Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 49: Hạnh phúc bên nhau (Hoàn)

(“Oa Oa Ký và Cưng chiều cảnh sát nhỏ ngọt mềm” của Tỉnh đã bị xoá trên nền tảng theo quy định mới của Admin rồi nhé mọi người, buồn thật sự. Các bạn nào lỡ mua chương hoặc đang theo dõi có thể ib Tỉnh để giải quyết nhé! Các bộ khác chắc cũng bị xóa sớm thôi, tạm biệt mọi người trước vậy! :((( )

"Bên ngoài đã bố trí xong, bên ngoài đã bố trí xong, chờ đợi mệnh lệnh!"

Trong tai nghe truyền đến âm thanh rất cương trực, người song tính nhấn vào tai nghe, trong tay vững vàng nâng khay đi trên hành lang, chuẩn bị vào gian phòng kia, nhỏ giọng nói: "Tập trung chờ lệnh."

Bước chân dừng ở cửa phòng 6180, người song tính sửa sang lại chiếc nơ trên phần cổ hồ điệp, đưa tay gõ cửa, "Thưa ngài, rượu ngài gọi đây ạ!"

"Vào đi."

Bên trong một giọng nói vang trầm thấp, Thời Thang đẩy ra cửa phòng đi vào.

"Ưm a... TᏂασ sướиɠ lắm ông chủ...... ông chủ mạnh hơn, bên này, bên này cũng muốn......"

Thiếu niên xinh đẹp quần áo tuột một nửa, thân thể tinh tế bị va chạm run lên một cái, lão già ôm cậu ta đυ. mạnh từ phía sau, một cái tay còn đang bóρ ѵú cậu nhóc, thiếu niên vặn vẹo thân eo, đầu lưỡi phì phò thở vươn cả ra ngoài, nhìn tương đối mê người.

Lỗ l*и ướt dầm dề

bị phóng lớn lên trên màn hình, một con cá chà bặc ra ra vào vào mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu ngà sữa, lúc lỗ l*и bị chống ra cơ hồ mỗi một tầng nếp uốn đều nhìn rõ ràng.

Thời Thanh vừa đi vào liền sợ ngây người.

Xế chiều hôm nay bốn giờ, nơi này sẽ có một trận giao dịch ma tuý, mức giá cao tới một ngàn vạn.

Chung quanh đã bố trí hoàn thành, chỉ chờ cậu tiến gian phòng chờ đợi giao dịch, bọn họ liền có thể xông vào một mẻ hốt gọn đám tội phạm này!

Kết quả vừa tiến vào lại nhìn thấy chuyện như vậy, bây giờ đã ba giờ bốn mươi, giờ phút này bên trong vẫn đang hoang da^ʍ thú tính, bốn giờ..... Bất kể như thế nào cũng không thể giao dịch được.

Hai tên thuộc hạ tóc nhuộm đủ màu huýt sáo, không có ý tốt tiến lên đón, "Nhân viên phục vụ phòng này à? Đến đây, để mấy anh kiểm tra một chút!"

Nói xong liền đưa tay sờ soạng.

Thời Thanh mặc áo sơmi đỏ sậm, bên ngoài phủ áo khoác âu phục màu trắng, cổ gắn nơ nhìn trông vô cùng đáng yêu hoạt bát, quần dài màu đen tôn lên hông eo nhỏ nhắn cùng bờ mông trĩu nặng sung mãn, nhìn thấy chính là loại cậu trai thanh thuần.

Con mắt bọn chúng nhất thời sáng lên.

Bàn tay làm càn vuốt ve từ bộ ngực cậu đến eo, xoa nắn một chút, sau đó đến bờ mông thuận theo chân thậm chí muốn cách quần sờ vào hạ bộ cậu, đột nhiên, một người say rượu từ phía sau đi tới, cắt ngang chuyện tốt của tên thuộc hạ.

Thời Thanh cắn răng, tính toán một hồi bắt được nhất định phải đánh hai thằng này một trận đến cha chúng cũng không nhận ra!

Đang nghĩ ngợi, một cái tay liền duỗi tới ôm cậu vào lòng, Thời Thanh sững sờ, ngẩng đầu liền thấy một người đàn ông trung niên ngoại hình phổ thông.

Thân hình hắn ta cao lớn, giống như là uống không ít rượu, lớn tiếng nói: "A, thật xinh đẹp, cậu ấy...... Hôm nay thuộc về tao...... Nấc......"

"Ông chủ Hoàng thích sao, thích thì tặng cho ông đó, lát nữa tôi nói chuyện với quản lý sau!"

Trên ghế sa lon đang có hai người dây dưa, nam nhân đang bị đặt ở dưới thân ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt tái nhợt cười cười, nhìn Thời Thanh mở miệng.

Người kia Thời Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra, là kẻ đang lẩn trốn trong lệnh truy nã treo gần một năm nay, tay buôn ma tuý Hoắc Tầm, tự cho rằng sau khi J.K rớt đài hắn có thể kéo dài truyền kỳ này, khiêng cái mác J.K đi bốn phía buôn lậu thuốc phiện.

Cũng không phải vì có thủ hạ nhiều, mà là rất có tài giảo hoạt.

Trên người hắn là gã thanh niên cường tráng nhìn có chút chất phác, chắc là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© được nuôi, chỉ biết vung c̠ôи ŧɧịt̠ to bự giã vào cái lỗ của hắn, đem c̠úc̠ Ꮒσα nát của Hoắc Tầm chống ra đến cực hạn, giẫm hắn ở trên ghế sa lon cầm eo mà điên cuồng va chạm.

"Được, ông chủ Hoắc hào phóng như vậy, chúng ta một lát nhất định có thể hợp tác vui vẻ!" Ông chủ Hoàng mở miệng.

Hoắc Tầm bật cười không rõ ý đồ, liền trở tay ôm cổ người đang đυ. mình chủ động hôn lên.

Phát hiện người trong ngực nhìn Hoắc Tầm không chớp mắt, nam nhân có chút không vui nắm cái cằm của cậu kéo cậu quay lại, "Ông chủ Hoắc không đảm đương nổi việc nằm trên đâu, bảo bối, đừng nhìn hắn, nhìn tôi này."

Thời Thanh bị xoa cằm, đầu không thể không ngẩng cao lên, tiếp theo trong cái chớp mắt, gã ta liền dán môi lên.

Cánh môi cậu bị cắn run lên, bên tai đều là các loại

âm thanh dâʍ ɭσạи, trên màn hình còn tung ra hình ảnh trực tiếp tại hiện trường, Thời Thanh đẩy l*иg ngực nam nhân, nhưng mà sau một khắc, cậu liền bị hắn ta bế lên, trực tiếp hướng đến nơi ghế sô pha vắng người.

Thời Thanh giật nảy mình, trừng lớn mắt muốn cự tuyệt, lại bị ném lên ghế, một giây sau, thân hình cao lớn của gã liền đè ép xuống, bao chặt chẽ người song tính bên dưới lại.

"Hoắc Tầm đang nhìn, phối hợp chút."

Âm thanh nam nhân vang lên bên tai, bàn tay lại không chút do dự đưa vào trong áo sơmi dò xét, bóp mạnh núʍ ѵú Thời Thanh.

"Ưn... Không, đừng ở chỗ này......"

Thời Thanh vừa rêи ɾỉ, nam nhân tựa hồ càng thêm tức giận, cắn vành tai của cậu dùng sức mài, miệng lại nói: "Em nhìn, tất cả mọi người đều làm, nếu em không làm, rất nhanh sẽ bị phát hiện."

"Thật là thơm, ăn mặc xinh đẹp như vậy, có phải là đến tìm ȶᏂασ‎

‎?"

Nam nhân mυ'ŧ hôn cái cổ cậu, hai ngón tay kẹp lấy núʍ ѵú đã dài bự hơn sau khi cậu sinh con, Thời Thanh mẫn cảm ưỡn ngực, con ngươi sương mù mông lung nhìn thấy cách đó không xa, trên màn hình đã chuyển đến dáng vẻ cậu bị nam nhân đặt ở dưới thân.

Trên màn hình người song tính chỉ lộ ra khuôn mặt hứng tình, những nơi khác đều bị che chắn cực kỳ kín kẽ, nhưng mà theo sức nóng da thịt dán lên mu l*и non mịn, người song tính trên màn hình lại bỗng nhiên há to miệng ra, nước bọt thuận theo khóe môi chảy xuống, lộ ra thần sắc dâʍ đãиɠ.

"Đệch, da^ʍ ngoài tính toán của tôi!"

Nam nhân tức thở hổn hển xoay mặt của cậu lại, trên màn hình lúc này chỉ có thể nhìn thấy một cái ót đen nhánh.

Thời Thanh nghiêng người nằm trên ghế sô pha, nam nhân ôm cả người cậu vào trong ngực, chỉ cởi một nửa quần của cậu, cứ như vậy sấn con cá chà bặc nóng hổi tới, đâm phập vào nơi nằm giữa hai bắp đùi non chặt khít.

Cái l*и này đã từng trải qua vô tận yêu thương nên rất dễ dàng đã có thể tiếp nhận con cung khủ này, đầu khấc ‎

gạt ra lỗ bướm cắm vào, đâm thọc vô cùng thông thuận, thịt da^ʍ nóng hổi đợi nam nhân tiến vào trong nháy mắt liền quấn chặt lên, gã thoải mái hô nhỏ một tiếng, lập tức thẳng lưng rút ra đút vào.

"Ứm a, bị đυ. từ sau... vào sâu quá...... Chậm một chút, chồng ơi anh chậm một chút á......"

Thời Thanh ‎



nằm trên ghế sa lon bị ȶᏂασ nắc run lên một cái, đám người trong phòng cũng không có ngừng lại, hai tên thuộc hạ nhìn chằm chằm màn hình, thấy cái ót đen nhánh của người song tính kia theo từng cú đạo tàn bụ của người nằm trên mà nhấp nhô lên xuống.

Cái này mẹ nó sao lại là nhân viên bưng bê? So với đám đĩ đực bọn hắn gọi tới đây còn đĩ hơn nhiều! Bị đàn ông lạ mặt ȶᏂασ một cái liền bắt đầu khóc gọi lão công, bọn hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy đĩ da^ʍ như này!

Chỉ là nghe tiếng rên thôi, bọn hắn đã chịu không nổi, nhao nhao mở ra khoá quần nhìn cái ót trên màn ảnh tự mình sục cu.

Nam nhân ‎

kia đang nắc hết mình chợt lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn chúng, hai tên thuộc hạ chỉ cảm thấy sống lưng mát lạnh, nhưng cũng không thể nào biết được cảm giác này từ đâu mà đến, đành phải tràn đầy phấn khởi tiếp tục công việc.

Hai hòn dái đánh "bạch bạch" vào khe mông Thời Thanh, ©ôи ŧɧịt̠ lớn ‎



dùng sức khuấy đảo ra vào trong lỗ thịt, miệng sò phun ra từng luồng nước, cậu chủ động lắc mông muốn nuốt thằng em này vào càng sâu, sung sướиɠ đến bắp đùi cũng bắt đầu co rút.

"Chồng... chồng ơi...... Không được a... Anh chậm á... chậm một chút......"

Cơn sướиɠ kinh khủng rất nhanh liền đến đỉnh điểm, Thời Thanh khống chế không nổi cao giọng kêu lên, khiến Hoắc Tầm đang trong trận cuồng ȶᏂασ cũng nhịn không được nhìn lại.

Chỉ thấy người song tính lộ ra bắp chân vẫn còn mặc quần bắt đầu run rẩy, ngón chân đều sướиɠ đến cuộn hết lên, run rẩy nâng cao dươиɠ ѵậŧ bắn tinh,





lỗ l*и cũng co quắp một trận, từng luồng nước sướиɠ tràn ra, kẹp lấy ©ôи ŧɧịt̠ vẫn có thể lêи đỉиɦ.

Nam nhân ôm cậu thầm mắng một tiếng lẳиɠ ɭơ, cũng theo đó tăng nhanh tốc độ dập giã, nhân lúc người song tính cao trào mà đưa cả hai lêи đỉиɦ cực hạn sung sướиɠ!

Một khắc bị bắn tinh vào người, Thời Thanh thất thần hếch eo, một luồng nước vàng nhạt phụt ra, trong lúc nhất thời cả phòng đều tràn ngập mùi nướ© đáı khai nhàn nhạt.

Nam nhân cũng giật mình ngay tại chỗ, cá chà bặc cũng quên rút ra, nhìn chằm chằm đánh giá người nằm dưới còn đang đắm chìm trong ‎

dư vận cao trào phọt ra từng luồng nướ© ŧıểυ.

Anh đi công tác còn chưa tới nửa tháng, vợ anh đã mẫn cảm thành dạng này!

Nếu là anh hôm nay không nắm được tin tức mà đến, em ấy phải làm thế nào để giải quyết cảnh hoang da^ʍ trong này?

Anh quả thực không dám nghĩ Thời Thanh nếu lại rơi vào tay tên đàn ông khác sẽ như thế nào, trước kia Thôi Nghị còn bận tâm vì cậu có thai, nhưng đám này sẽ không để ý.

Bọn họ sẽ đem đống gậy dơ bẩn cắm vào từng cái lỗ da^ʍ trên người cậu, rót đầy tinh ở bên trong, đυ. cậu đến muốn khóc cũng khóc không được, triệt để ȶᏂασ thành đĩ nứиɠ l*и.

Nghĩ như vậy, sự phẫn nộ lại càng dâng lên.

"Ông chủ Hoàng."

Giọng nói hơi có vẻ âm nhu kéo suy nghĩ của nam nhân lại, anh rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi người Thời Thanh, mặc quần áo cho cậu sau đó dùng áo khoác quấn chặt người còn đang thất thần chảy nước bọt kia, sau đó mới trở mình ngồi xuống.

Hoắc Tầm liếc nhìn người trên ghế sa lon vẫn còn đang co giật, lúc này mới cười tủm tỉm thu tầm mắt lại, "Ông chủ Hoàng, nhìn xem, hôm nay ngài có được giai nhân, mọi người đều chơi rất tận hứng, hay là...... chúng ta dời lại ngày khác giao dịch?"

Lời này vừa nói ra, Thời Thanh liền có phản ứng, từ ‎

trong thất thần vì lêи đỉиɦ lấy lại tinh thần, xấu hổ với mình

‎mất khống chế đồng thời cũng nhanh chóng chỉnh lý lại quần áot rụt rụt rè rè áp vào trong ngực nam nhân, thật giống như một món đồ chơi vừa được bao nuôi.

Tên này là muốn hủy bỏ giao dịch hôm nay.

Cậu vụиɠ ŧяộʍ đưa tay lôi kéo y phục nam nhân, anh càng thêm ôm chặt vào trong ngực, hít hà mùi vị trên người cậu, bình luận: "Thật da^ʍ."

Sau đó mới nói với Hoắc Tầm: "Thật ra với tôi cũng không quan trọng, nhưng ông chủ Tiền thế nào, dù sao tôi cũng không phải chỉ có mỗi ông chủ Hoắc để lấy hàng, mà gần đây đồn đãi nhiều như thế, cớm Vân Thành đều đang tìm ông chủ Hoắc, thời gian ông chủ Hoắc ở lại Vân Thành hẳn không còn bao lâu."

Lão già ngay từ đầu chỉ lo ȶᏂασ lộng thiếu niên kia, còn đang ngậm đầṳ ѵú cậu ta chưa thỏa mãn, nghe vậy ngẩng đầu lên tiếng, "Tôi cần mau chóng có hàng, còn phải đợi lần sau?"

Hoắc Tầm thay đổi sắc mặt mấy lần, tiếp theo lộ ra nét cười phong tình vạn chủng đứng dậy, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên trên tràn đầy vết tích tím xanh, nhất là bờ mông dày đặc dấu tay.

Hắn đứng dậy hướng phía nam nhân đi tới, ánh mắt một mực khóa trên người Thời Thanh, trong mắt mang theo hứng thú.

Vì đi lại, dươиɠ ѵậŧ giữa háng mềm nhũn cũng theo đó rung động rung động, nhưng không đợi hắn đến gần, anh liền nắm cả thân thể còn có chút mỏi nhừ của Thời Thanh đứng lên, "Đã như thế, ông chủ Hoắc cứ cùng ông chủ Tiền nói chuyện đi, tôi vẫn là chờ lần sau lại hợp tác với ông chủ Hoắc."

Nói xong liền mang theo người muốn rời khỏi, Hoắc Tầm triệt để trầm mặt xuống, mắt vừa nhìn thanh niên cao to cường tráng vừa ȶᏂασ mình, hắn ta lập tức đứng dậy ngăn lại trước người bọn họ.

"Từ từ nói chuyện, ông chủ Hoàng."Hoắc Tầm giương cằm ra hiệu bọn họ ngồi trở lại đi, "Ông yên tâm, tôi tuyệt đối có hàng cho các người, không để mọi người đi về tay không chuyến này, chỉ là từ đây đến đêm còn dài, chúng ta có thể giải trí thêm một chút, thế nào?"

Thiệu Khiêm bật cười, có ý riêng, "Ông chủ Hoắc thật đúng là gan lớn, không sợ cớm lần theo mùi mà tìm tới sao!"

Sau đó anh nhìn Thời Thanh một chút, trêu chọc vuốt vuốt cái mông còn ướt nhẹp của cậu, "Nhưng mà tôi lại sợ, tôi làm ăn chỉ vì kiếm tiền, nếu có thể an toàn lấy hàng từ người khác, vậy chỗ ông chủ Hoắc đây tôi không cần nữa, xin lỗi không tiếp được."

Dứt lời cũng không tiếp tục để ý Hoắc Tầm, vòng qua nam nhân cao lớn trực tiếp đi ra bên ngoài.

Bên trong lỗ da^ʍ Thời Thanh còn đang ngậm lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh‎, không đi được hai bước liền thuận theo đùi chảy ra ngoài, cậu rêи ɾỉ thành tiếng, không được tự nhiên cố kẹp lấy hai cánh mông.

"Ta nhìn cái này nhỏ



Đẹp

‎ Người ‎

Cứ như vậy ra ngoài cũng trách ủy khuất, không bằng để cho ta người dẫn hắn đi sát vách đổi thân y phục, chúng ta trực tiếp đem hàng giao?"

Hoắc tìm cũng lui bước.

Thời Thanh quá tao, tao không bình thường, cùng nam nhân ân ái độ phù hợp tuyệt không giống lần đầu tiên bộ dáng, cho nên hắn cẩn thận.

Nhưng hoàng bạn hoa hắn là nghe nói qua, mà lại như hoàng bạn hoa nói, thật sự là hắn không thể tại Vân Thành trì hoãn.

Hoắc tìm đối đầu người tới đưa mắt liếc ra ý qua một cái, người kia liền đối Thời Thanh làm cái tư thế mời.

Song tính người ngẩng đầu sợ hãi nhìn về phía nam nhân, nam nhân cúi đầu hôn một cái liền buông lỏng ra hắn, "Ngoan, đi thôi, ta trong chốc lát đi qua tiếp ngươi."

Thời Thanh nhu thuận đi theo người kia đi ra, bọn hắn an bài thay quần áo gian phòng ngay tại sát vách, người kia mở cửa ra hiệu Thời Thanh đi vào, Thời Thanh nhìn một chút tối như mực gian phòng cảm thấy hiểu rõ, bất động thanh sắc đánh giá người kia một chút liền đạp đi vào.

Nhưng mới vừa vào cửa, một đạo kình phong liền từ phía sau đánh tới, Thời Thanh nghiêng cái cổ vừa trốn liền tránh đi tay của đối phương đao, chân khẽ cong liền đem người câu tiến đến, môn cũng bị thuận thế đóng lại.

Hoắc tìm chậm rãi mặc y phục, giang tay ra, người sau lưng liền mang theo một cái valy mật mã đi tới.

"Hàng, ta mang đến, không biết hai vị tiền......"

Nam nhân như chim ưng con mắt nhìn chằm chằm kia cái rương, sau đó từ miệng trong túi móc ra một trương thẻ, "Yên tâm, tiền có."

Hoắc tìm cầm valy mật mã để lên bàn lại là bất động, giống như đang chờ cái gì, nam nhân cũng bất động thanh sắc mà ngồi xuống, ngược lại là lúc trước cái kia họ Tiền nhịn không được, đẩy ra người trong ngực đi tới, "Có thể kiểm hàng sao?"

"Không vội."

Ngay sau đó, Hoắc tìm tai nghe liền truyền đến vang động, sắc mặt hắn biến đổi, nhất thời liền đứng lên hướng người chung quanh sử ánh mắt, "Hai vị ông chủ, chúng ta hôm nay sợ là thật hợp tác không được nữa, cớm tới, hai vị ông chủ vẫn là cùng ta từ cửa sau rút lui đi!"

Lời này vừa ra, họ Tiền nhất thời dọa sốt ruột bận bịu hoảng đứng lên, "Cái gì? Nhanh! Đi mau!"

Nam nhân theo sát lấy bọn hắn, một đoàn người đẩy cửa ra rút lui ra ngoài, nhưng mà cửa vừa mở ra, đám người bước chân liền bỗng nhiên ngay tại chỗ.

Mười mấy tên cảnh sát ghìm súng canh giữ ở bên ngoài, cầm đầu người xuyên đồng phục cảnh sát áσ ɭóŧ, vừa rồi chật vật quét sạch sành sanh, chính chắp tay sau lưng đứng ở cổng, một mặt tiếu dung.

Cường tráng nam nhân trong nháy mắt tiến lên đem Hoắc tìm ngăn ở phía sau.

Âm nhu nam nhân lúc này trên mặt đều là che lấp, "Là ngươi?"

"Hừ hừ, là ta."

Thời Thanh nhíu mày, cười nhìn về phía Hoắc tìm sau lưng.

Hoắc tìm nhất thời giống như là minh bạch cái gì, đang muốn quay đầu cánh tay liền mãnh đau xót, nam nhân lấy thế sét đánh không kịp bưng tai tháo cánh tay của hắn, níu lấy người đi về phía trước mấy bước, cùng Thời Thanh đối mặt.

"Già, lão Hoàng, ngươi làm cái gì?!"Họ Tiền lão đầu hiển nhiên bị biến cố này hù dọa, đập nói lắp ba mở miệng.

Nam nhân không để ý tới hắn, trực tiếp níu lấy người giao cho một bên cảnh sát hướng Thời Thanh đi đến, một tay lấy người vớt tiến trong ngực.

Thời Thanh đưa tay, sau lưng cảnh sát lập tức cùng nhau tiến lên!

Nam nhân đưa tay xé trên mặt da người lộ ra nguyên bản tuấn mỹ khuôn mặt, Thời Thanh điểm lấy chân, lúc trước hắn liền kiến thức qua thiệu khiêm trở mặt bản sự, khoảng cách gần như vậy xem xét, quả thực cùng tiểu thuyết võ hiệp đồng dạng!

Thời Thanh đỏ mặt có chút hưng phấn, sùng bái nhìn xem nhà mình lão công, "Sao ngươi lại tới đây? Chân chính hoàng bạn hoa đâu?"

"Trói lại, còn đang rương phía sau nằm."Thiệu khiêm đưa tay gõ gõ đầu hắn, "Lúc đội, nhà này hội sở quản lý cùng một chỗ mang về thẩm?"

Lúc hoàn trả đắm chìm trong nam nhân đi công tác vừa về đến liền đến chỗ này trong vui mừng, mặc dù chỉ tách ra ngắn ngủi nửa tháng, hắn cũng đã rất muốn lão công.

"Choáng váng?"

Thời Thanh lắc đầu, ngữ điệu âm cuối giương lên, "Ân ~"

"Đi, trở về lại tính sổ với ngươi, nhanh lên làm xong về nhà, ta đều nghĩ hai cái chết bầm."Thời Thanh ánh mắt thiệu khiêm quả thực quá dễ chịu, nai con đồng dạng còn lóe ánh sáng.

Nam nhân cưng chiều cúi đầu thân hắn non miệng, "Cũng nhớ ngươi nhỏ

‎‎

Tao

‎ Bức



‎ , trở về mới hảo hảo cho lão công ‎

肏‎

‎‎

肏‎

‎!"

Thời Thanh đỏ mặt gật đầu, chỉ chốc lát sau, cả nhà hội sở liền bị lục soát mấy lần, nên gãi gãi, nên thẩm thẩm, nên tảo hoàng (càn quét tệ nạn) tảo hoàng (càn quét tệ nạn).

Chờ làm xong đều đã chín giờ, Thời Thanh nhẹ nhõm đạp xuống cục thành phố cổng cầu thang, nam nhân quả nhiên còn đang ven đường chờ lấy.

Đèn đường đem nam nhân thân ảnh kéo già dài, quanh thân đều là choáng hoàng chỉ riêng, tựa ở trên cửa xe nhìn xem cục thành phố cổng nháy mắt cũng không nháy mắt.

Như là dĩ vãng mỗi một lần đồng dạng, Thời Thanh giống con vui sướиɠ hồ điệp hướng nam nhân bay đi, nam nhân cũng giang hai cánh tay đem người ôm vào ngực, chỉ là hắn không biết, giờ khắc này, nam nhân phán hơn hai mươi năm, cũng vô số lần trong bóng tối nhìn xem Thời Thanh bước xuống bậc thang, khi đó hắn đang suy nghĩ gì đấy?

A, hắn suy nghĩ gì thời điểm có thể quang minh chính đại chờ hắn từ giữa đầu ra nhào vào trong l*иg ngực của mình liền tốt.

--------

Tỉnh Gia: Chính thức khép lại một bộ truyên nữa rồi. Cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi và ủng hộ Tỉnh nha. Nếu có hứng thú lại mong mọi người tiếp tục theo dõi những bộ truyện sắp tới mà mình dịch. Lần nữa cảm ơn và tạm biệt mọi người!