Q2 – CHƯƠNG 17: ĐÊM ĐỘNG PHÒNG HOA CHÚC
Editor: Luna Huang
“Diên Diên, bốn chữ không gian riêng tư, sau này ta không muốn nghe lại nữa!”
Trở lại Phong Diên các, Tà Vô Phong ôm chặt Địch Diên Diên, buồn buồn nói, trên mặt lãnh diễm lúc này tràn đầy ủy khuất, ngày hôm nay hắn nhẫn nại tròn cả ngày, nguyên tưởng rằng, Diên Diên đi một lát sẽ trở lại, không nghĩ tới hắn ngồi ở bên trong thư phòng Phong Diên các vẫn đứng ngồi không yên đợi, đợi được thời khắc ngọ thiện, còn không trở về, nhưng không nghĩ tự mình đi thỉnh, đỡ phải bọn tỷ muội của nàng còn ngại hắn không săn sóc, thế nhưng phái người đi thỉnh, có được tin tức liền để cho hắn tự dùng bữa trước. ╔ ╗
Không có cách nào, hắn liền cho người đem ngọ thiện chuẩn bị xong làm nhiều thêm một chút đưa đến Vân các, không nghĩ tới, toàn bộ buổi chiều, Diên Diên cũng không trở về, đến bữa tối, hắn liền không ngồi yên được nữa! Quyết định tự mình đón Diên Diên trở về!
“Nhưng. . . Được rồi! Tất cả nghe theo ngươi!”
Muốn phản bác, nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo kia của Tà Vô Phong, Địch Diên Diên liền nuốt hết lời đến khóe miệng, thân lão công của mình, nguyên lai còn là tính tình tiểu hài tử, thật không hiểu, cũng một đại nam nhân như thế, còn thích tính toán những thứ này, chẳng lẽ còn thật muốn mỗi ngày dính cùng một chỗ? Thế nhưng không có cách nào, trước mặt của Tà Vô Phong, Địch Diên Diên luôn luôn không lay chuyển được, nàng cũng chỉ có ngoan ngoãn nghe lời, phản chính, sau này không nói bốn chữ này, cũng thôi!
“Lúc này mới ngoan! Ngày hôm nay đều trò chuyện hàn huyên cái gì lâu như vậy?”
Tà Vô Phong tự xuất lời này, cũng cảm thấy kỳ quái, thế nào mình cũng như tiểu nữ nhân? Thế nhưng, hắn thích ăn ăn dấm, hôm nay là ngày đầu tiên Diên Diên dọn vào vương phủ, coi như là ngày đầu tiên tân hôn của hai người, Diên Diên sao có thể mặc kệ hắn như vậy?
“Tướng công, ngươi là đang tức giận Diên Diên phơi nắng ngươi cả ngày?”
Tuy rằng Tà Vô Phong thích ăn dấm, bất quá bộ dáng như vậy cũng thực sự khả ái!
Địch Diên Diên không khỏi ngồi trên đùi Tà Vô Phong, hai tay phủng gương mặt trắng nõn như tuyết, như là ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu hài tử béo, còn không quên động tay, để mặt của Tà Vô Phong cũng theo đó là lắc lư, động tác này, sợ là ai nhìn cũng sẽ bị hách gần chết!
Trong thiên hạ, ai sẽ đối đãi Tà vương cao cao tại thượng như vậy? Sợ là không muốn sống nữa đi? Thế nhưng, càng thêm để kẻ khác cảm thấy kinh dị là, Tà vương một điểm tức giận cũng không có, chỉ là trên mặt lần thứ hai lộ ra dáng tươi cười khuynh thành!
“Diên Diên, nói như thế nào, ngày hôm nay cũng là ngày đầu tiên nàng dọn vào vương phủ! Tuy nói nghi thức đại hôn còn chưa hoàn thành, nhưng nàng đã trở thành thê ta, ngày hôm nay là ngày đầu tiên tân hôn của là chúng ta! Nàng thế nào là có thể không để ý tới ta như vậy? Ta tự nhiên nên tức giận!”
“Được rồi, được rồi, không tức giận! Ta đói bụng, chúng ta ăn cơm trước!”
Địch Diên Diên không nghĩ tới phản ứng của hắn sẽ lớn như vậy, nàng chỉ là không muốn cả ngày dính vào Tà Vô Phong, sợ là trở ngại hắn làm việc. . .
“Đói bụng, vậy trước tiên dùng bữa!”
Bữa tối qua đi, Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong liền đi ra ngoài tản bộ, Địch Diên Diên nói là ăn no, phải thật tản bộ, vì vậy mới cùng ra ngoài, nói cũng kỳ quái, ở trong Phong Diên các, nàng nhìn không thấy một cái bóng của hạ nhân nha hoàn nào, nhưng mỗi khi Tà Vô Phong cần phân phó, lại luôn có thể nghe được có người. Càng về sau mới biết được, những người đó chịu đựng huấn luyện, biết Tà Vô Phong không thích người phiền, theo, liền trốn ở địa phương thích hợp, biết phân phó mới ra, hơn nữa, canh giữ ở Phong Diên các hạ nhân không nhiều lắm, vô luận nam nữ, tất cả võ công cao thâm, tự nhiên ở địa phương thật xa đều có thể nghe.
Tản bộ qua đi, hai người liền trở lại lầu chính, Tà Vô Phong liền dẫn Địch Diên Diên đi tới phòng ngủ, Địch Diên Diên một lòng nghĩ, nơi này có hai gian phòng, cũng nên hai người xa nhau ở, thế nhưng, án tính cách của Tà Vô Phong, cũng khẳng định không được. . .
“Tướng công, vậy gian phòng là của ta?”
“Căn phòng này chính là của chúng ta!”
Đẩy cửa phòng ra, căn phòng lịch sự tao nhã ấm áp liền đập vào mi mắt, gian phòng vẫn là không ly khai cách cục ba gian, trung ương là cái bàn, tả sương đi vào đó là bình phong ngăn phòng tắm, Địch Diên Diên đẩy màn trúc, liền nhìn thấy xa hoa lớn như vậy, chính là như một cái ao nhỏ, trong ao hơi nước bóc lên, hơi nước mờ ảo, mơ hồ có thể thấy được cánh hoa, tế văn, hương khí xông vào mũi, thư thái mê người. . .
Thấy vậy, Địch Diên Diên còn có một cái dự cảm bất tường, thủy trì lớn như vậy, định có thể chứa hai người, như vậy Tà Vô Phong là muốn. . .?
“Nương tử, đến lúc nên tắm rửa. . .”
Nói, Tà Vô Phong đều chuẩn bị thay y phục tháo thắt lưng, Địch Diên Diên đình chỉ, hai tay đẩy Tà Vô Phong muốn nhào tới chỗ mình ra. ╔ ╗
“Ân, vậy ngươi đi ra ngoài trước, ta tắm rửa xong, rồi đến ngươi!”
Thực sự không muốn hai người cứ “thảng thành tương kiến” như vậy, tuy nói Địch Diên Diên cũng không phải người bảo thủ gì, thế nhưng nhất định **, nàng vẫn là hy vọng bảo lưu!
“Không phải chúng ta cùng nhau sao?”
Tà Vô Phong tựa hồ cũng không có bởi vì lời của Địch Diên Diên mà dừng lại động tác, hơn nữa càng mang theo dáng tươi cười mập mờ, đi đến phía Địch Diên Diên. . .
“Ngươi đã nóng lòng như vậy. . . Vậy thì ngươi tới trước! Ta cho ngươi!”
Nói xong, xoay người, thuận thế chuồn ra phòng tắm, không biết là do hơi nước hay là xấu hổ, Địch Diên Diên một tay che tâm khẩu không ngừng nhảy, một tay vỗ vỗ mặt, chỉ cảm thấy quá nóng, cho dù không có cái gương cũng có thể đoán rằng, thời khắc này mặt từ lâu đỏ bừng. ╔ ╗
Thế nhưng Tà Vô Phong cũng không có theo đi ra, màn trúc vẫn không có bị cuốn, cho dù là đưa lưng, Địch Diên Diên cũng nghe thấy tiếng động cởi y phục của Tà Vô Phong, còn có thanh âm lo lắng của Tà Vô Phong truyền đến.
“Nguyên lai, Diên Diên là xấu hổ!”
Sau đó chính là phác thông một tiếng, thanh âm của Tà Vô Phong đi xuống bể. . .
Địch Diên Diên không có lưu lại nữa, nếu nhân gia cũng đã bỏ qua nàng, nàng tự nhiên vẫn là mau ly khai nơi này tương đối khá. . .
Dựa lưng vào, buông màn trúc xuống, sau đó liền đi vòng qua trước tấm bình phong, hướng về phòng ngủ, đồng dạng lấy bình phong ngăn cách, sau tấm bình phong đó là phòng ngủ.
Giường lớn đàn mộc tinh xảo khắc hoa, lập tức dẫn vào mi mắt, mặt trên một bộ chăn hồng, trung gian chữ hỷ lớn như vậy, Địch Diên Diên xem ra, tuy có chút tục khí, nhưng phi thường ấm áp, đây là cảm giác lập gia đình chân chính, không nghĩ tới, Tà Vô Phong đại nam nhân như vậy, mà ngay cả điểm ấy đều chú ý tới!
Thế nhưng, hai bên phòng ngủ, theo thứ tự là bàn trang điểm cùng tủ quần áo, bàn trang điểm chỉ bằng nửa chiều cao của nàng, mở ngăn kéo phía trên liền có thể thấy bên trong hộp gấm các loại thật chỉnh tề, nhẹ nhàng xuất ra một cái, tỉ mỉ mở nhìn, liền thấy bên trong là một vòng tay phỉ thúy, lại mở cái khác, vẫn là đồ trang sức châu bảo, tinh mỹ, mọi thứ hiếm lạ, hơn nữa con số hộp gấm ở đây, có nhiều đếm không hết, còn có rất nhiều đồ trang sức Ảnh Nguyệt căn cứ thiết kế của nàng vì các cô nương làm, đồng dạng châu bảo ngọc thúy chất đống. . .
Nếu như đem những thứ này để hết lên mặt bàn, không biết có thể hoán hồi bao nhiêu thành trì! Xem ra, Tà Vô Phong thật đúng là tận tâm dỗ nàng vui vẻ!
Xoay người về phía sau, thấy tủ quần áo ba thước, khó có thể tưởng tượng đây là nữ nhân gia cổ đại có tủ quần áo, trước đã từng thấy qua tủ quần áo của di nương, cũng không sánh bằng phân nửa!
Không cần ngẫm nghĩ, mở vừa nhìn, càng thấy y phục thất thải sặc sỡ, chính là vẻ kinh dị cũng nên có hình dạng năm sáu món, trưng bày chỉnh tề, ngăn tủ mặc dù tất cả đều là bằng gỗ, nhưng giống như là thiết kế của tủ quần áo hiện đại, cũng nên là xuất từ Ánh Tương các, từng cái từng cái treo lên, muốn mặc món gì liền món đó!
Trong vòng phòng ngủ hết thảy đều căn cứ yêu thích của nàng trưng bày, Địch Diên Diên bất quá ở hai bên trái phải tủ quần áo thấy một ít y phục của Tà Vô Phong, còn có mấy đôi hài, cho dù là đại thể đều là hài thêu của nàng, hài của Tà Vô Phong chỉ có vài đôi. . .
Đây hết thảy xem ra, không khỏi là Tà Vô Phong một lòng vì nàng an bài, ở thời đại này, nam nhân nào nguyện ý làm như vậy? Cho dù ở hiện đại, điều này cũng rất hiếm thấy, huống chi, thân phận của Tà Vô Phong, ở chỗ này tôn quý bực nào, lúc này không để cho nàng miễn nghĩ đến, đến cùng, Tà Vô Phong yêu nàng sâu đậm. . .
Ngồi ở trước bàn trang điểm, tinh tế thưởng thức đồ trang sức châu bảo xinh đẹp, chậm rãi cài ngọc trâm vào búi tóc, chỉnh trang dung, vừa hướng gương cười khẽ. . .
“Diên Diên cười đến hài lòng như vậy, vi phu không phải có thể cho rằng, Diên Diên với căn phòng này tất cả đồng dạng thoả mãn?”
Tà Vô Phong từ sau tấm bình phong đi tới, đi tới ngồi trước mặt Địch Diên Diên, khẽ vuốt hai vai của nàng, sau đó chậm rãi kéo mái tóc đen trợt thuận. . .
“Thoả mãn! Nhìn ra được ngươi thực sự phí rất nhiều tâm tư, ta rất thích!”
Nghĩ sau này, bên cạnh mình có thể có nam nhân bồi bạn săn sóc tỉ mỉ như thế, Địch Diên Diên là từ đáy lòng bật cười, nàng thực sự cảm thấy rất hạnh phúc!
“Thích là tốt rồi! Nước ta đã cho người một lần nữa đổ đầy, nàng đi tắm đi. . .”
Địch Diên Diên gật đầu đứng lên, lúc này mới phát hiện Tà Vô Phong đã thay một kiện tiết y rất mỏng, hơn nữa trước ngực dây lưng cũng cột không chắc, bộ ngực rắn chắc liền lộ ra, mị hoặc gợi cảm!
“Vậy. . .ta tắm trước!”
Tà Vô Phong lần thứ hai vì khả ái cười của Địch Diên Diên, thật không nghĩ tới, hình dạng Diên Diên xấu hổ lại vẫn khả ái như vậy!
Nghĩ, Địch Diên Diên như một làn khói ly khai phòng ngủ, chạy đến phòng tắm. . .
Đại khái qua hai khắc chung, Tà Vô Phong nằm ở trên giường lớn liền nghe chậm rãi bước của Địch Diên Diên, khóe miệng hơi giơ lên, vẫn như cũ lấy tư thế lười biếng nằm ở trên giường lớn. . .
Thời gian Địch Diên Diên đi vào phòng ngủ liền thấy Tà Vô Phong tràn đầy tự tin nằm ở ở trên giường, trong ngực rắn chắc lộ ra hơn phân nửa, gợi cảm đến cực điểm!
Mà lúc này Địch Diên Diên, sợi tóc còn nước, nhẹ nhàng làm ướt tiết y đơn bạc, mang ngượng ngùng trên tuyệt thế chi dung, đối với Tà Vô Phong không thể nghi ngờ cũng là một khiêu chiến. ╔╗
Tà Vô Phong săn sóc cầm lấy khăn từ lâu chuẩn bị xong bên giường, bước đến chỗ Địch Diên Diên, kéo nàng đến trên giường, cẩn thận tỉ mỉ cẩn thận tỉ mỉ vì nàng lau tóc dài, tay mặc dù có chút mới lạ, kiên trì mãn cụ, lau khô, động tác ôn nhu chuyên chú.
Địch Diên Diên cũng giống một đứa bé vậy, ngồi lẳng lặng, coi như đang hưởng thụ hầu hạ của Tà Vô Phong, trên mặt nụ cười hạnh phúc vẫn như cũ không ngừng.
Rốt cục hai người trầm mặc thật lâu sau, tóc đen của Địch Diên Diên ướt lạnh băng trở nên bắt đầu khô, Tà Vô Phong liền dừng động tác lại, chậm rãi từ phía sau dùng hai tay ôm hông của Địch Diên Diên, đôi môi ôn nhuận khẽ hôn lên cổ Địch Diên Diên.
Nhẹ giọng hỏi một câu: “Diên Diên, có thể chứ?”
Chỉ thấy Địch Diên Diên vẫn như cũ có chút khẩn trương, thân thể vì hôn nhẹ của Tà Vô Phong khẽ run lên, bất quá cuối cùng vẫn là buông lỏng xuống, hơi gật đầu, sau đó tùy ý Tà Vô Phong vòng qua thân thể của mình, thân thể rộng lớn áp xuống. . .
. . .
Ánh nắng sáng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào, kinh qua triền miên suốt đêm, Địch Diên Diên thật sự là mệt mỏi ngủ rất say sưa, nếu là bình thường, nàng sớm tự nhiên tỉnh lại, thế nhưng hôm nay, nàng thật giống như không muốn tỉnh lại sớm như vậy, vẫn như cũ đem khuôn mặt nhỏ nhắn thật sâu chôn ở l*иg ngực của Tà Vô Phong, nỗ lực che chút dương quang từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
Mà lúc này Tà Vô Phong đã tỉnh lại tự nhiên là biết thiên hạ trong ngực mình muốn làm gì, tay ôm phía dau Địch Diên Diên liền càng chặt hơn, tựa hồ muốn chôn mặt của Địch Diên Diên sâu thêm một ít, nỗ lực vì nàng che đi tất cả tia sáng.
Ai cũng không có thấy, lúc này khóe môi của Tà Vô Phong vẫn như cũ cong lên, tỉnh lại đến giờ chưa từng tắt, hồi tưởng các loại của đêm qua, hắn thực sự cảm giác mình cảm giác mình một đêm hạnh phúc nhất từ khi ra đời tới nay, loại cảm giác này, chính là hắn có được thiên hạ , hắn cũng sẽ không có cảm giác như vậy, duy chỉ có nữ nhân trong ngực, lại có thể để hắn chân chính cảm giác mình sống trên thế giới này, bây giờ, là hạnh phúc nhất!
Nghĩ, thiên hạ trong ngực bắt đầu giật giật, tựa hồ có xu thế muốn tỉnh lại.
“Tỉnh? Nếu không ngủ thêm một hồi?”
Tà Vô Phong biết đêm qua mình là có chút để Diên Diên mệt mỏi, dù sao đêm đầu tiên của nam nhân cùng nữ nhân cũng bất đồng, Diên Diên lúc này nhất định là toàn thân đau đớn, cái này cũng trách bản thân hắn không có nhẫn nại. . .
“Không ngủ, có chút đói, bây giờ là lúc nào?”
Ánh mắt của Địch Diên Diên vẫn không có mở, vẫn là vùi ở trong lòng Tà Vô Phong, há mồm đều tiếp xúc được da thịt trước ngực Tà Vô Phong, mờ ám như vậy, trong ngực tê dại, không thể nghi ngờ lại cho Tà Vô Phong mê hoặc trí mạng, thế nhưng hắn cũng biết, lúc này, hắn cũng chỉ có nhẫn nại!
“Sắp đến thời gian dùng cơm trưa, nếu không, ta thay y phục cho nàng, sau đó để cho bọn họ đưa vào thức ăn vào gian phòng?”
Tà Vô Phong vẫn như cũ ôn nhu săn sóc nói, cái miệng nhỏ nhắn kia của Diên Diên vẫn hướng l*иg ngực của hắn, điểm ấy mặc dù để hắn chịu không nổi, nhưng lại muốn tiếp tục lưu lại phần mỹ hảo này. . .
“Cái gì! Sắp đến ngọ thiện! Đều là Tà Vô Phong ngươi! Đêm qua. . .!”
Nghe được câu nói kia của Tà Vô Phong, Địch Diên Diên bỗng nhiên ngồi dậy, không chút nào phát hiện, trên người của mình vẫn là không có bất kỳ thứ gì che đậy!
Nghĩ đến đêm qua, nghĩ đến để cho tỷ muội các Ánh Tương các biết sẽ pha trò, Địch Diên Diên thẹn thùng đỏ mặt!
Thẳng đến cảm thấy trên người lạnh sưu sưu, mới đột nhiên phát hiện trên người mình cũng không có bất luận cái gì che đậy, cúi đầu muốn xác nhận, không nghĩ tới cũng thấy trên người loang lổ đều là hồng ấn! Mà lúc này đôi mắt của Tà Vô Phong càng yên lặng nhìn về phía một cái phương hướng!
Địch Diên Diên bỗng nhiên che đi, hai tròng mắt trợn tròn, nhìn về phía mắt của Tà Vô Phong, đây đều tại ngươi! Ánh mắt của oán hận, giống như là đang nhìn hung thủ!
—— đề lời nói ngoài ——
Cám ơn đã ủng hộ! Cái khác không nói nhiều, ngày hôm nay lại vãn canh tân, ân hận nga ~