Tựa Như Cơn Gió

Chương 3: Đề nghị

"Nếu cô quyết định chấp nhận đề nghị này, vui lòng trả lời qua email trong vòng ba ngày."

Lâm Tố nhìn câu cuối cùng của email, đặt điện thoại di động xuống. Hiện tại đã ba giờ chiều, nắng vừa phải. Thay đổi một công việc thoái mái hơn một chút, lý lịch vừa mới được đăng lên, ngày hôm sau đã nhận được cuộc điện thoại đầu tiên, cứ như vậy thuận lợi có được một lời đệ nghị, khiến cô không khỏi cảm thấy “hóa ra bản thân mình cũng trâu bò đến vậy”, chuyện này cũng khiến cho người ta cảm thấy không chân thực. Như chợt nhớ ra điều gì đó, cô lại mở điện thoại ra tra một chút. Doanh nghiệp thương mại Thâm Lam quả thực là một công ty mới thành lập, việc tố tụng là con số không, người đứng tên trên pháp lý là Lưu Quân, xem ra ông ta chính là vị tổng giám đốc Lưu kia. Xem xét kỹ hơn, số vốn đăng ký đã lên đến con số đáng kinh ngạc là năm nghìn vạn. Mặc dù bây giờ không có yêu cầu phải giao nộp nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút cảm thấy cũng sẽ nhanh chóng lên đến trăm vạn.

Một tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.

Vào tháng trước, khi cô biết được công ty sẽ chuyển đi, sự lo lắng và sợ hãi vẫn chưa nguôi ngoai. Một mình cô ăn no thì cả nhà mới không đóng bụng, còn phải đi làm để lo tiền thuê nhà, chưa kể những đồng nghiệp đã có gia đình. Đó thực sự là một ngày đáng để ăn mừng. Sau khi bật điều hòa trong phòng, Lâm Tố xuống lầu mua một ít đồ ăn và bia. Đây là một tiểu khu nửa cũ nửa mới, đang cho thuê, bao trọn gói một phòng, diện tích khoảng 20m2, tiền thuê hàng tháng là ba nghìn, tính ra nó đã chiếm một phần tư số lương của cô. Trên thực tế mấy món ăn của cửa hàng dưới lầu quả thực rất ngon, nhưng tiếc là ông nội luôn từ chối đồ ăn mang đi.

"Cảm ơn quý công ty đã tin tưởng, tôi đồng ý với quyết định này."

Lúc cô bấm gửi, trong lòng Lâm Tố vẫn có chút do dự: "Rốt cuộc thì tiền lương có được thỏa thuận hay không?". Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ chợt lóe qua mà thôi, hiển nhiên bây giờ có hối hận thì cũng đã quá muộn.

“Được.”

Bên kia nhanh chóng trả lời lại:

“Làm ơn thêm tôi XXXXXXX.”

Nhóm của công ty cũ vẫn chưa rời đi, Lâm Tố nghiễm nhiên đã được gia nhập vào nhóm của công ty mới. Vừa mới lấy bia và đồ ăn cho vào miệng, nhóm WeChat mới được thêm vào lại nổi lên.

"Chào mừng đồng nghiệp mới~" được đăng bởi một tài khoản có tên "Trương Tiểu Tiểu", ảnh đại diện là một nhân vật hoạt hình. Khiến Lâm Tố không khỏi nghi ngờ liệu đối phương có phải là em gái lễ tân tay chân vụng về kia không.

“Cảm ơn.” Cô cắn một miếng chân gà rồi nhắn tin trả lời. Ngón tay ấn ở trên chiếc Opex 1880 đã cũ, trên màn hình có rất nhiều vết xước.

Em gái nhỏ ở đầu bên kia nhắn lại một icon gật đầu, rất là nhiệt tình. Thoạt nhìn bên trong nhóm chỉ có bốn người hoạt động, một con số ít tới đáng thương… Nhấp vào một hình đại diện, ảnh đại diện là một bức tranh phong cảnh, tên là Lưu Quân; người kia đang chơi golf với một chiếc mũ trông rất thời trang. Tên anh ấy là Hà Việt.

Lâm Tố.

Nhập gia tùy tục, cô cũng nhanh chóng sửa lại tên của mình.

Hai người họ là ông chủ tương lai, tạm thời xem là ông chủ tương lai đi. Tổng giám đốc Lâm và tổng giám đốc Lưu đều không nói chuyện, Lâm Tố cũng đặt điện thoại sang một bên. Trong lúc phỏng vấn cô cũng đã nói, để có thể quen với công việc ở đây cần phải mất một tháng; kết quả là cô còn chưa kịp hỏi, thì lời đề nghị cuối cùng đã đưa ra thời hạn một tháng- thoạt nhìn cũng không quá gấp. Hai ông chủ đều không nói chuyện, vậy thì chỉ có thể cam chịu mà thôi.

Ăn xong chân gà, lại có người thêm cô.

Đó là Hà Việt.

Vẫn chưa tới nhận chức, cũng không cần phải sắp xếp công việc sớm như vậy chứ. Lâm Tố muốn kiểm tra một chút, đợi một lúc, thấy bên kia không nói gì. Cô thở phào nhẹ nhõm.