Cự Long Thức Tỉnh

Chương 433

Chương 433

Cẩu Tồn Kiến vẫn chưa tắt thở, ông ta dùng ánh mắt thâm độc nhìn Lục Hi và yếu ớt nói: “Thằng nhãi, mày gϊếŧ tao, bọn họ sẽ không tha cho mày đâu, sức mạnh của bọn họ mày không thể nào tưởng tượng nổi đâu, tất cả chúng mày ở đây đều phải chết”.

Nói xong lời này, Cẩu Tồn Kiến mới từ từ ngã xuống chết.

Lúc này, Triệu Hổ thấy tình thế không ổn, hắn ta nhấc chân chạy mất.

Lục Hi tiện tay kiếm bắn ra một đường kiếm khí hỏa diễm, chặn ngang chém đứt đám người Triệu Hổ đang chạy băng băng.

Nửa thân trên của Triệu Hổ lẳng lặng trượt xuống, nửa thân dưới vẫn đang chạy băng băng mấy bước cũng ngã nhào xuống đất.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh hoàng và sợ hãi trong ánh mắt, bọn họ nhìn Lục Hi giống như nhìn thấy sát thần.

Trong nháy mắt võ lực siêu cường và mánh khóe sắt đá mà Lục Hi biểu diễn ra đã dọa sợ bọn họ.

Lúc này toàn bộ sân lớn yên tĩnh không tiếng động, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Kiếm hỏa diễm trong tay Lục Hi dần dần thu vào trong cơ thể rồi biến mất.

Còn anh thì lắc đầu, một kiếm này anh còn chưa dùng toàn lực ứng phó mà Cẩu Tồn Kiến đã không thể chịu đựng nổi rồi. Muốn tìm một người có thể chân chính thử uy lực chém của Viêm Long cũng không có, điều này khiến anh có chút thất vọng.

Lúc này, Vương Dương Minh được Vương Cảnh Sơn dìu đỡ cũng miễn cưỡng đứng dậy, ông ta đi tới bên cạnh Lục Hi.

Ông ta khom người chắp tay nói: “Không biết có đại sư chân chính ở đây, Vương mỗ đã múa rìu qua mắt thợ, để đại sư chê cười rồi”.

Bây giờ, Vương Cảnh Sơn mặt đã không còn giọt máu, tay đỡ Vương Dương Minh cũng đang run rẩy, ông ta nói: “Đại sư, vừa rồi không biết thực lực thật sự của cậu, tôi có xúc phạm đến, xin cậu tha thứ”.

Vừa rồi ông ta xem thường Lục Hi, tưởng rằng anh chỉ là một tên nhát gan sợ phiền phức mà thôi. Không ngờ hóa ra người ta lại là một vị quỷ thần kinh thiên động địa.

Một tông sư ở trước mặt ông ta cũng không coi ra gì, thật buồn cười mình còn cười nhạo người ta, nếu không phải đang đỡ gia chủ thì ông ta cũng muốn quỳ xuống nói xin lỗi với Lục Hi.

Tông sư đều không thể bị bôi nhọ, huống chi lại là một vị còn áp đảo trên cả tông sư.

Tên mập chỉ vào Tần Lam ở bàn của Lục Hi nói.

Hai người đi tới trước mặt đám người Lục Hi, người đàn ông mặc vest nói: “Chào cô cậu, tôi là tổng giám đốc Mạnh Hạ của khách sạn này, anh đây khiếu nại trong các cô cậu có người đánh anh ấy, xin hỏi có chuyện này sao?”

Mạnh Hạ nói xong, ngay lập tức Lục Hi không chút do dự chỉ về phía Tần Lam và nói: “Là cô ta làm”.

“Ồ”, Mạnh Hạ quay lại nhìn về phía Tần Lam nói: “Xin hỏi là cô ra tay sao?”

Tần Lam đang ăn, cô ta chậm rãi: “Ừ”.

Hai hàng lông mày của Mạnh Hạ nhướng lên, ông ta nói: “Nếu đã như vậy, cô hãy xin lỗi anh đây, đồng thời bồi dưỡng một khoản tiền thuốc thang nhất định và phí tổn thất tinh thần, khách sạn chúng tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa”.

“Dựa vào cái gì tôi phải bồi thường cho hắn”, Tần Lam vẫn ung dung nói.

Mạnh Hạ cười một tiếng đáp: “Thưa cô cậu, anh Vương Hồng Phúc này chính là khách VIP của khách sạn chúng tôi, là ông tổng của công ty Uy Năng, khiếu nại của anh ấy nhất định chúng tôi sẽ truy cứu”.