Cự Long Thức Tỉnh

Chương 198: 198: “anh Cũng Tiếp Một Chiêu Của Tôi Đi”

Lục Hi chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không hề để ý đến anh ta.

Đúng lúc này, Xích Thủy nằm trên đất ọe một tiếng, anh ta lại phun ra một ngụm máu tươi, sau đó chậm rãi ngồi dậy.

Một lát sau, trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Xích Mẫu, Xích Thủy đứng lên, anh ta khom người chào Lục Hi và nói.

“Tôi thua rồi, chuyện này tôi không tham gia vào nữa, anh Lục muốn trừng trị bọn họ thế nào, cứ tùy ý”.

Từ một quyền này, Xích Thủy đã biết mình còn lâu mới là đối thủ của Lục Hi, hai người gần như không tồn tại cùng một tầng, vậy nên anh ta đã dứt khoát nhận thua.

Sau khi nhận thua, Xích Thủy xoay người rời đi, anh ta đã cố hết sức vì gia tộc, chuyện tiếp theo không còn liên quan đến anh ta nữa.

“Em không thể đi được em họ, em còn có quân đội, em còn có súng, dùng súng đi, bảo quân đội của em qua đây”.

Xích Mẫu nhìn em họ muốn rời đi, phút chốc hắn ta liền luống cuống.

Người trước mắt lợi hại như vậy, một quyền liền đánh bị thương em họ, đám người này của hắn ta càng không phải đối thủ, em họ rời đi rồi, hắn ta có thể bị người ta làm thịt.

Lúc này, Xích Thủy trợn mắt nhìn anh họ rồi nói: “Anh họ, em ra mặt giúp anh là lấy thân phận cá nhân và con cháu gia tộc, không hề liên quan đến nghề nghiệp của em.

Em đã cố gắng hết sức rồi, anh tự thu xếp ổn thỏa đi”.

Nói xong, Xích Thủy xoay người rời đi, bỏ lại anh họ đang ngẩn tò te.

Nhưng đúng lúc này lại nghe thấy Lục Hi nói: “Đứng lại”.

Xích Thủy đang định rời đi liền dừng lại, anh ta chậm rãi xoay người và nói: “Anh còn có chuyện gì sao?”

Trong lòng Xích Thủy có chút nghi hoặc, anh ta cũng bày tỏ muốn rời đi rồi, đối phương còn gọi mình lại, chẳng lẽ là muốn tiêu diệt sạch?

Anh ta chính là đội trưởng bộ đội đặc chủng quân khu Đô Thành, đội viên dự bị chuẩn của Viêm Long.

Nếu bản thân anh ta có tai nạn, quân đội sẽ không chịu để yên.

Dù một mình Lục Hi mạnh, nhưng có thể mạnh hơn toàn bộ quân đội Hoa Hạ không?

Khi anh ta còn đang nghi ngờ, Lục Hi lại lấy điện thoại ra gọi điện.

Lúc này, trong căn cứ huấn luyện đặc biệt, Dương Quân và một đám đội viên đang huấn luyện với khí thế ngất trời.

Sau khi Lục Hi truyền thụ cho bọn họ thuật cận chiến Thần Quan, kỹ xảo cận chiến của bọn họ đột nhiên tăng mạnh.

Mà một mình Dương Quân nhận được ích lợi không nhỏ, Bát Môn Luyện Thể Thuật cũng đã vào lề lối, sức chiến đấu cá nhân lại tăng lên một bậc so với trước kia.

Mọi người đều phục sát đất giáo quan Lục Hi này, anh dạy bọn họ thuật cận chiến, mỗi một lần sử dụng, bọn họ đều sẽ có phát hiện mới.

Bộ thuật cận chiến này dường như hàm chứa bí ẩn vô cùng vô tận, hấp dẫn bọn họ không ngừng thăm dò, gần như vĩnh viễn không có điểm cuối.

Đúng lúc này, một bóng người cầm điện thoại di động chạy ra từ trong doanh trại, nhanh chóng chạy về phía Dương Quân, anh ta hét lên: “Đội trưởng Dương, có điện thoại, là của giáo quan Lục gọi tới”.

Mọi người đang huấn luyện nghe thấy vậy, tất cả đều ngừng lại.

Dương Quân một cước đá bay cấp dưới đang luyện tập cùng mình, hắn ta chạy nhanh qua đó.

Nhận điện thoại trong tay, nhìn thấy phía trên hiển thị ba chữ giáo quan Lục, mặt hắn ta liền kích động.

Hắn ta cung kính đứng nghiêm chào: “Chào giáo quan Lục”.

Lúc này, mọi người cũng vây quanh muốn nghe xem giáo quan Lục có chuyện gì giao phó.

Dương Quân liếc nhìn mọi người, sau đó bật loa ngoài.

“Ừ, là tôi, huấn luyện thế nào rồi?”, trong điện thoại truyền ra giọng nói mang chút lười biếng của Lục Hi.

Nghe thấy giọng Lục Hi, mọi người liền kích động.

Dương Quân lại trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó mới nói: “Lòng nhiệt tình của mọi người rất cao, chúng tôi vẫn đang nghiên cứu thuật cận chiến anh dạy cho”.

“Ừ, rất tốt, có một người tên là Xích Thủy, nói là đội viên dự bị của mấy người, anh biết người này không?”, Lục Hi vào chủ đề chính.

Dương Quân sửng sốt: “Biết chứ giáo quan, một thành viên của Viêm Long, ở chỗ tôi đều có danh sách và tài liệu chi tiết, bao gồm cả đội viên dự bị”.

Nói xong, Dương Quân lại cẩn thận hỏi: “Giáo quan Lục, không phải tên nhãi này chọc vào anh đấy chứ?”

“Vừa mới đánh một trận”, Lục Hi thản nhiên nói.

“Cái gì?”

Dương Quân nghe xong, lập tức nổi giận.

“Giáo quan Lục, các anh ở đâu, bây giờ tôi đi máy bay trực thăng qua liền, cho tên nhãi kia nhớ lâu một chút”.

Đám người bên cạnh vừa nghe thấy Xích Thủy dám động tay với giáo quan Lục, từng người nghiến răng nghiến lợi xắn tay áo, hận không thể qua đó ngay bây giờ để dạy dỗ cái tên nhãi không biết trời cao đất dày kia một trận.

Dám động tay với giáo quan Lục, quả thật là chán sống rồi.

“Không cần, tôi đã trừng trị anh ta một trận rồi, gọi điện thoại cho anh là để anh cảnh cáo anh ta, quân nhân phải có dáng vẻ của quân nhân”.

Lúc này, ở bên này đầu dây điện thoại Lục Hi đưa điện thoại di động đến trước mắt Xích Thủy, anh thản nhiên nói: “Nhận điện thoại đi”.

Xích Thủy nghi ngờ nhận lấy, anh ta liền hoảng sợ khi nhìn thấy hai chữ Dương Quân trên màn hình.

Nhất thời trong lòng anh ta kinh hãi.

Dương Quân là cháu trai của chiến thần, đội trưởng Viêm Long, thần tượng của Xích Thủy, sắp tới sẽ thành cấp trên trực thuộc của anh ta.

Còn chưa chờ anh ta nghĩa nhiều, trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Dương Quân.

“Xích Thủy, cái tên khốn kiếp này, anh không muốn sống nữa hả, lại còn dám trêu chọc giáo quan Lục?”

Giáo quan Lục?

Nghe thấy câu này, trong lòng Xích Thủy lại kinh hãi một lần nữa.

Chẳng lẽ Lục Hi này chính là giáo quan của Viêm Long sao?

Lần này Xích Thủy hoàn toàn hoảng sợ, chỉ nghe thấy anh ta thận trọng nói: “Đội trưởng Dương, giáo quan mà anh nói tên là Lục Hi?”

“Mẹ nó chứ, tên của giáo quan Lục để cho anh có thể gọi à? Mẹ kiếp, ông đây nói cho anh biết, mặc kệ anh đã làm gì, lập tức xin giáo quan Lục tha thứ và chịu trách nhiệm đi.

Đừng nhắc vào Viêm Long nữa, ông đây cho anh đi nuôi lợn ngay”.

Xích Thủy nghe xong, sắc mặt liền trắng nhợt.

Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng Lục Hi lại có thể là giáo quan của Viêm Long.

Viêm Long là nơi nào chứ? Đó là nơi cao nhất trong số tất cả quân đội ở Hoa Hạ, trực thuộc quân đội chỉ huy, một đội nhỏ chưa tới trăm người, nhưng là đơn vị thuộc cấp quân đội..