Pháo Hôi Đáng Thương

[TG1] Chương 6: Bí mật bị vạch trần (H)

Thiết bị kiểm tra đo lường đến hình ảnh quá 18+ liền tắt livestream đi.

Tề Ân nửa tỉnh nửa mê mà thè lưỡi, không hề hay biết rằng bí mật mà mình đã mất công giấu diếm nhiều năm bây giờ đã bị vạch trần trước mặt thiên hạ, lại còn bị người ta ý da^ʍ. Không những thế, cái lỗ dâʍ đãиɠ kia còn ở dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người phun đầy nước.

Bị hương vị ngon ngọt bao vây lấy, Tần Thịnh không nhịn được mà để môi sát vào nữ huyệt mềm mại, rồi thè lưỡi ra bắt đầu liếʍ. Bựa lưỡi dày ma sát, quét qua môi âʍ ɦộ phì nộn khiến nó lập tức run rẩy dữ dội rồi phun ra một dòng dâʍ ɖị©ɧ. Âm đế sưng to mất đi chỗ ẩn nấp cũng bị phơi bày ra trước mặt hắn.

Tần Thịnh ranh ma nảy sinh ý nghĩ ác độc, đưa lưỡi liếʍ duyện nữ huyệt sạch sẽ, không một sợi âm mao. Nước miếng bao trùm nữ huyệt khiến nó sáng lấp lánh.

Dần dần, đầu lưỡi không còn thỏa mãn với việc chỉ liếʍ ở bên ngoài mà bắt đầu muốn chui vào bên trong tìm kiếm. Tần Thịnh mυ'ŧ thật mạnh một ngụm dâʍ ɖị©ɧ. Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh liệt, nữ huyệt run rẩy hé ra một cái khe hẹp, tạo cơ hội cho đầu lưỡi hư hỏng chui vào càn quét. Vừa mới tiến vào khe hở, đầu lưỡi còn chưa kịp hành động thì đã bị lớp thịt non mềm của lỗ da^ʍ kẹp chặt đến mức không thể nhúc nhích.

Không gian bên trong lỗ da^ʍ ướt nóng mềm mại khiến Tần Thịnh chỉ muốn thọc mạnh dươиɠ ѵậŧ vào đóng cọc chết cái đồ dâʍ đãиɠ này. Chắc chắn nó sẽ kẹp hắn rất chặt.

Đầu lưỡi Tần Thịnh duỗi vào bên trong một cách khó khăn, đang cố gắng đi vào thì bị một lớp màng co giãn ngăn lại. A, vẫn còn trinh.

Biết được Tề Ân vẫn còn màиɠ ŧяiиɧ, còn bị mình liếʍ chảy nước, sự biếи ŧɦái của Tần Thịnh được thỏa mãn hơn bao giờ hết.

“Không được… chỗ này vừa bẩn vừa xấu.... Không thể liếʍ… Đừng liếʍ…”

"Tiểu mỹ nhân" cuối cùng không thể chịu nổi mà lớn tiếng khóc. Đột nhiên bị một người mới gặp lần đầu liếʍ vυ' uống dâʍ ɖị©ɧ, lại còn bị chơi màиɠ ŧяiиɧ đến phát sướиɠ, nước mắt Tề Ân từng giọt, từng giọt mà rơi xuống, khuôn mặt vẫn còn đỏ vì bị bóp, trông đáng thương vô cùng.

Tần Thịnh mải mê liếʍ mυ'ŧ nữ huyệt, không để ý đến "mỹ nhân" uất ức khóc. Hắn mυ'ŧ mạnh lỗ da^ʍ một cái, thanh âm không rõ ràng lắm mà nói:

“Không bẩn, nữ huyệt của bảo bối rất đẹp, là cực phẩm."

Tần Thịnh giống một người lữ khách ở sa mạc tìm thấy nguồn suối. Hắn điên cuồng mυ'ŧ mát. Lúc đầu lưỡi chạm mạnh vào lớp thịt bên trong, đột nhiên có một dòng nước phun trào ra. A, Tề Ân triều xuy. Tần Thịnh theo bản năng há to miệng nuốt ừng ực, ừng ực từng ngụm. Sau đó lại liếʍ mυ'ŧ thêm mười mấy lần nữa, lại dùng răng nhay cắn âm đế làm cho nó cứng hơn gấp bội mới mỹ mãn buông tha da^ʍ huyệt.

Chờ đến khi Tần Thịnh chú ý đến phản ứng của "Tiểu mỹ nhân" thì Tề Ân đã khóc đến sắp ngất xỉu. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt hồng hồng giống con thỏ, vừa khóc vừa nất, trông đáng thương vô cùng. Cơ thể không ngừng run rẩy vì còn chìm đắm trong dư vị cao trào.

Tề Thịnh đau lòng hôn hôn gương mặt mềm mại của Tề Ân. Ban đầu chỉ là vì muốn an ủi cậu, nhưng càng hôn càng không nhịn được mà ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại kia. Đầu lưỡi độc ác của Tần Thịnh vẫn còn tàn lưu hương vị dâʍ ŧᏂủy̠, lại khuấy đảo nơi khoang miệng Tề Ân. Hắn bắt chước động tác giao hợp mà đút sâu vào cổ họng cậu tìm kiếm, khiến cậu run rẩy, hai chân bắt đầu giãy giụa nhưng vô ích.

Vào giây phút đầu lưỡi rời khỏi khoang miệng ấm nóng kia, đôi môi tách ra kéo theo sợi chỉ trong suốt. Cả hai cái miệng trên dưới của "Tiểu mỹ nhân" đều bị Tần Thịnh cưỡиɠ ɠiαи.

Cuối cùng, Tề Ân đầu óc mơ hồ bị Tần Thịnh ôm vào ngực xoa nắn, bóρ ѵú một lúc lâu mới được thả ra. Đến lúc ra về, cậu không thể đi nổi, chỉ có thể nhờ đối phương sửa sang lại quần áo chỉnh tề rồi dìu vào trong xe.

Cơ thể Tề Ân mệt mỏi ngã xuống chỗ ngồi phía sau xe. Cậu vẫn còn hơi run rẩy vì bị kɧoáı ©ảʍ tra tấn. Vì không thể khép lại hai chân mà Tề Ân đành phải ngồi ở tư thế hơi hơi dạng chân. Nữ huyệt bị liếʍ đến sưng đỏ, chỉ cần chuyển động thân thể một chút thôi là lại đau ngứa. Nước da^ʍ vẫn liên tục chảy xuống dưới mông, khiến bầu không khí trong xe lập tức tràn ngập mùi tanh ngọt.

Tề Nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ vì chiếc xe này mãi vẫn chưa nổ máy xuất phát. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy một giọng nam trầm thấp truyền đến từ ghế lái.

“Quan hệ với bạn bè rất tốt nhỉ.”

Đây không phải là giọng của bác tài xế, mà là…

“Hửm? Em trai.”