mặt nhỏ nhíu lại, "Không phải trộm là tốt."

"........" Đường Ninh Ninh.

"Ta muốn đi bán nấm, ngươi mua xong đồ vật đến chỗ cũ tìm ta." Tiểu cô nương thân hình đơn bạc, gục xuống đầu, trên lưng nho nhỏ cõng một cái sọt to , nhìn chua xót lòng người không thôi.

Đường Ninh Ninh lập tức bắt lấy người, lạnh lùng nói, "Về sau đều không cần đi nữa, nấm này đem về cho đại ca ngươi hầm canh hầm canh ăn, nương sẽ nuôi của các ngươi."

Nuôi?

Trong nhà nghèo khổ, mặc dù mẹ kế thay đổi không trêu cợt các nàng nữa , nhưng mà nhà vẫn còn thiếu cái ăn, nàng vẫn là muốn đi hái nấm.

"Chân ngươi đều bị cỏ dại trên núi cọ không còn bộ dáng nữa mà còn đi, một cái tiểu cô nương chân đầy sẹo sẽ bị người khác chê cười."

Cũng không biết nguyên chủ tâm tư ngoan độc ra sao mà bắt hài tử mỗi ngày leo núi, còn không cho mang giày ,để lòng bàn chân đều bị ma sát đến có sẹo.

Phỏng chừng là bị thương, để lại máu bầm không kịp thời xử lý, miệng vết thương thành sẹo.

Không màng đến tiểu cô nương nghĩ cái gì, Đường Ninh Ninh trực tiếp lôi kéo người hướng tới tiệm may lớn nhất trấn mà đi, hài tử trong nhà đều phải mua quần áo mới, còn phải mua chăn bông, bằng không, cái này mùa đông gian nan a.

Vốn dĩ Đường Ninh Ninh tính toán chỉ mua vải vóc, nhưng nàng không biết may y phục nên chỉ có thể đến cửa hàng mua.

"Phu nhân, mời vào."

Đi vào liềm có tiểu nhị đến đón.

Trong tiệm người không nhiều lắm, phỏng chừng đều đi họp chợ, mặt tiền cửa hiệu sinh ý cũng không tốt lắm.

"Có y phục tiểu hài nhi hay không, cho ta xem một chút."

Tiểu nhị đi đến chỗ tương đối hẻo lánh, ở đó có một ít quần áo số đó khác nhau, phân loại chính xác.

"Phu nhân, ngài có thể nhìn xem này mấy bộ này, tuy nói kiểu dáng cũ, nhưng vải dệt đều dùng là nguyên liệu tốt, ngài có thể sờ một chút, ấm áp trải qua mấy cái mùa đông đều không thành vấn đề."

Cái này trên mặt vải có chút cũ, phỏng chừng là các thợ may dùng vải thừa mà làm, bất quá, thủ công cũng không tồi, Đường Ninh Ninh thấy tiểu nhị dùng sức đẩy mạnh tiêu thụ, thở dài.

Quả nhiên là người làm ăn a, nhìn thoáng biết người.

Đường Ninh Ninh chọn mấy cái áo bông có chút dính bẩn, màu xám màu đen đều có, Cố Hàn mau lớn, quần áo này cũng không mặc được lâu, trước mắt mua tạm một kiện.

Cố Chu tiểu tử tham ăn kia quần áo không cần chọn, trực tiếp chọn vài món quần áo nhỏ mềm mại là được.

"Có kiểu dáng cũ cho nữ hài không."

Tiểu nhị thấy Đường Ninh Ninh ra tay hào phóng, giá cả cũng không hỏi, trực tiếp liền mua, trên mặt lập tức mang theo chút lấy lòng.

' có có có --'

Nói xong đến trước quầy, lấy ít quần áo nữ hài, chất liệu đường may khá đẹp nhưng kiểu dáng lại quá ít.

Thấy Đường Ninh Ninh chọn tới chọn lui, tiểu nhị vội nói, "Phu nhân, trên cơ bản quần áo tiểu hài tử có rất ít kiểu dáng, toàn bộ Bình Phục trấn cũng chỉ có cửa hàng của ta là có sẵn, này đều là kiểu dáng thịnh hành, ngài xem khuê nữ ngài bộ dáng mỹ lệ mặc vào nhất định đẹp."