Tam Thế Duyên

Chương 59: Chương 59: Sớm Hồi Kinh Thôi

CHƯƠNG 59: SỚM HỒI KINH THÔI

Tác giả: Luna Huang

Nhữ Hinh mệt mỏi ngủ một giấc đến tản sáng, khi nàng mở mắt khẽ vỗ kháng giường nhưng không thấy Thiêm Hương tiến đến liền có chút không vui ngồi dậy. Mắt nhìn ra cửa lúc lâu cũng không thấy cửa mở, liền nghĩ sẽ không phải bản thân dậy sớm nên Thiêm Hương chưa thức chứ?

Nàng mang hài khoác áo choàng cổ lông của mình, mặc kệ tóc chưa chải liền bước đến cửa, đưa tay đẩy ra. Cả tràng cảnh tuồng tan người tản đập vào mắt khiến nàng thốt không ra được bất kỳ âm thanh nào.

Lúc này ngoại trừ binh sĩ đang tán đi ra, thì nàng thấy được Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng Nhữ Tuân An Lam Ca ở gần cửa phòng của mình nhất, còn có Tống Bân, hắn đang đeo gông bị binh sĩ áp đi. Mà mọi người hiện tại đều đang nhìn về phía nàng. Chẳng lẽ chỉ sau một giấc mọi chuyện đã sáng tỏ rồi sao?

Nàng khẽ mở thanh run rẩy gọi: “Vô Ưu đại sư!”

Tống Bân lúc này sớm đã không còn cái dáng vẻ thanh tu của Vô Ưu nữa rồi, hiện hắn chính là Tống Bân của năm đó, một bá tánh phổ thông bình thường mưu sinh trên chợ, trong vẻ thô lỗ lại hào sảng, bật thanh cười: “Nhữ ngũ tiểu thư, hôm đó lời người nói với ta có còn tính không?”

Thấy Nhữ Hinh máy móc gật đầu, hắn lại tiếp tục nói: “Kỳ thực ta cũng đã xem người là bằng hữu, chỉ là hôm đó không nói ra miệng mà thôi.”

Con mắt của Nhữ Hinh bắt đầu ươn ướt, lời nói lại không liền mạch với lời Tống Bân vừa nói: “Chẳng phải ngươi từng nói với ta ‘Nếu nhân gian mọi người đều vô ưu như thí chủ đây thì quá tốt’ sao? Vì sao phải làm như vậy?” Thân người lảo đảo, nàng nhấc chân bước ra khỏi bậc cửa, bước đến chỗ Tống Bân.

Ngay lúc Nhữ Hinh lướt qua khỏi mình đến bước đến chỗ Tống Bân, Nhữ Tuân nhanh tay hơn giữ nàng lại: “Ngũ muội, không nên kích động.”

Tay của Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng vươn ra nhưng đình giữa không trung, không có chút động nàng. Hiện nàng đang xúc động, nếu hắn chạm vào nàng nhất định không phát hiện ra, nhưng lúc thấy ánh mắt của nàng hàm đau thương nhìn nam nhân khác, đột nhiên hắn đố kỵ vô cùng.

Tuy bị giữ lại nhưng Nhữ Hinh vẫn nhìn chằm chằm Tống Bân chờ đợi câu trả lời. Tống Bân lại lần nữa cười to nhìn nàng, nụ cười kia thật sự là vui vẻ từ trong thâm tâm mà toát ra: “Chính vì vậy nên ta mới càng phải để đám người kia mau chóng gặp quả báo. Thù cũng đã báo, hiện ta thực sự không còn gì hối tiếc nữa.”

Hắn hướng nàng gật đầu nói: “Cáo từ.” Xoay người đi được hai bước liền ngừng lại, hắn nói thêm: “Suýt chút nữa thì quên mất, ta gọi Tống Bân.” Sau đó mang theo tiếng cười sảng khoái bước ra khỏi tầm mắt của Nhữ Hinh.

Nhữ Hinh nhìn thân ảnh kia biến mất, mắt đẫm lệ, tay đặt trên người Nhữ Tuân bất giác mạnh co lại, những chiếc móng đồng sắc bén xuyên qua y phục khảm vào trong da thịt của hắn. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Đại ca, chuyện này là thế nào?”

Trưởng Tôn Tề Duyệt bị âm thanh nức nở của nàng kéo hồn phách trở về, đứng sau lưng nàng, đưa mắt lên nhìn nửa gương mặt bị hủy của nàng, lòng đau xót vạn phần. Hắn khẽ bước đến bên cạnh nàng, đưa tay vuốt ve má trái đầy nước mắt kia, khiến tay thoáng chốc ướt đẫm.

Nhữ Tuân khẽ thở dài mang chuyện một lượt kể hết cho nàng nghe. Trái tim vốn mẫn cảm với chuyện yêu đương nam nữ của Nhữ Hinh lại bắt đầu thổn thức, nàng đã sớm biết rõ, ái tình không phải là thứ để nàng theo đuổi, nên nàng sớm đã không nghĩ đến rồi. Nhưng nghe xong lại kiềm chế không được mà thay Tống gia đau lòng, càng hơn hết là đau lòng thay mẫu thân.

An Lam Ca muốn an ủi lại không biết nói thứ gì. Hắn nhìn sắc mắt thất lạc thần phách của Trưởng Tôn Tề Duyệt, lại nhìn sang bóng lưng bi thương của Nhữ Hinh mà thở dài. Ánh mắt vô tình lướt đến tay của Nhữ Hinh liền phát hiện nơi bị móng tay nàng khảm vào máu đã thấm ra y phục.

Hắn muốn mở miệng nói nhưng Nhữ Tuân lại lắc đầu cản. Đứng đó rất lâu mọi người không ai đổi tư thế, thần sắc lại càng ngày càng xấu, hắn liền bước đến chọc Nhữ Hinh cười: “Ta thấy ngũ biểu muội dường như càng ngày càng thích khóc rồi. Dạo gần đây gặp chúng ta đều là thường xuyên vô cớ chảy nước mắt.”

Nhữ Hinh hít hít mũi, quay sang trái nhìn An Lam Ca đứng ở bên cạnh mình bỉu môi. Do hắn không biết nàng gặp phải giấc mộng đáng sợ kia thôi, nếu là biết, hắn nhất định nói không ra những lời này. Lúc này đây, nàng vẫn nghĩ cái tay để bên mặt mình là của Nhữ Tuân, mà không để ý đến hai tay của Nhữ Tuân vỗn là đang giơ ngang đầu bày tư thế đầu hàng, nên không có chút bài xích nào, chỉ cầm lấy kéo ra khỏi mặt mình mà thôi.

“Cũng không liên quan đến biểu ca.”

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

“Ai bảo không liên quan?” An Lam Ca nằm hờ tay thành quyền, vỗ vỗ ngực của mình, mắt sáng quắc nhìn nàng nói: “Nhìn ngũ biểu muội khóc chúng ta đều cũng rất đau lòng.” Câu này hắn nói thay cho Trưởng Tôn Tề Duyệt rồi.

Tuy biết hắn dỗ ngọt mình, Nhữ Hinh vẫn là ngừng khóc rồi, nàng cúi đầu lắc lắc rồi lại ngẩng lên. Không nghĩ đến đập vào mắt chính là y phục loang lỗ máu của Nhữ Tuân khiến nàng vội rụt tay lại đặt chéo che lên miệng, khẽ hô: “Đại ca, muội không phải cố ý.”

“Được rồi được rồi.” Nhữ Tuân đưa tay xoa xoa đầu nàng nói: “Chút tiểu thương này sao làm khó được ta. Mau vào trong chỉnh tề y phục đi.”

Nhữ Hinh cúi đầu nhìn lại bản thân mình một mắt, lúc này mới phát hiện bản thân đang ở trong tình trạng gì, khiến nàng choáng váng hơn, vội vã xoay người muốn chạy trở vào phòng. Chỉ là, vừa xoay lại thấy được Trưởng Tôn Tề Duyệt đứng ở bên phải của mình, cũng may là dừng kịp thời không thì nhào vào người hắn rồi. Nàng không thi lễ mà lập tức vòng qua hắn chạy vào trong phòng.

Nhữ Tuân thấy vậy có chút buồn cười lắc đầu, hắn ôm quyền hướng Trưởng Tôn Tề Duyệt nói: “Mạt tướng thay ngũ muội bồi tội với điện hạ, vọng điện hạ kiến lương.”

“Vô phương.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nói xong lại nhìn về phía y phục của Nhữ Tuân: “Ngươi cũng trở về thượng dược đi.”

Nhữ Tuân hành qua lễ rời đi. An Lam Ca cũng hành lễ xong chạy đi tìm Lạc Cách Quận kể chuyện, thuận tiện đốc thúc xây cầu treo. Ở nơi này càng lâu hắn sợ Nhữ Hinh động đến là khóc, cứ như vậy liền thực sự biết thành người nước mất.

Mọi người rời khỏi, Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa tay đặt lên vai của mình, mặt treo đầy tâm trạng. Hắn nhớ nơi này cũng từng bị móng của Nhữ Hinh khảm đến xuất huyết, lúc đó máu của hắn chảy ra rất nhiều, không chỉ ít như Nhữ Tuân vậy.

Nhữ Hinh chỉnh tề y phục liền đến tìm An thị. Lúc này An thị cùng Nhữ Dao ngồi ở trong phòng dùng thức ăn chay. Hóa ra An thị cũng sớm được báo chuyện của Tống gia cùng Phạm gia rồi. Nhữ Hinh cẩn thận quan sát mẫu thân của mình thêm vài mắt, chỉ là nàng nhìn không ra mẫu thân là đang mang tâm trạng gì dưới gương mặt không chút biểu tình kia.

Nhữ Dao còn lại là ưu thương, có một đũa rau cho vào miệng mà nhai mãi không nuốt được. Lục thị là loại nữ nhân gì, cả chuyện thông thiên hại lý này mà cũng làm. Đột nhiên cả người nàng khẽ run lên một cái, nói vậy nếu nàng để Nhữ Hinh gả cho Trưởng Tôn Tề Duyệt cùng một đám nữ nhân đấu đá, khác nào cũng tạo nên một màn gần như vậy đâu.

Nhưng nếu Nhữ Hinh không gả. . .Tay nàng cầm đũa lại chặt thêm một phần, nhãn thân sâu xa không tiêu cự, để người không biết nàng đang nhìn chén cơm trên tay hay xuyên qua chén cơm đó thấy được thứ gì.

Nhìn cả hai nữ nhân trong phòng đều lạ lùng, Nhữ Hinh đến ăn cũng cảm thấy không có mùi vị. Một bữa tảo thiện cứ thế bị ba mẫu nữ kéo đến trưa mà vẫn chưa ăn xong.

Lúc này Lạc Cách Quận vui vẻ chạy vào báo, cầu treo đã xây xong, hắn trưng cầu ý kiến của An thị xem có hồi kinh ngay không. Vì tính mạng của Nhữ Nhiên không thể lưu lại lâu liền cho bọn họ xuất phát ngay, An thị lại bảo muốn lưu lại thêm vài ngày.

Nhữ Dao cự tuyệt, nàng tỏ rõ ý định muốn lưu lại bồi An thị, cũng là nhân cơ hội này để bản thân suy nghĩ thật tốt. Nhữ Hinh đã không còn dung mạo, nàng không thể vì bản thân hy sinh nàng ta như vậy, nhưng còn phần tình cảm của nàng dành cho An Lam Ca, sợ cũng chỉ có thể giấu dưới đáy lòng mà thôi. Thế nên nàng muốn lưu lại để bản thân có xác định hơn với quyết định của mình.

Nâng mắt nhìn vẻ mặt thiên chân không có lo lắng của Nhữ Hinh ở đối diện, lòng nàng càng nặng nề. Thầm thở dài một tiếng.

Bên này Nhữ Hinh, cầm đũa cau mày nhìn các món chay trước mắt, nàng phải chọn xem mình nên ăn thứ gì, bởi những thứ này nàng ăn đến lạt miệng rồi, mà không ăn thì chỉ còn một đường đói chết mà thôi. Nghe được tin tức tốt Lạc Cách Quận mang tới, nàng nhất thời vui đến làm rơi cả đôi đũa đang cầm trên tay. Cũng may Thiêm Hương nhanh tay chụp được nên đũa vẫn chưa chạm đất.

Nàng vừa định thốt ra miệng câu ‘tốt quá, vậy chúng ta lập tức hồi kinh thôi’ đột nhiên lại quay lại nhìn An thị. Mẫu thân quyết định như vậy khiến nàng hiểu được một chuyện, đó chính là mẫu thân cũng không muốn chia sẻ phụ thân với nữ nhân khác. Mà chuyện của Tống Bân đại diện cho sự không thủy chung của một con người khiến mẫu thân nặng lòng tâm sự không muốn lập tức hồi kinh gặp phụ thân.

“Mẫu thân. . .”

An thị nặn ra một nụ cười để an ủi nàng, đặt chén đũa trên tay xuống xoa xoa đầu của nàng, nói: “Mẫu thân muốn lưu lại vài hôm, ngươi trở về trước, dọc đường nhớ phải lưu ý Nhiên nhi nhiều một chút.”

“Vâng!” Nhữ Hinh rũ mắt xuống, tâm trạng cũng có chút mông lung. Đổi lại là nàng, nàng cũng không nguyện ý thấy trượng phu của mình cũng nữ nhân khác. Mỗi ngày thấy mẫu thân vui cười nàng cứ tưởng mẫu thân không để trong lòng, hóa ra không phải như vậy, chuyện nhỏ nhặt nào mẫu thân cũng lưu tâm, nhất là lúc phụ thân nạp thêm tứ di nương. Mẫu thân ở lại vài ngày có lẽ cũng là quyết định tốt.

An thị cùng Nhữ Dao đứng ở bên cầu treo tiễn mọi người. Trưởng Tôn Tề Duyệt lưu lại đây nhiều ngày cũng cùng mọi người hồi kinh.

Nhữ Hinh nhìn An Lam Ca nói: “Biểu ca, chúng ta đều hồi kinh, ngươi ở lại bảo về mẫu thân cùng tứ tỷ đi.” Nàng đương nhiên để An Lam Ca ở lại rồi, cho hắn có cơ hội ở bên tứ tỷ nhiều một chút.

“Ta. . .” An Lam Ca nào hiểu được cách nghĩ của Nhữ Hinh, hắn vốn muốn mở miệng từ chối, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt trông chờ của Nhữ Dao, lời đến miệng lại nói không ra.

An thị lại cho rằng, Nhữ Hinh đã chọn Lạc Cách Quận liền gật đầu đáp ứng, “Vậy cũng tốt, thời thần không còn sớm, các ngươi cũng nên rời đi.”

*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***

Nhữ Hinh vui vẻ ‘vâng’ một tiếng, rồi bước đến bên Lạc Cách Quận, khoác tay hắn cười hì hì nói: “Muội tốt bụng, sợ Quận ca ca lại nhũn chân như ngày hôm đó nên hôm nay chủ động ban phát chút lòng từ bi đưa Quận ca ca sang bên kia.”

Lạc Cách Quận xấu hổ đến gương mặt đỏ bừng, nhưng hắn cũng không rút tay về, tùy nàng khoác: “Vậy ta cũng phải từ bi nhận tấm lòng tốt của Hinh muội rồi, mất công có người bảo ta không thức thời a.”

Cả hai tạm biệt đám người An thị rồi nhìn nhau cười tủm tỉm cùng bước lên cầu treo.

Thu được một màn đó, sắc mặt của Trưởng Tôn Tề Duyệt càng ngày càng khó coi. Thời điểm hắn muốn cất bước bám theo sau thì lại bị An thị gọi lại. Hắn quay đầu nhìn nàng hỏi: “Không biết phu nhân còn chuyện gì muốn nói?” Lòng hắn như bị lửa thiêu vậy, chỉ muốn mau đuổi theo Nhữ Hinh thôi, nào còn tâm trí cùng An thị cáo biệt.

An thị nhìn hắn một mắt, lại phóng tấm nhìn ra xa, hướng về phía bóng lưng mờ ảo do sương dày che lại của Nhữ Hinh cùng Lạc Cách Quận ở trên cầu treo, cười nói: “Điện hạ nhìn xem có phải rất xứng đôi không?”

Không đợi Trưởng Tôn Tề Duyệt đáp, nàng lại tiếp tục nói: “Còn hy vọng điện hạ tác hợp, chớ nên bổng đả uyên ương.” Lúc này tiếu ý trên mặt nàng càng sâu hơn một phần, khiến người cảm thấy hôn sự của Nhữ Hinh đã được an bài tốt.

Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa mắt nhìn theo hai bóng lưng đã sớm bị sương mù che kín mím chặt một, lát sau hắn mới lạnh lùng cắn chặt từng chữ nói: “Bổng đả uyên ương hình như không phải ta, mà là phu nhân người, mới đúng. Thời thần không sớm, phu nhân cũng nên trở về tránh nhiễm lạnh, cáo từ.”

Âm thanh lạnh hơn hàm đàm vạn năm thẩm thấu vào trong xương cốt của mỗi người nghe được. Nụ cười trên môi An thị lập tức cứng đờ, mắt nhìn bóng lưng của Trưởng Tôn Tề Duyệt âm thầm nghĩ, lần này chờ nàng hồi kinh, nhất định phải nhanh chóng giải quyết hôn sự của Nhữ Hinh.

Nhữ Dao cùng An Lam Ca bốn mắt nhìn nhau trao đổi ánh mắt không biết nên nói thế nào cho tốt. Bọn họ chỉ thấy đám người hồi kinh toàn bộ đã đi qua cầu treo, An thị thì xoay người bước trở về phương hướng phòng.