Lúc này, đám Tôn Thiếu Dương và Lưu Hạo đã rửa sạch xe, đứng yên lặng nhìn Lục Hi.
Lục Hi đi quanh xe một vòng làm đám Lưu Hạo sợ thót tim, chỉ sợ Lục Hi sẽ không hài lòng.
Lục Hi đi đến bên ghế lái, lạnh nhạt nói: “Tạm được, tạm như vậy đi”.
Lục Hi nói vậy khiến cả đám như được giải thoát, Tôn Thiếu Dương thì nhũn cả người, ngồi bệt xuống đất.
Lúc này, Lục Hi nói với Phù Đồ: “Các anh về đi”.
Sau đó, anh lên xe rời đi.
Lục Hi cũng chỉ muốn dạy dỗ đám Tôn Thiếu Dương một trận mà thôi, để bọn họ sau này đừng có kiêu căng như thế, anh lười phải tiếp.
Lúc này, Phù Đồ lạnh lùng nhìn đám Lưu Hạo, nói với âm thanh như đến từ địa ngục: “May mà anh Lục không nói gì, nếu không tôi sẽ băm vằm mấy người ra cho chó ăn rồi.
Dám đắc tội với cả anh Lục thì chết đi cho xong”.
Nói xong, Phù Đồ và Hoàng Cửu cũng lái xe rời đi.
Câu nói của Phù Đồ lúc gần rời đi đã khiến đám người Lưu Hạo với Tôn Thiếu Dương cảm nhận được một cái lạnh thấu xương như đang ở Bắc Cực.
Phù Đồ chín mạng không nói đùa bao giờ.
Mà Lục Hi thì quay về Nam Hồ, lái xe vào trong khách sạn ven hồ rồi ngủ thẳng cẳng.
Phù Đồ đi tới nhận lệnh, Lục Hi bảo hắn ta làm công tác trấn an khách du lịch rồi lại ngủ tiếp.
Phù Đồ ra khỏi phòng Lục Hi, bắt đầu làm việc được giao.
...!
Mà lúc này, tại một biệt thự trong thành phố Thượng Kinh.
Diệp Phùng Xuân đang ngồi trong phòng khách, vẻ mặt xanh mét.
Bên cạnh ông ta là một người đàn ông trung niên hơn 40.
Người này có đôi mắt thon dài, tạo cho người ta một ấn tượng là cực kỳ hung ác.
Mà một người khác đang nằm trên ghế sô pha chính là con trai ông ta – Diệp Trạch Vinh.
Diệp Trạch Vinh đang nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, hô hấp yếu ớt.
Lúc Diệp Trạch Vinh bị hai vệ sĩ đưa về, Diệp Phùng Xuân đã kinh ngạc đến chấn động.
Diệp Trạch Vinh lúc ấy đang lẩm bẩm những lời vô nghĩa gì đó, mất hết thần trí.
Diệp Phùng Xuân lập tức hỏi hai tên vệ sĩ.
Qua lời kể đứt quãng của hai tên vệ sĩ thì Diệp Phùng Xuân đã biết được một chút nguyên nhân câu chuyện.
Hai tên vệ sĩ cũng sợ hết hồn, chỉ nói rằng.
Diệp Trạch Vinh đã tranh chấp với ông chủ của một cửa tiệm tạp hóa tại Tây Kinh.
Sau đó có một ông già xuất hiện đánh nhau với chủ tiệm tạp hóa.
Cả cửa tiệm tạp hóa được bao trùm bởi một cái l*иg màu đen, trên người chủ tiệm còn tỏa ra cả lửa, sau đó Diệp Trạch Vinh đã biến thành thế này.
Diệp Phùng Xuân nghe vậy liền biết con trai mình bị dọa sợ.
Sau đó thì lập tức chẩn bệnh cho con trai.
Ông ta lúc ấy không những phát hiện con trai mình bị chấn động cực mạnh mà trong cơ thể còn bị một loại sức mạnh ẩn danh bám vào trái tim, khiến cho trái tim của hắn ta không thể hoạt động bình thường và gặp nguy hiểm bất kỳ lúc nào.
Diệp Phùng Xuân có kiến thức rộng rãi, biết đây là cao nhân võ đạo đã ra tay.
Cho nên ông ta đã nấu một nồi thuốc an thần trấn hồn cho Diệp Trạch Vinh uống.
Là Thánh Thủ đỉnh cấp trong làng y Hoa Hạ, thuốc an thần của ông ta rất có tác dụng, chỉ uống một lần Diệp Trạch Vinh đã yên ổn hơn.
Có điều phần sức mạnh bám trong trái tim con trai ông ta thì ông ta không thể giải quyết nổi.
Nhưng là thần y ngự dụng trong nội các Hoa Hạ nên mối quan hệ của ông ta rộng đến vô cùng, những người ông ta quen biết đều có địa vị lớn.
Ngay sau đó, ông ta mời đến một cao thủ tiên thiên đỉnh phong đến từ một thế gia võ đạo ở Thượng Kinh, định giúp con trai xóa bỏ đi loại sức mạnh này, đồng thời cũng chuẩn bị dạy dỗ cho cái tên chủ tiệm tạp hóa không biết trời cao đất dày này một trận nhớ đời.
Con trai của Diệp Phùng Xuân ông ta mà ai cũng có thể động vào chắc?
Diệp Phùng Xuân nhìn người đàn ông bên cạnh, chắp tay nói: “Cháu An Trung, làm phiền cháu”.
Người được gọi là An Trung này mỉm cười: “Chú Diệp khách sáo quá ạ, chú có ơn cứu mạng với mẹ cháu, lại là bạn tốt lâu năm của gia chủ nhà cháu, chuyện nhỏ này có đáng lá bao đâu ạ”.
An Trung nói xong, đi đến bên cạnh Diệp Trạch Vinh, dán một tay vào ngực hắn ta, chậm rãi cho chân khí vào.
Sau khi tra xét, gã liền phát hiện loại kình khí đang ẩn náu trong trái tim của Diệp Trạch Vinh.
Ngay sau đó, gã ngưng thần dùng chân khí bao vây kình khí kia lại, sau đó hít vào trong cơ thể mình.
Lúc này, gã đứng lên, chắp tay nói với Diệp Phùng Xuân: “Chú Diệp, bệnh đã bị trừ, có thêm tay nghề tài giỏi của chú nữa thì cậu nhà chắc chắn sẽ nhanh chóng khôi phục thôi ạ”.
Thấy An Trung nhẹ nhàng lấy đi ám kình kia như thế, Diệp Phùng Xuân vui mừng khôn xiết, nói: “Cháu trai công lực thâm hậu, lão phu khâm phục trong lòng”.
An Trung cũng lộ vẻ mặt đắc ý, gã mới 43 tuổi mà đã là tiên thiên đỉnh phong, thuộc dạng thiên tài võ đạo hiếm có trong gia tộc, có hy vọng tiến vào cảnh giới tông sư.
Gia chủ vô cùng kỳ vọng và coi trọng gã.
Lúc này, Diệp Phùng Xuân nói: “Tuy rằng Trạch Vinh đã qua khỏi cơn nguy kịch, nhưng người nọ biết rõ nó là con trai chú mà còn dám hạ thủ đoạn âm độc thế này, hoàn toàn coi thường chú, quả thật là đáng giận”.
Nghe Diệp Phùng Xuân nói, An Trung mỉm cười: “Chú Diệp đừng tức giận, chỉ là một thằng nhãi nhà quê thôi mà.
Nếu chú Diệp quá bực tức thì cháu có thể thay chú đi dạy dỗ kẻ đó một chuyến”.
Ban nãy hấp thụ kình khí kia thì An Trung cũng đoán đối phương chắc mới chỉ là võ giả vừa bước vào cảnh giới tiên thiên, không đáng sợ là bao.
Trong võ đạo, kém một cảnh giới thì chân khí đã yếu hơn cả một mảng lớn, hai người chênh lệch một trời một vực..