Khương Tử Mặc gõ cửa, ở sau khi nghe thấy Tư Quân Đạc nói “vào đi” mới vặn tay nắm cửa, đi vào, kết quả vừa mới đi vào liền nhìn thấy Ôn Minh Dịch đang ngồi trên ghế sofa.
Ôn Minh Dịch cười chào hỏi hắn ta, “Ồ, lại gặp rồi ~”
Khương Tử Mặc: … Tôi thật sự không muốn gặp cậu chút nào hết có được hay không!
Ôn Minh Dịch thấy sự vui sướиɠ trên khuôn mặt Khương Tử Mặc trong chớp mắt liền biến mất không còn sót lại chút gì, nụ cười càng thêm sâu sắc, chủ động hỏi, “Anh tìm anh tôi có chuyện gì?”
Khương Tử Mặc liếc cậu một cái, lại nhìn về phía Tư Quân Đạc, thấp giọng nói, “Quân Đạc, em có chút chuyện công việc muốn nói với anh, có thể hay không để Ôn Minh Dịch tránh đi một chút?”
“Không cần.” Tư Quân Đạc bình tĩnh nói, “Chuyện của công ty không cần phải giấu em ấy, Minh Minh về sau rất có thể cũng sẽ tới công ty làm việc.” Nếu như cậu bằng lòng.
Ôn Minh Dịch chớp chớp mắt, thầm nghĩ hóa ra kế hoạch tương lai mà anh cậu lập ra cho cậu là như vậy hả? Quả nhiên là phong cách(*) trước sau như một của anh cậu.
(*) phong cách: ở đây nói đến tác phong và cách thức làm việc.
Khương Tử Mặc nghe vậy, lập tức nghĩ tới lời nói ở ngoài phòng làm việc hôm qua của Tư Quân Đạc, trong lòng không khỏi bất bình. Hắn ta vốn tưởng rằng Tư Quân Đạc chỉ nói vậy thôi, không ngờ hắn thật sự nghiêm túc, thật sự có ý định để cho Ôn Minh Dịch tới công ty làm việc!
Dựa vào cái gì?! Tất cả mọi người đều không phải họ Tư, đều cùng Tư Quân Đạc có quan hệ thân thiết, vì sao Ôn Minh Dịch không cần làm cả, vẫn có thể đương nhiên hưởng thụ hết thảy, chỉ bởi vì cậu ta so với mình quen biết Tư Quân Đạc sớm hơn sao? Nhưng mà cậu ta đối xử với Tư Quân Đạc thế nào? Một kẻ trung nhị phản nghịch, tùy hứng làm càn, suốt ngày chiến tranh lạnh chiến tranh nóng, khiến Tư Quân Đạc vô cùng mệt mỏi và bất lực! Ôn Minh Dịch như vậy, rốt cuộc có tư cách gì!
Khương Tử Mặc kìm nén bất mãn trong lòng, ôn nhu nói, “Là vậy hả, vậy cũng tốt.”
Hắn ta đến gần Tư Quân Đạc, đem bản kế hoạch đặt ở trước mặt hắn, “Đây là kế hoạch em thức mấy đêm mới nghĩ ra, Quân Đạc anh xem một chút xem có thể hay không sử dụng để PR sản phẩm mới phát hành của chúng ta.”
Ôn Minh Dịch nghe vậy, vội vàng đi qua, tại thời điểm Tư Quân Đạc vươn tay cầm lấy, lấy tốc độ nhanh như chớp đoạt đi, “Cái gì vậy, để em xem nào… bản kế hoạch à.”
Tư Quân Đạc bất đắc dĩ, “Minh Minh.”
Ôn Minh Dịch lật nhanh nhìn lướt qua, sau đó đem bản kế hoạch trả lại cho Tư Quân Đạc, ra vẻ nghi hoặc, “Quân Đạc ca ca, công ty chúng ta không có tổ kế hoạch à?”
“Đương nhiên là có.”
“Thế Khương Tử Mặc là tổ trưởng tổ kế hoạch hả?”
“Đương nhiên không phải, cậu ấy là thực tập sinh của tổ kế hoạch.”
Ôn Minh Dịch gật đầu, khoanh hai tay trước ngực nhìn về phía Khương Tử Mặc, “Vậy thì em không rõ, nếu công ty chúng ta có tổ kế hoạch, có quy trình làm việc rõ ràng, Khương Tử Mặc vì sao không dựa theo quy trình để làm việc?”
Tư Quân Đạc nghe vậy, ánh mắt từ trên bản kế hoạch hứng thú chuyển về phía Ôn Minh Dịch.
Khương Tử Mặc vội vàng giải thích, “Tôi vừa mới viết xong, bởi vì quá hưng phấn, cho nên vội vàng mang tới để Quân Đạc xem, tôi cũng là vì suy nghĩ cho công ty, muốn giúp Quân Đạc giảm bớt áp lực công việc.” Hắn ta nói xong, nhìn về phía Tư Quân Đạc, nhỏ giọng xen lẫn oan ức, “Vì kế hoạch này, em đã vài ngày không ngủ, rạng sáng nay cũng làm đến hơn ba giờ sáng mới đi ngủ.”
Ôn Minh Dịch còn lâu mới tin lời nói xằng nói bậy của hắn ta, cậu cười nhạo một tiếng, lạnh lùng giễu cợt, “Anh tôi còn cần tới anh giúp sao? Anh đừng lấy vàng dán lên mặt mình. Hơn nữa, tôi thấy trạng thái tinh thần cùng trạng thái làn da của anh đều rất tốt, một chút cũng không nhìn ra là người đã thức mấy đêm đấy, hai ngày trước không phải còn hẹn anh tôi buổi tối ra ngoài xem phim sao? Làm sao, lúc đó không viết kế hoạch nữa à?”
Khương Tử Mặc trong chớp mắt lúng túng.
Tư Quân Đạc ho khan một tiếng, nhắc nhở cậu, “Minh Minh.”
Ôn Minh Dịch quay đầu lại hướng hắn nở một nụ cười, qua loa gật đầu, tỏ vẻ đã biết rồi.
Nhưng ngay sau đó, lại tiếp tục ‘nã pháo’ Khương Tử Mặc, “Công ty nếu đã có quy định thì nên chấp hành, anh viết kế hoạch thì trước hết nên để cho tổ trưởng tổ anh xem trước, nếu như tổ trưởng của anh cảm thấy được, sẽ trình lên để anh tôi xem. Chứ không phải là anh trực tiếp bỏ qua tổ trưởng của anh, nhảy cóc đưa cho anh tôi xem, như vậy không chỉ làm cho tổ trưởng của anh cảm thấy anh không tôn trọng người ta, đối với anh sinh ra ấn tượng không tốt; cũng khiến người ta hiểu lầm rằng công ty chúng ta không có quy củ, người chỉ cần có chống lưng ở sau thì có thể muốn làm gì thì làm; đồng thời, còn lãng phí thời gian của anh tôi, thời gian chính là sinh mạng, anh là muốn mưu sát anh tôi hả?”
“Tôi không có! Cậu nói cũng quá mức khuếch đại rồi!” Khương Tử Mặc tức giận, “Ôn Minh Dịch, tôi biết cậu đối với tôi có thành kiến, nhưng mà cậu cũng không thể ngậm máu phun người (*) như vậy!”
(*) ngậm máu phun người: chỉ hành động đặt điều vu khống, làm hại người khác một cách độc ác.
Xí, Ôn Minh Dịch cười lạnh một tiếng, cậu ngậm máu phun người ấy hả, kiếp trước không phải anh cậu đã chết dưới tình yêu của Văn Bác và Khương Tử Mặc sao?! Rác rưởi!
Tư Quân Đạc mắt thấy hai người bọn họ bắt đầu tranh cãi, chỉ đành mở miệng nói giúp Ôn Minh Dịch, “Minh Minh tuổi còn nhỏ, tính tình thẳng thắn, nói chuyện có đôi khi không chú ý, thế nhưng em ấy không phải đối với cậu có thành kiến. Thực ra em ấy nói rất đúng, Khương Tử Mặc, cậu vẫn là thực tập sinh, mặc dù chúng ta là bạn bè, tôi cũng đã đồng ý với Văn Bác là sẽ chăm sóc cậu, nhưng mà công ty có quy định của công ty, nếu không thực hiện đúng quy định thì ắt sẽ loạn, chuyện như thế này về sau cậu vẫn nên dựa theo quy trình để làm việc, nếu không sẽ làm cho các đồng nghiệp khác đối với cậu có cái nhìn không tốt.”
Khương Tử Mặc bị hắn nói như thế, chỉ cảm thấy nghẹn ở họng, oan ức nói, “Em cũng chỉ là vì muốn giúp anh thôi.”
“Lòng tốt của cậu tôi xin nhận, nhưng mà bản kế hoạch này tôi đã xem qua, nói thật, suy nghĩ của cậu vẫn còn rất non nớt, không đủ hoàn thiện, cậu nên cùng tổ trưởng của cậu trao đổi nhiều một chút, nghe thêm ý kiến của cô ấy, như vậy mới không uổng công cậu đặc biệt tới công ty thực tập một chuyến.”
Khương Tử Mặc: …
Khương Tử Mặc trầm mặc.
Ôn Minh Dịch nhịn không được cười khẽ một tiếng, “Tôi đã nói rồi, anh như vậy, chỉ tổ làm lãng phí thời gian của anh tôi.”
“Còn tốt hơn kẻ cái gì cũng không làm được giống như cậu, chỉ biết làm càn!” Khương Tử Mặc tức giận nói.
“Khương Tử Mặc!” Tư Quân Đạc khẽ quát một tiếng, hiếm khi lộ ra vài phần tức giận, “Chú ý từ ngữ của cậu. Minh Minh tuổi còn nhỏ, nói chuyện không đúng mực, nhưng cậu vì sao cũng nói chuyện không biết chừng mực như vậy? Em ấy là một sinh viên, chức vụ của em ấy là học tập, chỉ cần thành tích của em ấy tốt, những thứ khác, miễn là không thương thiên hại lý (*), đều không tính là làm càn, cậu hẳn là biết Trạng nguyên khoa học xã hội kỳ thi đại học năm nay là em ấy đúng không?”
(*) thương thiên hại lý: chuyện sai trái, vi phạm đạo lý.
Khương Tử Mặc cạn lời, “Quân Đạc, em đã nói với anh rất nhiều lần rồi, anh quá nuông chiều cậu ta, anh cho rằng đấy là đối xử tốt với cậu ta, thực ra…”
“Khương Tử Mặc…” Tư Quân Đạc ngắt lời hắn ta, lạnh lùng nói, “Em trai của tôi, không phiền người khác bận tâm.”
Ánh mắt hắn nhìn Khương Tử Mặc rất lạnh, dường như kết một tầng băng cực dày, nhưng rất nhanh liền ẩn đi, đổi thành dáng vẻ vân đạm phong khinh thường ngày, “Nếu không còn việc gì nữa thì mời cậu ra ngoài. Về sau tôi rất bận, bất kể là trên phương diện công việc hay là trên phương diện cuộc sống cá nhân, cậu tốt nhất đừng tới tìm tôi nữa, cứ như vậy đi, đi ra ngoài.”
Khương Tử Mặc khϊếp sợ nhìn hắn, miệng hé ra rồi lại khép lại, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng làm việc, sập cửa mạnh đến mức cánh cửa rung lên.
Ôn Minh Dịch “ui xời” một tiếng, đổ thêm dầu vào lửa nói, “Xem ra anh ta rất tức giận đấy.”
“Em nói cậu ấy như vậy, cậu ấy có thể không tức giận à?”
“Em nói sai à?” Ôn Minh Dịch dựa vào bàn làm việc, hùng hồn nói, “Em rõ ràng là ăn ngay nói thẳng (*), dạy anh ta biết cái gì gọi là ‘cách tồn tại ở nơi làm việc’.”
(*) ăn ngay nói thẳng: tính thẳng thắn, không lươn lẹo, giả dối.
Tư Quân Đạc khẽ cười một tiếng, “Ngạc nhiên chưa, từ khi nào mà em lại biết ‘cách tồn tại ở nơi làm việc’ vậy?”
“Cho nên, đến em còn hiểu đạo lý này, Khương Tử Mặc có thể không hiểu sao? Anh ta chẳng qua là ỷ vào việc quen biết anh, cho nên dù biết nhưng vẫn cố tình làm sai. Anh, anh có phải hay không nên tự kiểm điểm một chút? Anh đối với anh ta thật sự quá khoan dung rồi.”
“Anh quả thực nên tự kiểm điểm.” Tư Quân Đạc gật đầu, “Rốt cuộc anh đối với em khoan dung tới mức nào, mới có thể khiến em dám ở ngay trước mặt anh bắt anh tự kiểm điểm? Hửm?”
Ôn Minh Dịch: …
Ôn Minh Dịch hướng hắn lấy lòng nở một nụ cười, “Hay là, chúng ta nghiên cứu xem bữa trưa nên ăn cái gì đi? Anh, anh muốn ăn gì?”
Nhưng mà Ôn Minh Dịch còn chưa kịp nghiên cứu xem bữa trưa nên ăn cái gì, điện thoại lại vang lên thông báo có tin nhắn gửi tới. Ôn Minh Dịch ấn mở tin nhắn nhìn lướt qua, là Tống Hòa.
Tống Hòa là một thực tập sinh cùng tham gia show sống còn với cậu năm nay, tuổi cũng xêm xêm cậu, tính cách ôn hòa, kiếp trước sau khi debut trong nhóm nhạc thần tượng, Tống Hòa là thành viên duy nhất trong nhóm có quan hệ không tệ với cậu.
Tống Hòa: [Có đấy không? Cậu không định ký hợp đồng hả?]
•••
[Hậu trường nho nhỏ]
Minh Minh: Ai u, xem ra anh ta rất tức giận đấy.
Anh trai: Còn em xem ra rất cao hứng.
Minh Minh: Đương nhiên, anh ta không vui, em liền cao hứng ~