Cự Long Thức Tỉnh

Chương 323: “Tôi Tới Ꮆiết Người”

Ai ngờ sau đó mặc dù Vân Thắng Quốc tiếp đãi hắn ta, nhưng trong ý tứ lại nói bệnh của ông ta không phải bố hắn ta chữa khỏi, mà là do một người họ Lục.

Trong lòng Diệp Trạch Vinh liền không vui, sau khi tạm biệt Vân Thắng Quốc, hắn ta hỏi thăm một hồi thì biết được sự tồn tại của người tên Lục Hi và biết tiệm tạp hóa này.

Khi biết Lục Hi làm gì, hắn ta đã nhận định anh là một tên lừa đảo, bố

mình đã chữa khỏi cho Vân Thắng Quốc, còn tên lừa đảo này không biết đã sử dụng thủ đoạn gì mê hoặc vị bí thư này, khiến ông ta ngộ nhận cho rằng bệnh của mình do tên lừa đảo này chữa khỏi.

Hôm nay, hắn ta đặc biệt tìm đến gây sự và vạch trần bộ mặt thật của tên lừa đảo này, nhân tiện đòi lại thể diện của mình và bố.

Lúc này, Diệp Trạch Vinh vung tay lên và nói: “Chặt đứt chân hắn ta, đồng thời phá hủy tiệm tạp hóa này đi”.

“Rõ”.

Hai vệ sĩ đáp lại một tiếng, chuẩn bị ra tay.

Sắc mặt Lục Hi trầm xuống, anh đang muốn nổi giận thì bên ngoài cửa có người tới.

Chỉ thấy là một ông lão tóc bạc trắng đầu, tay xách một chiếc rương gỗ, ông ta nhấc chân đi vào, đồng thời hỏi: “Cậu Lục có ở đây không?”

Lục Hi thấy vậy liền đáp: “Chuyện gì?”

“Tôi tới gϊếŧ người”, ông lão cười nói.

Đám người Diệp Trạch Vinh nghe xong liền sửng sốt, hai vệ sĩ cũng dừng bước.

Mí mắt Lục Hi giựt giựt mấy cái.

Lục Hi không cảm giác được sự chuyển động của một tia chân khí hay pháp lực trên người ông lão này, dù là nhìn bằng mắt thường hay dùng thần thức cảm nhận, rõ ràng ông lão này là một người bình thường.

Nhưng nếu đối phương dám nói lời này, vậy nhất định có chút chắc ăn rồi.

Lục Hi chậm rãi nói: “Ông chính là vua sát thủ ‘Kiếp’ sao?”

Ông lão cười một tiếng không nói gì, ông ta chậm rãi đặt rương gỗ xuống và mở nó, bên trong lộ ra một thứ đồ có hình dáng kỳ lạ.

Thứ đồ này giống như xương của một loại động vật nào đó, vài gốc xương vặn cùng một chỗ, xen kẽ lẫn nhau, hình thành một thứ đồ giống như cái chùy, bên cạnh còn đặt hai cọc xương dài khoảng bốn thước.

Ông lão cầm cây gậy lên, vặn hai khúc xương còn lại rồi nối chúng với nhau, trong phút chốc tạo thành một cái chùy bằng xương dữ tợn.

Lục Hi nhìn vật này có cảm giác quen mắt nói không nên lời.

Lúc này, ông lão mới chậm rãi nói: “Cái tên đó tôi đã không dùng rất lâu rồi, giống như cậu cũng đã không dùng cái tên chúa tể máu lạnh nữa”.

Lục Hi không nói gì, anh chậm rãi hít một hơi, điều chỉnh trạng thái của mình lên cao nhất.

Anh cảm giác thấy ông lão này là kẻ địch mạnh số một mình đã gặp kể từ lúc sinh ra, bản thân anh cũng không cầm chắc phần thắng.

Hơn nữa, ông lão này dường như rõ như lòng bàn tay về quá khứ của anh, còn anh gần như không biết gì về ông ta.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ở phương diện này, Lục Hi đã hoàn toàn rơi vào thế yếu.

Lúc này, bỗng nhiên Diệp Trạch Vinh nói: “Hai người cái người đang hát tuồng kịch ở đây à? Cầm cái xương kia giả thần giả quỷ cái gì ở đây chứ?”

Nhưng hai người cũng không thèm để ý đến Diệp Trạch Vinh, giống như hắn ta không hề tồn tại vậy.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Trạch Vinh không khỏi kêu la như sấm, một lão già chết tiệt và một tên lừa đảo dám không coi hắn ta ra gì, không thể như vậy được.

“Đánh bọn chúng cho tao, cả lão già kia cũng đánh”, Diệp Trạch Vinh gầm lên.

Hai tên vệ sĩ nghe xong, bọn họ đang muốn tiến lên ra tay.

Đúng lúc này, trên người ông lão đột nhiên tuôn ra một luồng ánh sáng đen, giống như một cái hang động tối cực lớn, hấp dẫn tâm trí người ta đi vào.

Đồng thời, bóng tối hoàn toàn bao phủ xuống, tất cả mọi người đều thấy hai mắt tối sầm không còn nhìn thấy bất kỳ vật gì, ngay cả Lục Hi cũng không ngoại lệ.

Trong nháy mắt khi bóng tối phủ xuống, Lục Hi liền mở mắt xuyên thấu.

Ông lão biến thành bóng mờ trong nền tối, vung cây gậy bằng xương trong tay càn quét về phía Lục Hi.

Lúc này, Lục Hi cảm giác được sức mạnh trong cơ thể ông lão đã đột phá cảnh giới tông sư, đạt đến một loại trình độ cao khác.

Cây gậy xương đi đến đâu đều nuốt chửng hết tất cả, đừng nói là đập lên người, chỉ cần cây gậy xương này lướt qua bên cạnh thôi, e rằng cũng sẽ mất đi nửa cơ thể.

Đúng lúc đó. Lục Hi hét lớn một tiếng, cả người dấy lên ngọn lửa hừng hực màu vàng sậm, đồng thời trên cơ thể bao trùm một tầng vảy vàng, chỉ lộ ra đôi mắt.

Đỉnh đầu anh còn xuất hiện hư ảnh của một con cự long.

Anh hét lớn một tiếng, một quyền đánh về phía gậy xương.

Ngay sau đó chính là va chạm không tiếng động.

Gậy xương và cú đánh toàn lực của Lục Hi đã tản ra vô số sức mạnh điên cuồng. Luồng sức mạnh này đủ để phá hủy cả thành phố, nhưng đều bị bóng tối trên người ông lão tỏa ra nuốt trọn.

Sau cú đánh này, ông lão lắc mình trở lại vị trí ban đầu, Lục Hi vẫn đứng yên bất động, vảy màu vàng sậm trên người rách ra từng vết nứt.

Bóng tối tản đi, ông lão lại trở về là một lão già bình thường, ông ta xách gậy xương nhìn Lục Hi.

Ngọn lửa trên người Lục Hi bốc hơi, anh cảnh giác nhìn ông lão.

Lúc này, ông lão ho khan hai tiếng rồi chậm rãi nói: “Aiz, già rồi, không đánh lại thanh niên các cậu”.

Nói xong, ông lão nhẹ nhàng ném gậy xương đến trước mặt Lục Hi.

Chỉ thấy đầu gậy dữ tợn đâm xuyên nền đá cẩm thạch cứng rắn dưới đất vang lên tiếng “phụt”, giống như đâm đậu hũ.

Ông lão ho khan một trận, sau đó nói: “Giới trẻ thật là không biết quý trọng, ăn máu uống máu, xương rồng này là đồ tốt như thế mà chẳng biết dùng gì cả”.