Tam Thế Duyên

Chương 45: Chương 45: Nhất Định Được Như Nguyện

CHƯƠNG 45: NHẤT ĐỊNH ĐƯỢC NHƯ NGUYỆN

Tác giả: Luna Huang

“Vừa lúc ta cũng đói bụng chi bằng để ta bồi nàng.” Âm thanh trầm thấp hòa với tiếng nước mưa xối xả truyền đến.

“Đến Vô Ưu đại sư còn biết cô nam quả nữ không thể cùng chung một chỗ, không lý nào thái tử điện hạ học rộng hiểu cao lại không hiểu đạo lý này?” Nhữ Hinh hừ một tiếng thật khẽ từ mũi ra, mở miệng chính là âm thanh chanh chua mang theo vị đạo chán ghét đến cực nồng.

Trưởng Tôn Tề Duyệt dừng bước đến bên người của Nhữ Hinh, ôn nhu trên mặt không vì câu nói mỉa mai của nàng mà biết mất, chỉ là ánh mắt mang theo ba phần ưu thương không người phát hiện nhìn nàng, ôn hòa nói: “Là nàng nghĩ sai rồi, ngoài trừ ta và nàng còn có Vô Ưu đại sư, thế nào nói là cô nam quả nữ?”

Hắn vốn là vì vụ án hỏa hoạn cùng hạ độc của Nhữ Hinh mà suy nghĩ, vừa dự định mở cửa đi ra ngoài liền nghe được âm thanh kêu la của Vô Ưu. Chú ý lắng nghe liền nghe được đoạn đối thoại trên. Hắn há để nàng cùng nam nhân khác cùng một chỗ, nhất là vào thời điểm ám muội thế nào.

Hòa thượng thì như nào, tu hành thì đã sao, cũng vẫn là nam nhân. Vô Ưu nào có phải thái giám, nào có tự cung. Hắn vẫn là bước ra tránh cuộc nói chuyện này kéo dài. Trước khi ra ngoài hắn còn lấy một hộp gỗ nhỏ từ trong rương ra, cầm trong tay.

Vô Ưu thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt lập tức hành qua lễ liền nói: “Tiểu tăng vẫn còn chuyện phải làm, xin rời đi trước.” Từ khi Trưởng Tôn Tề Duyệt xuất hiện, hắn là thấy được quan tâm của hắn(TTTD) đối với Nhữ Hinh. Ở đứng nơi này khác nào sát đi ấm áp của người khác, thế nên vẫn là thức thời lựa chọn rời đi.

Khóe miệng của Nhữ Hinh giần giật thế hiện bản thân đuối lý. Nhìn bóng lưng của Vô Ưu đi một đoạn xa nàng hận vô cùng. Vì sao để nàng với tên đáng ghét này chung một chỗ chứ?

Thấy tay nàng đang áp trên bụng, Trưởng Tôn Tề Duyệt lại mở hộp gỗ nhỏ trong tay ra, đưa đến trước mặt nàng: “Nếu là đói liền dùng qua toan táo cao trước, ta để hạ nhân vì nàng chuẩn bị một ít thức ăn, được không?” Hắn giờ đây như là xem như lời ban chiều của Nhữ Hinh chưa hề phát sinh qua, vẫn là ôn nhu với nàng.

Nhữ Hinh vốn rất thích toan táo cao, nên trong lúc đói bụng được người mang đến thức ăn mình thích, mắt nàng nhất thời nhìn lom lom, cổ họng hung hăng nuốt xuống một ngụm nước bọt. Chỉ là lời đề nghị hấp dẫn của Trưởng Tôn Tề Duyệt vẫn là không lớn hơn chán ghét của nàng đối với hắn.

Thế nên đè nén cổ tham ăn lại, nâng mắt hình hắn nói: “Tạ qua ý tốt của điện ha, thần nữ hiện đang đói bụng há có thể dùng đồ chua.” Đây là lý do duy nhất khiến nàng mở miệng từ chối sự thơm ngon của món ăn ưa thích trước mắt. Đáng chết nhất gió đêm cứ trận trận mang mùi thơm kia đưa vào mũi nàng.

Lúc này cái bụng bị tay nàng đè lại đột nhiên phản chủ, nó không chút nề hà réo lên inh ỏi vài tiếng khiến nàng muốn tìm cái lỗ nào đó chui ngay xuống đó. Trưởng Tôn Tề Duyệt khẽ cười thành tiếng, chỉ là âm thanh kia nhỏ hơn so với tiếng mưa rất nhiều nên không người nghe được.

Hắn đưa tay lấy một phiến toan táo cao đưa đến bên môi nàng: “Trước ăn vào, ta lập tức để hạ nhân chuẩn bị thức ăn cho nàng.” Tuy không ăn cùng nàng nhưng mấy ngày không gặp hắn thấy nàng ốm đi rất nhiều. Như lúc bế nàng trên tay vậy, trọng lượng rõ ràng nhẹ hẳn, khiến hắn đau lòng không thôi.

Nhữ Hinh hạ đường nhìn xuống nhìn phiến toan táo cao dán sát phiến môi của mình. Chỉ cần nàng mở miệng ra liền có thể thành toàn cơn đói cùng cơn thèm khát của mình rồi. Mà toan táo cao trước lúc đến tự nàng chuẩn bị cũng sớm bị nàng ăn sạch, thế nên giờ đây mới phải đấu tranh tâm lý vất vả như vậy.

Thấy chiếc mày liễu của nàng chậm rãi cau lại nhưng đang suy nghĩ xem phiến toan táo cao này có độc hay không, Trưởng Tôn Tề Duyệt lại đưa đến hai phiến môi của nàng thêm gần một chút, âm thanh ôn nhu như đang dụ dỗ tiểu hài tử vậy: “Mở miệng ra.”

Nhữ Hinh hít một hơi sâu, hất mặt sang một bên, bản thân lui lại một bước: “Đêm đã khuya, thần nữ trở về phòng trước.” Nói xong không để Trưởng Tôn Tề Duyệt có phản ứng liền xoay người bước vào phòng.

Chỉ là lúc xoay người nàng có chút rất mất tiền đồ, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ hai phiến môi đã chạm qua toan táo cao. Vị chua chua ngọt ngọt truyến đến đầu lưỡi khiến nàng rối bời, lại đấu tranh một phen. Đương nhiên cũng sẽ là không ngủ được.

Thời khắc hai phiến cửa phòng của Nhữ Hinh khép lại, trái tim của Trưởng Tôn Tề Duyệt lại có chút đau đến tê dại. Cố gắng hít thở, lấy không khí thanh mát của mưa đêm trấn an lòng của mình.

Nhữ Hinh cũng không còn buồn ngủ nữa, nàng lăn tới lăn lui trên giường lưỡi vẫn còn liếʍ liếʍ môi nghĩ đến món ngon bản thân yêu thích. Đáng ghét, vì sao người đưa toan táo cao sẽ không phải người khác, mà hết lần này đến lần khác lại là người nàng không thích, Trưởng Tôn Tề Duyệt.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên cửa phòng truyền đến tiếng gõ có chút to, kèm theo đó là âm thanh dịu dàng có chút ngắt quãng do tiếng mưa của Nhữ Dao: “Ngũ muội, ngũ muội đã ngủ chưa?”

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Cơn đói của Nhữ Hinh bị tiếng gõ cửa kia khiến cho tạm thời bị ngắt quãng, nhưng sau đó lại càng thêm cồn cào. Mặt đỏ bừng, nàng chạy ra ngoài mở cửa: “Ngủ rồi nhưng lại tỉnh mất, tứ tỷ tìm muội có chuyện gì?” Đây là thời thần nào rồi, tứ tỷ cư nhiên vẫn chưa ngủ, còn chạy sang tìm nàng? Đây là sợ mà ngủ không được sao?

“Trễ như vậy còn làm phiền ngũ muội, ta. . .” Nhữ Dao cũng không biết nên nói thế nào cho phải. Gương mặt đỏ bừng được màn đêm ngụy trang kỹ lưỡng nhưng vẫn cúi gầm để người đoán được nàng đang ngượng ngùng.

Y như Nhữ Hinh nghĩ, Nhữ Dao là sợ đến không thể ngủ. Mà nàng cũng không dám ngồi dậy tìm người, rất sợ khi chân vừa để xuống giường liền sẽ bị cái tay của thứ gì đó không sạch sẽ từ gầm giường bắt lấy. Thế nên nàng ngồi sát tường, ôm chăn bông quấn chặt thân thể.

Chỉ là nàng nghe được tiếng gõ cửa truyền đến, khiến nàng càng sợ hơn. Nàng ngưng thần nhìn cửa rất lâu, tiếng gõ cửa kia không những không ngừng mà còn liên tục và có chút mạnh. Nghĩ là Nhữ Hinh sợ cũng ngủ không được như mình thế nên nàng lấy hết can đảm xuống giường, đương nhiên mang cả chiếc chăn bông to cùng theo.

Nhưng khi cửa mở, người nàng thấy không phải là Nhữ Hinh như trong suy nghĩ mà là Trưởng Tôn Tề Duyệt. Hiện nàng như thế này, trung y, chăn bông phủ từ đầu xuống, tóc tai rối bời. . .túm lại chỉ có ba từ để miêu tả, không chỉnh tề. Nàng. . .

Nghĩ như vậy nàng vội chôn mặt xuống nền đất. Hắn sớm không đến muộn không đến lại đến vào lúc này làm gì? Lúc này nàng chỉ muốn mau chóng đóng cửa rồi tìm nơi nào đó chui xuống mà thôi. Chỉ là hắn là đương kim thái tử, nếu nàng đóng sầm cửa không tiếp là thất kính.

“Canh giờ trễ thế này còn làm phiền Nhữ tứ cô nương không biết có tiện?” Trưởng Tôn Tề Duyệt lại không chút chú ý đến hình tượng cùng cách nghĩ trong lòng của Nhữ Dao. Bởi hắn tìm nàng là có mục đích, đương nhiên sẽ không để tâm nhưng thứ linh tinh khác.

Nhữ Dao khẽ gật đầu, mặt vẫn không rời mặt đất. Cho nàng mười cái mạng nàng cũng không dám nói một chữ không. Chỉ là hắn tìm nàng vào canh giờ này. . .có chút. . .không tốt lắm a!

Trưởng Tôn Tề Duyệt không chút vòng vo, nhanh chóng mang mục đích của mình đến nói ra rồi bảo nàng phối hợp: “Chỗ ta có chút thức ăn, phiền Nhữ tứ cô nương mang qua cùng Hinh nhi dùng.” Tay hắn cầm hai l*иg thức ăn, đưa đến trước mặt Nhữ Dao.

Là lúc Nhữ Hinh xoay người rời đi, hắn phân phó cho người mau chóng chuẩn bị. Rất sợ đợi lâu thêm một chút nàng sẽ đói đến chịu không được. Hắn cũng chắc chắn lúc này Nhữ Dao không ngủ được thế nên mới bước đến nhờ nàng hỗ trợ. Mà cho dù nàng có ngủ thì hắn cũng phải kéo dậy cho bằng được mới thôi.

Nhữ Dao đưa tay nhận lấy hai l*иg thức ăn từ tay Trưởng Tôn Tề Duyệt: “Thần nữ nhất định tận lực.” Nói xong câu này, nàng lại há mồm muốn hỏi hiểu kỳ trong lòng. Chỉ là lời đến cửa miệng không cách nào thoát ra được, vẫn là nuốt trở vào bụng. Nàng làm sao dám hỏi hắn vì sao biết bản thân vẫn chưa ngủ mà đến, thiết nghĩ hắn là thái tử dù nàng đang ngủ cũng sẽ bị hắn lôi dậy thôi.

“Vậy vạn sự trông cậy vào Nhữ tứ cô nương rồi. Ngoài ra, chuyện của Nhữ tứ cô nương bổn điện hạ nhất định để ngươi như nguyện.” Trưởng Tôn Tề Duyệt lưu lại hai câu này liền xoay người rời đi.

Nhữ Dao mở to mắt không tin tưởng nhìn theo thân ảnh của hắn đến khi thân ảnh kia bị bóng tối nuốt trọn. Tâm nguyện của nàng? Hắn biết tâm nguyện của nàng?

Nghĩ đến đây nàng bất giác quên cả sợ hãi cười đến rạng rỡ. Nếu hắn không biết, hắn nhất định sẽ không dám mạnh miệng như vậy.

Nhìn hai l*иg thức ăn trên tay nàng càng thêm tràn đầy tự tin. Hắn muốn có được lòng của Nhữ Hinh liền thông qua nàng, mà nàng muốn được như nguyện liền cần hắn giúp đỡ. Y theo Nhữ gia cùng kiên quyết và bài xích của Nhữ Hinh nàng nhất định bị mang đi làm thái tử phi, vậy liền đầu quân cho hắn vậy.

Thu hồi hồi tưởng, Nhữ Dao đưa hai l*иg thức hắn lên cao nhìn Nhữ Hinh cười cười: “Bụng ta có chút đói nên để hạ nhân làm thức ăn, ăn một mình không bằng cùng ngũ muội. Lúc nãy ta thấy muội ăn rất ít nên mới cố ý đến tìm, có làm phiền muội không?”

Nhữ Hinh thấy được thức ăn, nhãn quang càng nhất thời phát sáng, cũng không nghĩ xem Như Dao vì sao không ngại canh giờ đã trễ, không ngại nàng có ngủ hay chưa mà gõ cửa. Nàng túm cổ tay của Nhữ Dao kéo vào trong phòng: “Đúng lúc muội cùng đói a, tứ tỷ quả nhiên cùng muội có thần giao cách cảm.” Nàng vội đóng cửa lại tránh gió bay vào.