Tam Thế Duyên

Chương 22: Chương 22: Không Thể Trách Ta

CHƯƠNG 22: KHÔNG THỂ TRÁCH TA

Tác giả: Luna Huang

Nghe được âm thanh, Thiêm Hương lập tức xoay người hành lễ: “Nô tỳ gặp qua Triết vương gia, vương gia vạn phúc.” Đầu nàng hỏi cúi, với một tập võ chi nhân như nàng mà nói, không cần nhìn mặt nghe âm thanh cũng biết là người nào.

Trưởng Tôn Khởi Hiệp phất tay áo ý bảo miễn lễ, chân hắn không ngừng bước đến chỗ Nhữ Hinh ngồi. Ánh mắt nhìn vóc người mỹ miều của nàng thầm đoán, chỉ cần thêm vài năm nữa nhất định sẽ là một đại mỹ nhân.

Nhữ Hinh cũng đứng lên, xoay người, nàng hơi khom người hành lễ. Mặt tuy không có quá nhiều biểu cảm nhưng lửa giận trong lòng lại vô thanh vô thức nổi lên. Nàng ghét nhất là bị người khác nhìn mình bằng nhãn thân thương hại cùng dò xét, mà ánh mắt của Trưởng Tôn Khởi Hiệp nhìn nàng giờ đây chính là dò xét.

Không để bất kỳ một ai có phản ứng gì, âm thanh của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cũng truyền đến: “Nghĩ không ra trùng hợp như vậy, vừa lúc bổn vương đến đây thưởng hoa cũng gặp phải các ngươi.”

Nhữ Hinh cùng Thiêm Hương lại một trận hành lễ. Ở biệt viện thoải mái biết bao, nếu có hành lễ cũng là người khác hành lễ với nàng, lý nào hết lần này đến lần khác nàng phải hướng người khác hành lễ như vậy. Thật tức chết nàng. Lúc này nàng chỉ mong An Lam Ca cùng Lạc Cách Quận sớm trở về báo tin tốt cho nàng mà thôi.

Trưởng Tôn Khởi Hiệp mang tiếu dung nhìn Trưởng Tôn Vinh Liêm rồi lại nhìn chậu mắt ngọc trên bàn: “Bổn vương biết được phụ hoàng mang chậu hoa tiến cống tặng cho Nhữ ngũ cô nương vi lễ nên cố ý đến đây mượn xem. Trái lại hiện tại mới biết hoàng huynh cũng yêu hoa.”

Trưởng Tôn Vĩnh Liêm không để ý đến sự châm chọc kia, hắn bước đến trước mặt Nhữ Hinh, quan sát nàng một lần. Đến cùng nàng có gì hấp dẫn được Trưởng Tôn Tề Duyệt?

“Lúc nãy nghe nói Nhữ ngũ cô nương vừa trở về chưa thích ứng được với khí hậu kinh thành, vẫn là sớm hồi phủ nghỉ ngơi cho tốt.”

Những tia kinh ngạc len lỏi khắp người Nhữ Hinh, nàng có nghe lầm không? Hắn là muốn trục khách? Mặc kệ vì lý do gì, hắn trục khách chính là lý do tốt để nàng hồi phủ, nàng đương nhiên hảo hảo nắm chặt.

“Tạ Xuyên vương gia, biểu ca đã trở về bẩm báo với gia phụ gia mẫu, tin chắc rất nhanh trở về, thần nữ cũng không lưu lại lâu.” Hành động cung kính nhưng ngữ điệu lộ rõ vẻ chán ghét. Nàng đây là đang nói với hắn, không cần đuổi nàng tự biết đi, và nàng cũng không muốn lưu lại nơi này.

Trưởng Tôn Khởi Hiệp cau mày nghĩ một lúc cũng không không ra lý do trục khách của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm. Chỉ là nếu lấy không được Nhữ Dao thì vẫn có thể lợi dụng Nhữ Hinh đăng đế vị, chỉ cần có được đế vị thì chiếm được Nhữ Dao cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

“Nhữ ngũ cô nương vừa hồi kinh tin chắc có một số nơi mới lạ trong kinh thành vẫn chưa từng đi qua, chi bằng ngày mai bổn vương ít công sự liền bồi ngươi dạo một chút, thế nào?”

Chán ghét lộ rõ trên gương mặt đang cúi thấp của Nhữ Hinh, đám hoàng thất này chỉ biết chăm chăm vào thế lực của Nhữ gia, chẳng tên nào tốt đẹp. Đôi tay vốn chẳng còn nguyên vẹn của nàng giấu dưới phi bạch rất muốn nhào đến xé rách lớp da xinh đẹp trên mặt bọn họ xuống để mọi người thấy rõ sự giả tạo kia.

Không để nàng có cơ hội từ chối, âm thanh của Trưởng Tôn Tề Duyệt từ xa vọng đến đánh gãy tâm tư của Trưởng Tôn Khởi Hiệp: “Xem ra dạo này Triết vương rất nhàn rỗi. Công sự của bổn điện hạ còn rất nhất nhiều, chi bằng ngươi cũng đến giúp một chút.” Thoại âm rơi, đã thấy thân ảnh kia bước đến chỗ đám người, cước bộ ngừng lại bên cạnh Trưởng Tôn Vĩnh Liêm.

Đám người đồng loạt khom người hành lễ. Trưởng Tôn Tề Duyệt phất qua tay áo cũng không nói tiếp mà chỉ dùng nhãn thần như đao chờ đợi câu trả lời của Trưởng Tôn Khởi Hiệp.

Trưởng Tôn Khởi Hiệp một lòng lửa giận nhưng cố nén lại, nặng ra một nụ cười khác chấp tay nói: “Điện hạ đã nói thế thần là sao có thể chối từ.” Nói xong hắn lại hướng Nhữ Hinh cáo lỗi: “Vậy chuyện dạo kinh thành vẫn là chờ dịp khác, hy vọng Nhữ ngũ cô nương chớ trách, bổn vương công sự bận rộn không thể giữ lời hẹn.” Ý hắn đây là nói không thể đi chơi chính là do lỗi của Trưởng Tôn Tề Duyệt, hắn thân là thần tử không thể từ chối được.

“Thần nữ không dám, Triết vương gia nói đùa rồi.” Nhữ Hinh khách sáo phun một câu, vừa đúng ý nàng nên trong lòng vô cùng hài lòng.

Trưởng Tôn Vĩnh Liêm liếc nhìn xung quanh, khẩu khí có chút không hài lòng hỏi: “Lúc nãy thấy được thái tử điện hạ đi cùng Nhữ tứ cô nương, vì sao giờ lại không thấy nàng?” Hắn đây là ám chỉ Trưởng Tôn Tề Duyệt công tư bất phân, Nhữ Dao mới là quân cờ quan trọng nhất, không phải Nhữ Hinh.

“Nàng mỏi chân, bổn điện hạ để nàng trở về nghỉ ngơi rồi.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nhàn nhạt đáp trả, mắt lại nhìn lên trên tóc của Nhữ Hinh. “Chuông lần trước ta tặng vì sao không mang?”

Mỏi chân? Đây là lần đầu hắn nghe thấy a. Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cực lực đè nén xung động muốn chạy đến lôi Trưởng Tôn Tề Duyệt đi cho bằng được. Rốt cuộc đây là thế nào, hắn muốn biết, đã từng hỏi nhưng Trưởng Tôn Tề Duyệt lại ấp a ấp úng nói lái đi.

“Thần nữ không thích mang chuông.” Nhữ Hinh nhanh chóng đáp trả, đến suy nghĩ cũng không cần.

Kinh ngạc tràn đầy mâu tử của Trưởng Tôn Khởi Hiệp. Nói vậy là khẩu vị của Trưởng Tôn Tề Duyệt thực sự khác người? Nếu hắn cấp thêm chút củi, câu dẫn Nhữ Hinh khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt đối chọi với hoàng thượng hoàng hậu, vậy thái tử vị cùng Nhữ Dao hắn sẽ dễ nắm trong lòng bàn tay rồi.

Thấy được bước chân của Trưởng Tôn Tề Duyệt tiến gần mình, Nhữ Hinh nhấc chân lui về phía sau. Đúng lúc này, âm thanh tiểu hài tử gọi mẫu hậu lại lần nữa tập vào trong tai nàng, khiến cước bộ không vừng dẫm phải váy rồi loạng choạng ngã xuống.

Thiêm Hương ở bên nhanh chóng bắt được ôm lấy chủ tử: “Tiểu thư, cẩn thận.”

Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng vươn tay ra đỡ, chỉ là Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cầm lấy cổ tay hắn giữ lại. Đầu hướng hắn khẽ lắc, ý bảo không nên làm vậy. Hiện lưng nàng cõng danh sửu nữ, lại mang tiếng bị hoàng thất từ hôn, nếu là nam nhân động chạm đến e rằng xấu danh càng thêm vang vạn dặm.

Trưởng Tôn Tề Duyệt không cam tâm tình nguyện hạ tay xuống, hắn khẩn trưởng hỏi: “Nàng không việc gì chứ?” Vì sao hảo đoan đoan lại sắc mặt tái nhợt như vậy? Nàng thực sự không quen khí hậu mà nhiễm bệnh rồi sao: “Người đến, mau, mau truyền thái y.”

“Không cần.” Nhữ Hinh hư nhược mở miệng ngăn lại: “Tạ điện hạ hậu ái, thần nữ hồi phủ nghỉ ngơi sẽ không việc gì nữa, không cần truyền thái y.” Nếu là để hoàng thượng hoàng hậu biết nhất định sẽ chuyện nhỏ hóa to.

“Vậy. . .” Lời của Trưởng Tôn Tề Duyệt còn chưa nói hết, phía sau đang vang lên âm thanh hành lễ của An Lam Ca, Lạc Cách Quận cùng Nhữ Dao.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Từ lúc Trưởng Tôn Tề Duyệt rời đi, Nhữ Dao một mình ngồi ở nhà thủy tạ chìm vào trong trầm tư. Nàng nhìn ra được Trưởng Tôn Tề Duyệt là lưu ý Nhữ Hinh, nếu như nàng giúp hắn, vậy hắn có thể giúp nàng gả được cho ý trung nhân không?

Chỉ là Nhữ Hinh sẽ chấp nhận không? Lại nói còn có phụ mẫu và di nương nữa. Di nương là muốn dùng nàng đổi vinh hoa phú quý, phụ mẫu là muốn nàng lót đường để Nhữ Hinh an nhàn nửa đời còn lại, mà nếu Nhữ Hinh gả cho Trưởng Tôn Tề Duyệt nhất định không thể an nhàn.

Thở dài một hơi, mi mắt của nàng cụp xuống nhìn chằm chằm chiếc ngọc bội bị vỡ thành hai mảnh được nàng cẩn thận ghép lại trên tay. Đây là năm đó An Lam Ca tiến phòng nàng trong lúc trèo lên ghế bị móc vào cạnh bàn mà rơi xuống.

Cũng may lúc đó rơi ở trong gầm bàn nên không ai phát hiện. Khi nàng được di nương cho người thả xuống, cả người nàng vô lực ngã xuống gầm bàn, vô tình nhìn thấy được. Một mắt vừa nhìn nàng đã biết đó là ngọc bội của hắn, lúc nào khi nàng nhìn trộm hắn cùng Nhữ Hinh chơi đùa nàng cũng sẽ thấy ngọc bội đó ở thắt lưng của hắn.

Thế nên nàng nhanh chóng đưa tay lấy ngọc bội giấu đi không để người phát hiện. Về sau nàng âm thầm tìm thợ có thủ công tỉ mỉ ghép lại, còn tự tay thắt một dây đồng tâm kết hồng sắc đính lên nữa.

Mỗi ngày nàng đều mang ngọc bội này ra lau chùi rất nhiều lần, nàng luôn bọc nó trong khăn tay rồi cho vào túi hương mang theo bên người, cả nha hoàn thϊếp thân cũng không cho chạm vào. Đến nay, ngoại trừ hai nha hoàn thϊếp thân là từng nhìn thấy ra thì không còn ai phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Ngay khi nàng nhìn ngọc bội đến thất thần, tiếng bước chân từ phía sau truyền đến nàng cũng không phát giác. Người đến đứng ở bên cạnh nàng nhìn xuống ngọc bội nàng phủng trên tay rất lâu, thấy nàng cũng không có chút phản ứng liền khẽ gọi: “Tứ biểu muội. . .”

Nhữ Dao bị âm thanh kia làm cho hồn nhập về xác, nàng vội vàng giấu ngọc bội ra sau lưng, lúng túng nói: “Biểu. . .biểu ca. . .” Hắn ở đây làm gì? Không phải hắn đi cùng Nhữ Hinh sao?