Tam Thế Duyên

Chương 131: Chương 131: Đời Thứ Hai Báo Ứng – Tao Ương

CHƯƠNG 131: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – TAO ƯƠNG

Tác giả: Luna Huang

Qua sự kiện kia, hai người vẫn tiếp tục xem như không có gì xảy ra. Hôm nay Nhữ Hinh hồi phủ gặp An thị, nàng muốn để Nhữ Dao hồi phủ. Không ngờ nàng biết được hai hung tin, đó là lúc nàng xuất giá, đại di nương tự sát trong phủ, đương nhiên không cần nói cùng biết là do Trưởng tôn Tề Duyệt làm rồi; Hai là An Lam Ca vài ngày nữa sẽ thành thân với một thiên kim nào đó.

Nàng cấp tốc chạy đi tìm An Lam Ca, ai biết nàng vừa nhắc đến Nhữ Dao hắn đã cắt đứt lời của nàng, bằng một nụ cười: “Ngũ biểu muội, ta cũng sắp thành thân rồi, những chuyện quá khứ sớm đã quên mất, không nên nhắc lại nữa.”

“Không phải như vậy đâu, biểu ca. . .” Nhữ Hinh bám theo An Lam Ca không buông. Nàng không muốn để bọn họ có cái kết như vậy.

An Lam Ca không muốn nghe, nên âm thanh hắn còn to hơn nàng, nhưng không phải nói cùng nàng mà là nói với Nhữ Tuân: “Đại biểu ca, vừa đúng lúc đệ có việc tìm huynh a.” Nói xong hắn quay lại nói cùng Nhữ Hinh: “Ta bận rồi, lần khác lại cùng biểu muội nói.” Dứt lời lập tức đi, y hệt như nàng là ôn thần vậy.

Nhữ Hinh ôm một bụng lúng túng ngồi trên xe ngựa cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt hồi cung.

Trưởng Tôn Tề Duyệt ôm lấy nàng, ôn nhu hỏi: “Hinh nhi không khỏe sao? Chút nữa ta thỉnh thái y qua xem cho nàng được không?”

Nhữ Hinh nhìn hắn muốn nói lại không thể nói. Làm sao có thể để hắn biết, càng không thể để Nhữ Dao biết. Nhưng nàng lỡ hứa cùng Nhữ Dao rồi biết phải làm thế nào đây.

Nhưng người tính không bằng trời tính, khi bọn họ trở về Nhữ Dao đã tự sát trong phòng. Bởi nữ nhân An Lam Ca sắp thú chính là muội muội của một người trong đám thϊếp thất của Trưởng Tôn Tề Duyệt, mà hơn hết chính là nàng ta biết được đại di nương cũng không còn nữa.

Nhữ Hinh hoảng hết nửa buổi cuối cùng mới kể cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt chuyện của Nhữ Dao và An Lam Ca. Hắn cũng biết chuyện của đại di nương nên mới hạ ngoan thủ, thế nên nàng cũng không giấu hắn, cuối cùng nàng nói: “Chàng để tứ tỷ rời cung được không? Tứ tỷ thê thảm như vậy, thϊếp muốn để nàng có được nguyện vọng cuối cùng.”

Trưởng Tôn Tề Duyệt ôm lấy nàng, vỗ vỗ lưng ôn nhuận đáp ứng: “Được, ta cho người mang hưu thư cùng thi thể của Nhữ Dao về Nhữ phủ.”

“Đa tạ.” Nhữ Hinh ôm lấy hắn khóc hết một ngày.

Ngày hôm sau nàng xuất cung mang theo thi thể của Nhữ Dao cùng hưu thư hồi phủ. Sau đó đến tìm An Lam Ca nói: “Biểu ca, nguyện vọng duy nhất của tứ tỷ là được gả cho huynh, huynh thành toàn cho tứ tỷ được không?”

An Lam Ca nhìn thi thể từ lâu lạnh băng không chút huyết sắc của Nhữ Dao rất lâu không nói. Hắn run run cầm tay nàng lên nắm chặt trong tay mình. Nếu biết trước như vậy hôm qua hắn nên nghe Nhữ Hinh nói, hắn thú nữ nhân này một là vì An thị hai là vì An gia, nào nghĩ đến Nhữ Dao sẽ thành một thi thể như vậy.

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

“Chuyện hôm đó tứ tỷ cũng là bất đắc dĩ, thái tử cũng chưa từng chạm qua tứ tỷ, nàng vẫn còn hoàn bích. Biểu ca thành toàn nguyện vọng của nàng được không?” Nhữ Hinh lay lay bả vai của An Lam Ca.

Chỉ thấy rất lâu hắn gật đầu nàng liền xoay người rời đi. Bởi nàng biết có lẽ hắn cũng có rất nhiều lời muốn nói cũng Nhữ Dao. Tất cả điều là do nàng mà ra cả, nếu nàng suy nghĩ thấu đáo hơn liền sẽ không thành như vậy rồi.

Sau đó bài vị của Nhữ Dao là vị trí chính thê của An Lam Ca, mà hắn cũng không có thú nữ nhân kia nữa. An thị biết chuyện cũng không có bức ép nữa, mà càng cũng không có thời gian nhớ đến, bởi Nhữ gia. . .tao ương rồi.

Nàng định đi tìm Nhữ Nhiên không ngờ nghe hạ nhân báo hắn vừa trút hơi thở cuối cùng. Nàng nhanh chóng chạy vội đến viện của hắn, chỉ thấy được mẫu thân ngất xỉu bị người mang hồi viện, còn hắn nằm trên giường, đến một hơi thở cũng không có.

Đây còn chưa tính, chưa đầy hai canh giờ lại nghe Lạc Cách Quận bị thích khách gϊếŧ chết, phụ thân nàng tiếp nhận không nổi sự thật mà hôn mê. Cả Nhữ gia náo loạn đến không biết dùng từ gì để hình dung nữa.

Bảy ngày Nhũ Hinh lưu lại Nhữ phủ không có hồi cung, Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng đến bồi nàng. Chỉ là lúc hắn trở về phòng nàng ở Vong Địa phê tấu chương thì Trưởng Tôn Khởi Hiệp đến. Hắn thắp qua hương liền nói với Nhữ Hinh: “Không biết thái tử phi có tiện cùng bổn vương đơn độc nói riêng vài câu?”

Nhữ Hinh nhìn hắn một chút, rồi đưa hắn đến lương đình ở hoa viên: “Có lời gì cứ nói, nơi này không người.”

Trưởng Tôn Khởi Hiệp ngồi đó, thưởng thức một hộp gỗ nhỏ trong tay nói: “Nhữ tam công tử là bởi vì dược này mới chết, mà dược này là thái tử điện hạ mang từ Vân Sơn về, thái tử phi có tin không?”

Nhữ Hinh đoạt lấy hộp gỗ từ trong tay của hắn, nàng mở ra nhìn đan dược bên trong. Mấy ngày trước nàng từ ngăn kéo trên bàn trang sức của Nhữ Nhiên cũng thấy được hộp này. Đưa lên mũi ngửi vài cái liền khẳng định chính xác là nó không sai.

“Còn có Lạc phó tướng, hảo đoan đoan sẽ bị thích khách gϊếŧ sao? Võ công của hắn cũng được xem như không tệ a.” Trưởng Tôn Khởi Hiệp rất thong dong khi nói ra câu này.

Thấy được thần sắc của Nhữ Hinh, Trưởng Tôn Khởi Hiệp cười đến càng sâu: “Lời đề nghị lần trước của bổn vương, xem ra, nếu hôm nay thái tử phi nếu còn không đáp ứng sợ không chỉ đơn giản là Nhữ tam công tử đoản mệnh a.”

Nhữ Hinh nhìn hắn xong hạ quyết tâm cùng hắn thực hiện kế hoạch lần trước hắn đề ra bị nàng cự tuyệt.

Sau khi tiễn Trưởng Tôn Khởi Hiệp, Nhữ Hinh tìm Nhữ Tuân nói rõ mọi thứ, sau đó hỏi: “Đại ca nếu làm như vậy hoàng thượng hoàng hậu sẽ bình an chứ?”

“Khó mà nói trước được. Nếu Triết vương dám minh trương mục đảm nói cùng muội kế hoạch như vậy, sợ là hắn cũng sẽ có hậu chiêu soán ngôi đoạt vị.” Nhữ Tuân cau mày suy nghĩ rất lâu.

Nhữ Hinh nặng nề thở dài, “Muội chỉ biết như vậy, hy vọng đến hôm đó đại ca có thể hộ đế hậu chu toàn.”

“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Nhữ Tuân đáp một câu liền đứng dậy: “Ta trở về chuẩn bị trước.” Nói xong không để Nhữ Hinh nói gì lập tức rời đi.

Trưởng Tôn Tề Duyệt ra ngoài tiền thính lại không thấy Nhữ Hinh, thế nên chạy đến nơi này, cảm nhận được không khí giữa bọn họ có sai lập tức cau mày. Nhất định xảy ra chuyện rồi, lúc nãy nghe người nói nàng có gặp Trưởng Tôn Khởi Hiệp.

Hắn còn chưa kịp bước đến đã thấy Nhữ Tuân mang theo thầm sắc trầm trọng rời đi. Hắn bước đến từ sau ôm lấy Nhữ Hinh khẽ hỏi: “Sau lại ngồi nơi đây? Suy nghĩ đến chuyện lúc trước của chúng ta ở nơi này sao?”

Nhữ Hinh giật mình một cái thật khẽ, biết được người sau lưng là Trưởng Tôn Tề Duyệt ánh mắt của nàng tối lại thấy rõ, hai tay bám chặt bàn đá nén hận vào lòng. “Hiện Nhữ gia đang có tang sự, sao chàng còn không đàng hoàng như vậy?”

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

“Do ta nhớ lại chút chuyện của nàng lúc nhỏ.” Trưởng Tôn Tề Duyệt buông nàng ra, xoay lưng lại ngồi xuống nói: “Lên, ta cõng nàng trở về.” Từ ngày thấy được sự kiện kia, hắn đều không cùng nàng hành phòng sự nữa, tránh nàng dùng thủy ngân lỏng tự hại bản thân. Hắn hoài niệm Nhữ Hinh của đời trước, hoài niệm Nhữ Hinh lúc nhỏ của đời này.

Nhữ Hinh không phản đối, nàng phủ phục trên lưng hắn tùy hắn cõng mình trở về Vong Địa. Hai tay nàng đặt lên vai hắn vì thù hận mà bất giác co lại, mười móng đồng sắc nhọn xuyên qua y phục khảm vào da khiến máu thấm ra ngoài. Chỉ là hôm nay hắn vận hắc sắc nên không thấy được vết máu kia mà thôi.

Trưởng Tôn Tề Duyệt không giận, không than vững vàng cõng nàng bước về Vong Địa. Mặt hắn cũng không có chút biểu tình nào, hệt như mười ngón tay của Nhữ Hinh chỉ là đang xoa bóp cho mình mà thôi, tuyệt không có gây ra chút tổn hại nào.

“Ta biết hiện tại nàng rất khó chịu, nếu có thể ta muốn cùng nàng phân ưu, có gì liền nói cùng ta.”

Nhữ Hinh hồi thần lập tức thu tay về, vờ nói: “Thϊếp không cẩn thận làm chàng bị thương rồi.”

“Chút tiểu thương không thành vấn đề, quan trọng là trong lòng nàng nghĩ gì.” Nếu nàng chịu nói hắn biết, hắn cũng sẽ nói nàng biết chuyện hắn trọng sinh. Nếu không chỉ còn cách đợi hắn triệt được Trưởng Tôn Khởi Hiệp mới tìm cơ hội nói cùng nàng. Nếu là càng giấu hắn sợ nàng thực sự làm ra những chuyện hắn không tưởng tượng được nữa.

“Sao lại gọi là tiểu thương được, mau chóng trở về để thϊếp gọi người vì chàng xử lý vết thương.” Nhữ Hinh như nghe không được vế sau vậy, nàng chỉ trả lời câu đầu.

Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không nói gì nữa. Nàng muốn tránh liền cũng không thể trực tiếp mà nói được.