Trọng Sinh Chi Phúc

Chương 49: CHƯƠNG 48: PHÁT HIỆN MANH MỐI

CHƯƠNG 48: PHÁT HIỆN MANH MỐI

Tác giả: Luna Huang

“Bất quá ta vẫn không quá tin ngươi, hay là vậy đi, mai đánh với ta, nếu ngươi thắng liền tạm tin, thế nào?” Niên Khai Điềm nâng mắt nhìn Thước nhi, sau đó lại đảo mắt nhìn bộ dáng người xem hí của Lương Tuấn Hy. Lúc này đây mặt hắn viết rõ mấy chữ to ‘ta chỉ đến xem, tuyệt không tham gia’.

“Nô, nô tỳ vẫn chưa tự tin, chuyện này lần khác hay nói đi.” Thước nhi giả lả cười cho qua chuyện. Sao mỗi lần bàn đến chuyện này tiểu thư lại nghiêm túc như vậy a.

Sau đó sợ Niên Khai Điềm hỏi tiếp, Thước nhi vội chuyển sang chuyện của thọ lễ của Bá lão gia. Hai người huyên thuyên được một lúc, Thước nhi đột nhiên nhìn trời thán, “A, bên ngoài tuyết rơi nhiều quá, Hy ca vừa khỏi bệnh cũng nên trở về tránh gió đêm nhiễm lạnh a!”

Lương Tuấn Hy bất đắc dĩ vỗ trán nói: “A, trời tối rồi sao? Vậy ta cũng trở về đây.” Sau đó hắn hướng phương hướng của Niên Khai Điềm nhẹ giọng nói: “Điềm Điềm, vãn an!”

Xem hắn vô dụng đến nông nỗi này, đến thời gian cũng không biết, có thể làm được gì. Là do hắn ngồi đợi quá lâu hay là ở cùng nàng thời gian trôi qua nhanh, hắn cũng không biết nữa, thế nhưng hắn nguyện chọn cách nghĩ phía sau!

Niên Khai Điềm vốn là nói đến quên cả thời gian, nghe thấy Thước nhi nhắc một câu, nàng bất giác nhìn sang Lương Tuấn Hy. Đời trước, hắn cũng rất hay bày bộ dáng này thán trước mặt Bá Cao Minh, hắn luôn nói bản thân vô dụng đến ngày đêm cũng không phân biệt được.

Ngay lúc hắn xoay người, đột nhiên nàng vươn tay túm chặt tay áo của hắn. Không hiểu sao tự nhiên lúc này nàng không muốn hắn rời đi, nàng luyến tiếc hắn như đã từng luyến tiếc Hứa Bộ Nam đi áp tiêu như đời trước vậy.

Lương Tuấn Hy bị túm tay áo có chút cứng người, bởi hắn không tin tưởng nàng sẽ làm như vậy. Nếu không phải Thước nhi ở đối diện thì hắn sớm cho rằng người túm áo hắn là nàng ta rồi. Hắn chậm rãi xoay người, hướng nàng ‘ân?’ một tiếng như thế hỏi ‘còn có chuyện gì?’.

Niên Khai Điềm nhìn tuấn dung kia nuốt nước bọt một cái, nàng nào biết nói cái gì a. Đều tai cái tay đáng ghét này nghĩ gì làm đó không biết cân nhắc trước gì cả, tự nhiên túm người ta lại làm gì. Đáng chết nhất là hiện tại không nghe lời nàng, không chịu thu trở về nữa.

“Vãn an.” Tùy tiện mở miệng nói đại.

“Ân, vãn an.” Lương Tuấn Hy khẽ gật đầu đáp lại. Nàng vẫn chưa buông tay thế nên hắn cũng không thể rời đi được, nhưng mà lúc này đột nhiên hắn muốn dùng con mắt này viện cớ không muốn rời đi. Nếu Thước nhi không nói hắn thực sự xem như chuyện phân không rõ ngày đêm này là một ưu thế mà tiếp tục lưu lại.

Qua một lúc lâu Niên Khai Điềm mới nói: “Vậy, đi đường cẩn thận.”

“Ân.” Lương Tuấn Hy gật đầu tặng nàng một nụ cười ấm áp giữa trời đông của mình.

Cảm thấy tay áo được thả lỏng, lại nói: “Vậy ta rời đi trước.” Nghe nàng đáp ứng hắn mới xoay người bước đi. Lúc này đây, đối thoại lúc sáng với Khúc thị với hắn mà nói như một cơn ác mộng vậy, giờ hắn đã tỉnh mộng đương nhiên sẽ không nghĩ đến càng sẽ không vì nó mà cảm thấy buồn bã nữa. Hắn biết nàng cũng quan tâm hắn, như vậy là đủ.

Niên Khai Điềm lúng túng thu tay, nhìn bóng lưng hắn rời đi vẫn chưa hồi thần.

Thước nhi che miệng cười hì hì bước đến hỏi: “Có phải luyến tiếc Hy ca rời đi không?” Sau đó lại vờ tự vả miệng, vờ tự trách: “Cũng là lỗi do nô tỳ, ai bảo nô tỳ lắm miệng làm gì.”

“Còn không mau mang lễ vật cất đi.” Niên Khai Điềm xoay người bước vào trong ngọa thất. Hai tay tự đánh vào nhau trách bản thân làm việc không suy xét trước, đột nhiên lại níu áo của người ta làm gì không biết nữa.

“Người không xem Hy ca tặng gì a?” Thước nhi bước tới cầm lễ vật lên rồi cùng Niên Khai Điềm vào ngọa thất, đặt cùng chỗ với lễ vật của Hứa Bộ Nam.

Niên Khai Điềm nào có tâm trạng để xem. Lúc này nàng một lòng nghĩ nên nói cùng Lương Tuấn Hy thế nào a. Nàng giải thích lý do bản thân kéo hắn lại chính là muốn cùng hắn nói rõ, bởi nàng sau này sẽ gả cho Hứa Bộ Nam cơ mà, thế nhưng sợ hắn đau lòng nên mới nói không thành lời. Ân, chính là như thế.

“Kỳ thực nô tỳ thấy con người của Hy ca rất tốt, lại quan tâm tiểu thư, hơn Hứa sư huynh rất nhiều.” Thước nhi mang chậu than đến bên giường của Niên Khai Điềm, miệng không ngừng nói.

“Không được phép nói xấu đại sư huynh.” Niên Khai Điềm gầm nhẹ một tiếng.

“Nô tỳ nào có nói xấu, chỉ mang ra so sánh một chút thôi mà.” Thước nhi bỏ hương liệu vào lư hương rồi lại vèo một cái chạy ập đến bên giường xấu xa hỏi: “Tiểu thư có phải thấy bây giờ rất khó lựa chọn hay không?”

“Nào có, mau ra ngoài, ra ngoài, ta muốn ngủ rồi.” Niên Khai Điềm mang chăn trùm đầu đuổi người.

Thước nhi bĩu môi cũng không nói thêm gì nữa. Nàng thổi tắt nến bước ra ngoài.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sáng sớm tú phường cho người mang ngoa tử cùng y phục đến phủ, Thước nhi phụ trách mang về Điềm viên. Khi Niên Khai Điềm nhìn ba đôi ngoa tử trước mắt, mặt nàng lập tức đông cứng lại, bởi một trong ba đôi đó, có một đôi có hoa văn hệt như chiếc ngoa tử Lương Tuấn Hy ôm trong người hôm đó.

“Mau thay ta mặc y phục, hôm nay chúng ta ra xuất phủ.” Niên Khai Điềm đến ngủ nướng cũng bỏ luôn, lập tức ngồi dậy phân phó. Hắn không nói nàng từ từ tìm vậy.

Qua một lúc, đôi chủ tớ xuất môn, mà phương hướng bọn họ đến chính là tú phường duy nhất ở Lan Châu. Vừa bước vào tú phường, mọi người đều nhiệt tình chào đón nàng, bởi bọn họ đều là có tới qua Niên phủ, từng gặp qua nàng.

Niên Khai Điềm lấy một chiếc ngoa tử ra hỏi: “Thứ này là do người nào làm?”

Có một người trong đó lên tiếng đáp: “Là Cúc tẩu a.”

“Nàng hiện ở đâu? Ta muốn gặp nàng.” Niên Khai Điềm đảo mắt nhìn hết đám nữ nhân có mặt ở tú phường một lần, hy vọng gặp được nữ nhân được gọi là Cúc tẩu kia.

“Hôm nay nàng không đến.”

“Nghe nói hài tử của nàng bệnh nên xin nghỉ a.”

“Nếu Niên tiểu thư mới gặp liền phải ngồi xe ngựa xuất thành đi một đoạn.”

“. . .”

Đám người nhao nhao đáp lời, cuối cùng chỉ đường cho Niên Khai Điềm đến nhà của người gọi là Cúc tẩu kia. Chủ tớ hai người lại leo lên xe ngựa chạy đến nhà của Cúc tẩu.

Khi bước xuống xa, Niên Khai Điềm nhìn thấy một nhà gỗ sập xệ, cửa khép hờ, bên trong truyền ra âm thanh ho khan của tiểu hài tử. Thước nhi trước bước đến gõ gõ cửa vài cái: “Cho hỏi có ai ở không?”

Rất nhanh có một phụ nhân mở cửa, nhìn thấy Thước nhi, người đó liền hỏi: “Là Thước nhi cô nương a?”

“Đúng vậy, ngươi là Cúc tẩu?” Thước nhi cũng không lạ gì người ta biết mình. Do lúc trước Niên Khai Điềm học bộ dáng thục nữ nên nàng từng đến tú phường đặt may y phục cùng hài, xuất nhập nhiều lần nhưng mỗi lần chỉ cùng lão bản nói nên chưa từng gặp nàng ta.

“Đúng vậy, có gì Thước nhi cô nương vào nhà trước mới nói a!” Cúc tẩu nhường ra một đường mời Thước nhi bước vào.

Thước nhi xoay người nhường cho Niên Khai Điềm vào trước. Niên Khai Điềm gật qua đầu liền bước vào trong. Nàng muốn bước vào theo nhưng tiểu thư lại phất tay bảo nàng trở lại xe, không thể làm gì khác hơn là chiếu ý mà làm.

Bên trong cũng như những nhà bình thường khác, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là thấy được tiểu hài tử nằm trên giường liên tục ho khan không ngừng. Niên Khai Điềm ngồi xuống liền đưa chiếc ngoa tử hỏi.

Cúc tẩu nhìn thấy ngoa tử mặt có chút không hiểu hỏi: “Đây đúng là do chính tay ta làm, là tiểu thư mang thấy không vừa chân sao?”

Niên Khai Điềm quan sát nàng ta vài mắt liền hỏi: “Lúc ngươi làm ngoa tử này, có phải làm tận ba chiếc không?” Nàng không tin ở Lan Châu này có nữ nhân nào vận y hệt nàng, đã thế còn có thể giống hệt nàng mà thêu lên hài nữa.

Cúc tẩu sửng sốt rồi hơi gật đầu: “Lúc đầu làm xong chuẩn bị đưa cho lão bản thì phát hiện mất một chiếc, thế là ta lại phải làm thêm. Chỉ là vì sao tiểu thư biết chuyện này?”

Thấy cửa lần nữa khép lại, Niên Khai Điềm lại nói: “Vậy hôm đó Cúc tẩu làm mất chiếc ngoa tử này ở đây hay là tú phường?”

“Là ở đây.” Cúc tẩu thập phần xác định nói. “Do mấy hôm thời tiết không tốt nhà lại xa nên lão bản cho ta ở nhà làm xong mới mang đến.” Lúc mất một chiếc nàng còn phải bỏ tiền mua lại nguyên liệu nữa.

Không để Niên Khai Điềm suy nghĩ lâu, tiểu hài tử nằm trên giường ho xong một trận mới nói: “Ngươi là Điềm Điềm tỷ tỷ?”

“Tiểu bằng hữu biết ta?” Niên Khai Điềm nghiên đầu nhìn tiểu hài đang ngồi trên giường. Nàng xác định trong hai đời nàng không biết hắn.

“Hôm đó nương ra ngoài mua thức ăn, có một lão nhân đến cho ta chút bạc nói là ta mang một chiếc ngoa tử nương làm đến Niên gia tiêu cục, tìm một thúc thúc băng mắt bảo là tỷ tỷ gặp nạn kêu hắn đến cứu.” Tiểu hài tử như thật trả lời, nói xong hắn lại nhìn nàng: “Hôm đó tỷ tỷ không sao chứ? Thúc thúc đó có đến kịp lúc không?”

Hôm đó hắn cũng rất muốn đến giúp, chỉ là trên đường về gặp nương, bị kéo về nhà. Mà khi đó hắn đói bụng thấy nương cầm bánh bao nóng nên cũng quên mất chuyện này. Nương mất ngoa tử cũng không hỏi hắn nên hắn cũng không có nhắc đến.

Niên Khai Điềm nghe vậy tức khắt bước đến bên giường hỏi: “Vậy ngươi có nhớ mặt lão nhân đó không?” Trí nhớ của tiểu hài tử sẽ tốt, không lý nào không nhớ.

Tiểu hài tử này lại lắc đầu khiến nàng thất vọng, “Hôm đó hắn mặc áo choàng quanh người, lưng lại không thẳng, nón che hết mặt nên không có nhìn thấy rõ.” Hắn từ dưới gối moi bạc ra nói: “Đây là bạc hắn đưa cho ta.”

Niên Khai Điềm nhìn nhìn rồi gật đầu, vươn tay xoa xoa đầu hắn: “Vậy đa tạ tiểu bằng hữu a, hôm đó may mà có ngươi ta mới không sao.” Hóa ra có người gạt Lương Tuấn Hy đến đó, người đó rốt cuộc có mục đích gì?

Tiểu hài ho thêm vài tiếng liền bị Cúc tẩu mắng: “Ngươi dấu bạc nhiều như vậy a?”

“Người ta thấy nhiều nên mới tiếc mang ra dùng.” Đây là một nén bạc a, tuyệt không hề ít, đây là hắn cả đời mới có nên tuyệt không lấy ra tiêu.

“Vậy làm phiền mẫu tử ngươi rồi, ta cáo từ trước.” Trước khi Niên Khai Điềm rời đi còn tặng bọn họ chút bạc nói ra cám ơn cứu mạng.