Sau khi chạy ra từ nhà kho, Tề Ân chọn một địa điểm không người để đi dạo, bởi vì cậu không dám quay trở lại phòng học.
Ở trước mặt mọi người diễn cảnh bạo lực học đường là chuyện vượt qua khả năng của cậu. Từ Ân chỉ đắm chìm vào cảm giác sau khi thoát chết, mà không hề biết rằng lúc đó, mình bị đôi mắt của bao người ý da^ʍ.
May mắn nguyên chủ là một đứa ăn chơi trác táng, dù có trốn học cũng không có ai lấy làm lạ.
Thật vất vả mới chờ đến lúc tan học, Tề Ân nhẹ nhàng chạy vào phòng học lấy cặp sách. Cậu ở ngoài cửa cẩn thận ngó đầu vào bên trong, thấy trong phòng trống trải không có ai mới từ từ bước vào.
Lúc Tề Ân đến bàn học, đang chuẩn lấy cặp sách thì phía sau truyền đến thanh âm của nam sinh.
“Cậu phải đi rồi sao?”
Tề Ân đang ngồi xổm lấy cặp sách thì bị thanh âm này dọa giật mình. Quay đầu lại mới phát hiện thì ra là nam chính Tần Thịnh. Nam sinh thân thể cao lớn đứng ở trong phòng học, khuôn mặt tối tăm dưới lớp ánh sáng khiến cậu không thấy rõ biểu cảm của hắn lúc này.
Hắn đang chủ động bắt chuyện với mình sao? Người bình thường gặp kẻ chuyên bắt nạt mình không phải là muốn chạy trốn thật xa à?
Không chờ Tề Ân cẩn thận suy nghĩ dụng ý của câu nói này, Tần Thịnh chủ động bước đến trước mặt cậu. Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần hơn khoảng cách xã giao.
Người xem bắt đầu điên cuồng bình luận.
【 Lão Tần có tiền đồ a, lần đầu tiên thấy chủ động theo đuổi người khác đấy. 】
【 Thật sự là không thể chịu đổi cái loại dâʍ đãиɠ này, nhìn bộ dáng bị dọa sợ của cậu ta khiến thằng em tôi cứng rồi. Liệu tên kia có làm chết cậu ta ngay tại đấy không? 】
【 Làm chết +1, các thằng em của anh em muốn được nghỉ ngơi】
【 Nếu hiện tại chủ bá cưỡиɠ ɠiαи hắn, tôi thưởng cho cậu. 】
【 Thật muốn đem dươиɠ ѵậŧ đút vào cái miệng nhỏ của cậu ấy.】
......
Tần Thịnh chậm rãi bước về phía đối phương. Tề Ân bị ép sát vào vách tường, không còn chỗ thối lui, chỉ có thể dùng tay chống lại cơ ngực Tần Thịnh không cho hắn lại gần thêm. Nếu hiện tại bước lên một bước thì cả người cậu sẽ áp sát vào ngực hắn.
Trong lúc sợ đến mức sắp khóc, Tề Ân bất chợt nhớ đến chính mình là một tên côn đồ vô lại, cậu lập tức lấy hết can đảm nhe răng trợn mắt uy hϊếp Tần Thịnh:
“Cậu… cậu cách xa tôi một chút! Đồ nhà nghèo!!”
Tần Thịnh nhìn thấy bộ dạng cậu bây giờ tựa như một con thỏ bị dồn đến chân tường muốn cắn người, suýt nữa cười ra tiếng. Hắn cúi xuống cắn vành tai trắng nõn của cậu rồi nhẹ nhàng ngửi cần cổ:
“Tốt nhất là cậu đừng có nhúc nhích, nếu không tôi không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì đâu."
Hai mắt Tề Ân trừng lớn, cậu bất giác phản ứng lại. Đây không phải là nam chính ban đầu. Dựa vào khí thế áp bách này, người trước mặt chỉ có thể là Tần Thịnh sau khi trọng sinh!
Ngay cả lúc tiếp xúc với nam chính trước khi trọng sinh, Tề Ân còn không có dũng khí đánh mạnh tay, huống chi là hiện tại. Cậu sợ đến mức suýt ngã.
Dũng khí của cậu tức khắc như là một quả bóng cao su bị chọc nổ. Cậu nhắm mắt lại, dưới móng vuốt áp chế của kẻ mạnh, động vật ăn cỏ chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im.
Mọi chuyện xảy ra không giống như trong tưởng tượng, một bàn tay thô to nắm lấy gương mặt non mịn, vuốt ve gò má hồng hào cùng chiếc cằm tinh xảo của Tề Ân. Cậu ngoan ngoãn mặc hắn tùy ý làm bậy. Một bàn tay khác cũng không rảnh rỗi mà đút vào trong áo cậu, bắt lấy núʍ ѵú rồi bóp nhẹ vài cái.
“A… Cậu...”
Gương mặt vì bị bóp mà nói không lên lời, Tề Ân chỉ có thể nhẫn nhục bị bắt nạt. Một ngón tay đút vào khoang miệng ấm nóng của cậu chơi đùa, nước dãi không kìm nén được mà ồ ạt chảy ra.
Áo bị kéo lên trên để lộ hai vυ' non mềm đang bị đôi tay thô ráp xoa bóp thưởng thức. Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầṳ ѵú nhanh chóng dựng thẳng lên. Tần Thịnh cuối cùng cũng không nhịn được mà tàn nhẫn liếʍ lên núʍ ѵú đáng thương như trẻ con đang bú sữa mẹ.
“Thật mềm... Dâʍ đãиɠ...trời sinh có bộ ngực dâʍ đãиɠ như vậy….để quyến rũ đàn ông…đúng là sinh ra là để đàn ông làm nhục mà."
Tần Thịnh vừa nhấm nháp, vừa phát biểu cảm nghĩ. Hắn không những mυ'ŧ mà còn ngậm ở trong miệng nhay nhay, bựa lưỡi tàn nhẫn ma sát da thịt, đầu lưỡi còn kɧıêυ ҡɧí©ɧ lỗ vυ'.
“A... A....”
Vυ' nhỏ từ trước đến giờ chưa từng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến thế, Tề Ân thở dốc, lộ ra biểu cảm si ngốc mà dâʍ đãиɠ. Trong phòng học tối tăm, thiếu niên bị bạn cùng lớp dồn vào tường liếʍ mυ'ŧ vυ', cơ thể bị giữ chặt không thể động đậy, chỉ có thể run rẩy ưỡn ngực nhét vυ' vào sâu khoang miệng của người ta.