Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 28: Ai nấp trong thư phòng Thiệu Khiêm?

"Thai chỉ mới hơn một tháng vẫn chưa ổn định, phải hết sức chú ý chuyện phòng the, nôn nghén là việc rất bình thường, sau ba tháng sẽ tốt hơn thôi, mặt khác phải kiêng ăn đồ cay, đồ lạnh, như vậy sẽ càng nôn nhiều......"

Bác sĩ còn đang thao thao bất tuyệt giảng những điều cần lưu ý, Thiệu Khiêm chỉ cảm thấy cả người như đứng giữa tầng mây, bốn phía đều tràn ngập cảm giác không chân thực.

Thời Thanh mang thai.

Mang thai con của mình.

Mình sắp làm cha.

Lão quản gia tiễn bác sĩ ra ngoài, Thiệu Khiêm từng bước đi đến chỗ thanh niên song tính đang ăn một bụng bánh kem trong phòng khách, ánh mắt rơi vào cái bụng tuyết trắng Thời Thanh giấu trong quần áo.

Ánh mắt của anh quá mức nóng rực, đến nỗi cả hai người song tính đều cảm thấy.

Thời Thanh một mặt mờ mịt, Lâm Diên thì một mặt tò mò.

Đột nhiên, Thiệu Khiêm bước nhanh mấy bước đi qua, một tay xách người lên đặt trên đùi mình, sau đó đưa tay xoa nơi bụng vẫn còn bằng phẳng.

Thời Thanh: "?"

"Tứ gia? Sao vậy?" Thời Thanh nghĩ nghĩ đến động tác kiểm tra vừa rồi, đột nhiên tim đập rộn lên, giật mình một cái, chiếc bánh kem trong tay cũng không còn ngon nữa, quay đầu nhìnThiệu Khiêm, "Có phải em bị bệnh gì rồi không?!"

Đột nhiên cậu nâng cao âm điệu khiến Thiệu Khiêm giật nảy mình, anh lấy lại tinh thần cảm thấy mình cũng quá khác thường, bèn nắm cằm cậu lên hôn vào khóe miệng Thời Thanh, lúc này mới nói: "Không có, bác sĩ nói em rất khoẻ, không có sinh bệnh."

Thời Thanh nhẹ nhàng thở ra, "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"

Nghĩ một lát, cậu lại nói: "Nhưng mà rất kỳ quái, gần đây dường như em ăn bao nhiêu cũng không đủ no, luôn luôn thấy đói bụng, ngài nhìn xem, có phải em mập lên rồi không?"

Thời Thanh kín đáo đưa chiếc bánh còn đang ăn dở cho Thiệu Khiêm, ké vạt áo để lộ ra cái bụng trắng mềm.

Cậu trước kia mặc dù gầy, thế nhưng cũng có cơ bụng, khoảng thời gian này hình như mập lên, cái bụng mềm lại rồi, tuy thấy vẫn phẳng, nhưng xác thực có thêm nhiều thịt.

Lâm Diên cũng dừng ăn lại nhìn sang.

Thiệu Khiêm tranh thủ kéo áo cậu xuống, "Không có, bụng của em rất đẹp."

Hơn một tháng, nói cách khác Thời Thanh mang con bị Mạc Viễn Hàng đánh thành như thế, còn mang con bị anh nhấn xuống làm ở vườn hoa cao trào liên tục.

Thiệu Khiêm cắn răng, thần sắc trong nháy mắt trùng xuống.

Mạc Viễn Hàng chết quá nhẹ, nếu không, anh nhất định khiến hắn sống không bằng chết!

Vẫn ổn, may mà sinh mệnh đứa nhỏ này cũng rất mạnh mẽ ương ngạnh.

Nếu không bọn hắn mất đi đứa bé này, Thời Thanh nhất định sẽ hận chết mình!

Nắm tay Thiệu Khiêm nắm chặt, không khỏi lại ôm chặt Thời Thanh hơn chút, đồng thời cũng có hơi phiền não.

Thuốc tránh thai Thời Thanh mang về trước kia đều bị anh đổi thành bột canxi, hiện tại trong bụng cậu lại mang đứa trẻ, hiện tại còn chưa kịp phản ứng, nhưng loại chuyện này giấy không gói được lửa, huống hồ việc ăn uống nghỉ ngơi của Thời Thanh đột nhiên thay đổi, cậu khẳng định sẽ sớm hoài nghi.

Quả nhiên, không quá hai ngày, Thời Thanh đã nhận ra mình không thích hợp, hai ngày này kiểu gì cậu cũng thỉnh thoảng cảm thấy bực bội, ngủ một giấc đến quá giữa trưa, còn bởi vì gã đàn ông kia không cho ăn cay mà khóc lệ rơi đầy mặt, cũng bởi vì hay nôn mà hoài nghi mình đã mắc bệnh nặng.

Kỳ quái hơn, gã đối với cậu bảo vệ đến bước đi cũng đều đi theo, trước đây đôi khi còn phát ra uy áp, nhưng giờ đã không còn sót lại chút gì.

Vả lại...... Không biết làm sao, bộ ngực của cậu hình như so trước đây phồng lên rất nhiều, dù không ai xoa cũng sưng sỉa như hai cái màn thầu, đầṳ ѵú thường xuyên dựng thẳng, bên trong có chút trướng đau.

Ban ngày nhiều người, cậu không thể đυ.ng vào, ban đêm tắm rửa, Thiệu Khiêm đi ra ngoài còn chưa có về, Thời Thanh nằm ở trên giường lật qua lật lại ngủ không được.

Ngực phồng lên càng rõ ràng, làm cậu vô cùng phiền lòng, Thời Thanh bực bội cởϊ áσ ngủ, xấu hổ đưa tay sờ núʍ ѵú đang cương cứng của mình, một dòng điện lập tức xẹt qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Thời Thanh giật mình.

Nam nhân đã mấy ngày không có đυ.ng vào cậu, không biết làm sao, Thời Thanh ngồi ở trên giường nghĩ đến những trận làʍ t̠ìиɦ kịch liệt thân thể lại bắt đầu nóng lên.

Do dự một chút, cậu lần nữa đưa tay sờ lên núʍ ѵú, lần này không phải chạm nhẹ vào, cậu nhớ lại cách gã đùa bỡn mình trước đây, một tay nâng vυ' lên, sau đó dùng sức vò một cái, "Ưʍ......"

Tìиɧ ɖu͙© như thủy triều vọt tới, Thời Thanh không khống chế nổi lần nữa bóρ ѵú mình, môi hơi mở ra , trong đầu đều là cơn sướиɠ khi nam nhân gặm cắn núʍ ѵú mình, vừa nắn bóp vừa tràn ra rêи ɾỉ, đồng thời lỗ sò bên dưới có chút mở ra, chảy nước da^ʍ ra ngoài.

Trong bất tri bất giác, cậu đã dạng rộng háng, Thời Thanh mang theo một giọng nghẹn ngào rêи ɾỉ, tay chà vυ' càng mạnh hơn.

Không đủ, còn chưa đủ.

Cái l*и đã ướt đẫm, cậu khát vọng có đồ vật gì có thể thọc vào trong, có thể nhồi đầy vào cái lỗ trống hoắc kia.

Người cảnh sát luôn luôn biết tự kiềm chế này không khỏi có chút cam chịu, tay nắn bóp cái vυ' cũng càng thêm sức, làm cặp nhũ hơi phồng lên vò ra các loại hình dạng, lưu lại từng đường vết đỏ.

Cậu tủi thân rơi nước mắt, trong lòng lại bắt đầu trách cứ tên đàn ông kia chơi mình thành dâʍ đãиɠ như thế, đồng thời cũng bí ẩn than trách gã đã hai ngày rồi không có ȶᏂασ mình, muốn làm mình khó xử tự an ủi.

Những lần ân ái vốn dĩ đều là gã đè cậu xuống đυ. tàn bạo, cậu còn có thể an ủi bản thân, đều là nam nhân ép buộc mình, cậu cũng có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận sung sướиɠ, tiếp nhận gã ȶᏂασ mình.

Nhưng nam nhân đột nhiên không chơi cậu nữa, cậu mới trực quan cảm nhận được, hoá ra mình đã da^ʍ nứиɠ thành dạng này.

Thời Thanh rơi nước mắt nghẹn ngào nấc lên, chính cậu cũng không phát hiện sự khác thường của mình, cậu vốn đã qua trường cảnh sát, nhận các loại huấn luyện người thường khó mà chịu đựng, không nên mềm yếu như thế mới đúng.

Tay của cậu chậm rãi hướng xuống phía dưới thò vào trong quần ngủ, quả nhiên quần xì cũng đã ướt đẫm, cậu nắm chặt dươиɠ ѵậŧ mình sục mấy lần, sau đó buông ra mò đến cái l*и bên dưới.

Người song tính dù dươиɠ ѵậŧ có thể cương, nhưng kɧoáı ©ảʍ mà lỗ l*и mang đến càng khiến xuất tinh gấp đôi!

Thời Thanh nhấn lên hộŧ ɭε đã sưng cứng, hai bên môi l*и đầy đặn bởi vì tìиɧ ɖu͙© đã tự động tách ra, cậu học dùng ngón tay gảy hột đậu, dọc theo hai bên mép đảo quanh, từng đợt cảm giác tê dại khiến cậu ngồi cũng ngồi không yên, càng thêm thở dốc.

Cậu đem ngón tay chống lên cửa l*и, giống như là muốn phá vỡ cái gì, nhắm mắt lại đâm mạnh một cái, ngón tay liền chen vào đường hành lang đã được dâʍ ŧᏂủy̠ bôi trơn, thẳng tắp đi tới điểm nứиɠ không xa, cậu thoải mái ưỡn eo một cái, nước da^ʍ phun ra ngoài, trực tiếp bị tay mình cắm đến cao trào

"A a......"

Thời Thanh rốt cục không khống chế nổi, lần nữa khóc rống lên, khóc vì mình quá da^ʍ dật, nước mắt rơi xuống như mưa, trên khuôn mặt trắng nõn toàn là tủi thân, nhưng cậu lại không biết mình tủi thân vì cái gì, chỉ là trong lòng có cảm giác không thoải mái.

Cậu rút tay mình từ trong cái lỗ mềm mại đó ra, đứng dậy mặc áo ngủ muốn đi tìm Thiệu Khiêm, muốn gã ta ôm mình dỗ mình.

Chỉ là cậu vừa ra cửa, một trận âm thanh da thịt va đập vào nhau quen thuộc truyền vào trong tai.

Phòng ngủ của Thiệu Khiêm là lầu ba, cách đó hai gian là phòng khách Lâm Diên ở, lúc này thanh âm chính là từ chỗ ấy truyền đến.

Thanh âm Thời Thanh đang nghẹn ngào chợt dừng lại, không biết tại sao lại ngừng ở cửa ra vào một chút, một nỗi bi thương khó tả dâng lên trong lòng.

"Bạch bạch bạch..."

"Òm ọp òm ọp..."

Chỉ nghe thanh âm thôi, cậu đã như chính mắt nhìn thấy màn làʍ t̠ìиɦ bên trong có bao nhiêu kịch liệt.

Hai mắt Thời Thanh mở to, con ngươi bị nước mắt rửa qua trở nên sạch sẽ trong suốt, lúc này cậu mới giống như sực tỉnh lại.

Chịu đựng sự khó chịu, tận lực không nghĩ đến cây hàng nam nhân từng chơi cùng mình lại dính đầy nước da^ʍ của một cái l*и khác.

Người kia khả năng cũng giống như cậu, bị nam nhân nhấn mạnh trên giường, mặt chôn ở gối đầu mà khóc hút thít, như cɧó ©áϊ chổng mông lên tiếp nhận từng cú thúc ©ôи ŧɧịt̠ mạnh mẽ.

Thời Thanh có chút thất thần một lần nữa trở vào phòng ngủ, vừa mới chuẩn bị đóng cửa, cách đó không xa liền truyền đến một tiếng động rất nhỏ.

Khoảng cách này.

Là ở thư phòng!

Tính trời sinh của một cảnh sát khiến Thời Thanh cảnh giác ngay, dựa vào cửa lặng lẽ nhìn ra phía ngoài một chút.

Một bóng lưng từ thư phòng bước ra đóng cửa lại, sau đó dọc theo cầu thang xoay tròn đi xuống.

Tiêu Khải An.

Lúc này một mình hắn đến thư phòng Thiệu Khiêm làm cái gì?

Hay là nói hắn đang tìm thứ gì trong phòng làm việc Thiệu Khiêm ?

Thời Thanh nhìn chằm chằm bóng lưng kia bước đi, đến khi Tiêu Khải An xuống lầu, cậu mới nhẹ chân nhẹ tay đi đến thư phòng.

Hành lang lóe lên ánh đèn vàng ấm, Thời Thanh do dự một chút, tay vịn lên chốt cửa, "Két" một tiếng nhẹ nhàng đẩy ra.

Bên trong một mảnh đen kịt, Thời Thanh chuẩn bị chuồn êm đi vào, một khuôn mặt vội vàng không kịp chuẩn bị đã xuất hiện trước mặt cậu.

Con ngươi cậu trong nháy mắt co vào, trái tim cơ hồ ngừng đập, há mồm muốn hét lên, lại bị nam nhân kéo vào nhấn lên trên tường!

Tiếng thét kẹt lại bên trong cổ họng.