Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 265: Chinh phục, khi thịnh yến kết thúc!

Lý trí của Sở Chích Thiên đã tới một điểm giới hạn, ở vào sát rìa tan vỡ, anh đã nhịn không nổi được nữa, thế nhưng hiện tại vẫn nhất mực còn kém một bước cuối cùng. Sở Chích Thiên hung hăng cắn lên môi mình, mượn chút đau đớn đó để cho du͙© vọиɠ xung thiên hơi nguội đi một chút, cuối cùng cũng vãn hồi được lý trí sắp tan vỡ. Anh không thể bị hủy ở nơi đây khi mà sắp tới thời điểm thành công, bằng không hết thảy những việc anh làm trước đó đều không còn ý nghĩa.

Sở Chích Thiên cắn răng, dùng tay bắt đầu bao lấy hoạt động trên du͙© vọиɠ bừng bừng phấn chấn của Tiêu Tử Lăng, sự giáp công trước sau khiến cho Tiêu Tử Lăng không có cách nào suy nghĩ được nữa, trực tiếp chìm vào trong kɧoáı ©ảʍ cường liệt này, tiếng rêи ɾỉ lần nữa tràn ra từ sâu bên trong yết hầu cậu, trầm thấp đứt quãng khiến cho sự kiên trì của Sở Chích Thiên thiếu chút nữa đứt đoạn.

Không được, Sở Chích Thiên ảo não phát hiện trận hoan ái này không đơn giản như trong tưởng tượng của anh, sự mê hoặc trong lúc vô tình của Tiêu Tử Lăng có thể khiến cho anh bị đánh tan tác, bó tay đầu hàng.

Lần nữa nuốt du͙© vọиɠ Tiêu Tử Lăng vào trong miệng, đây là cơ hội cuối cùng của Sở Chích Thiên, nếu Tiêu Tử Lăng vẫn không chịu mở miệng cầu xin anh tiến vào, như vậy anh thua. Bởi vì hiện tại anh chỉ muốn chôn du͙© vọиɠ của bản thân vào trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, hung hăng chiếm hữu nó, bá đạo tuyên cáo đó là lãnh địa của anh. Đúng vậy, Sở Chích Thiên đã không còn cách nào nhẫn nại, anh đã đánh giá cao lực nhẫn nại của bản thân, đánh giá thấp sức ảnh hưởng cùng lực mê hoặc của Tiêu Tử Lăng đối với anh.

Hành động này của Sở Chích Thiên, loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cường liệt đánh thẳng thể xác tinh thần này khiến cho Tiêu Tử Lăng kêu lên, đối với động tác này của Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng hoàn toàn vô năng chống lại.

Đáng tiếc lần này Sở Chích Thiên tuyệt không để cho cậu hưởng thụ quá nhiều loại kɧoáı ©ảʍ cực lạc này, không bao lâu sau Sở Chích Thiên liền đình chỉ động tác này, mà ba ngón tay phía sau cũng đồng thời thu lại.

Sở Chích Thiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ sậm, nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng hỏi: “Có muốn hay không?” Sở Chích Thiên cũng đã là miệng cọp gan thỏ, mặt ngoài lãnh tĩnh, kỳ thực đã bị du͙© vọиɠ chiếm cứ cả thể xác tinh thần, đang ở vào khu vực sát rìa mất đi lý trí.

“Ưʍ. . .” Hai nơi cần âu yếm cấp bách đột nhiên đều bị lạnh nhạt, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng có chút phát điên, cậu vô ý thức quơ hai tay, cắn môi nức nở.

“Nói em muốn anh!” Một tay Sở Chích Thiên cầm nơi cứng thẳng của Tiêu Tử Lăng, chậm rãi ma sát đỉnh chóp của nó. Không chỉ như thế, tay kia của anh còn cầm du͙© vọиɠ của mình, nhẹ nhàng đặt nơi cửa huyệt của Tiêu Tử Lăng, chậm rãi kɧıêυ ҡɧí©ɧ lối vào nửa mở nửa khép đó, hơi hơi dò xét vào, rồi khi cửa huyệt tham lam muốn ngậm vào lại lui ra. Loại động tác giày vò chết người này khiến cho đường ruột vốn đã gai ngứa muốn chết của Tiêu Tử Lăng càng thêm ngứa, thật giống như nơi ngứa sắp được gãi tới, thế nhưng vẫn nhất mực chỉ là lướt qua. Loại cảm giác vĩnh viễn không nhận được sự thỏa mãn này, khiến cho sự gai ngứa trong cơ thể bị phóng đại vô hạn, khiến cho Tiêu Tử Lăng không cách nào khống chế nhẫn nại được nữa, trực tiếp nức nở khóc nhỏ.

“Muốn hay không muốn?” Lời này của Sở Chích Thiên gần như là nặn ra từ trong hàm răng. Loại động tác này nói là giày vò Tiêu Tử Lăng, còn không bằng nói là giày vò chính anh. Anh không ngờ rằng, ở trên giường, anh sẽ tự ngược như vậy, lại ngược cam tâm tình nguyện.

Không nên giày vò người như thế! Tiêu Tử Lăng hung hăng nện đánh giường lớn bạch ngọc dưới thân, la lớn: “Đáng chết, nhanh cho tôi!”

“Vậy cầu anh, cầu anh làm em!” Gân xanh bại lộ trên trán Sở Chích Thiên, cố nén sự đau đớn vì nhẫn nại mà sắp nổ tung, điên cuồng hét lên.

Anh nghe thấy Tiêu Tử Lăng nói ra câu đó, lý trí triệt để bay mất, nếu không phải anh còn nhớ mãi không quên muốn cho Tiêu Tử Lăng cầu anh làm cậu, anh đã sớm buông vũ khí đầu hàng, nhấc súng lên ngựa.

Tiêu Tử Lăng thống hận Sở Chích Thiên cường thế bức bách cậu, đều đã nói rõ như vậy rồi, vì sao còn muốn kêu cậu cầu anh?

“Đúng vậy, là tôi cầu anh, là tôi muốn anh làm tôi. . .” Tiêu Tử Lăng rốt cục khóc hô lên, cậu cảm thấy chiếc quần trong cuối cùng của bản thân đã bị Sở Chích Thiên vô tình lột mất, thể xác lẫn tinh thần của bản thân trần trụi toàn bộ ở trước mặt Sở Chích Thiên không còn khả năng giấu kín được nữa.

Trong tiếng khóc la của Tiêu Tử Lăng, du͙© vọиɠ khổng lồ ngẩng cao của Sở Chích Thiên đánh thẳng Hoàng Long, toàn bộ chôn vào trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, hai người đồng thời ngửa đầu kêu rên một tiếng, đôi bên đều cảm nhận được một loại thỏa mãn song trọng đến từ tâm linh cùng thân thể.

Bởi vì đã tận lực mở rộng phía sau Tiêu Tử Lăng, tuy rằng vẫn rất chặt, nhưng tuyệt không trở ngại Sở Chích Thiên một bước đến nơi, mà Tiêu Tử Lăng tuy rằng bởi vì Sở Chích Thiên cương quyết tiến vào cảm thấy một chút đau đớn cùng không thoải mái, nhưng so sánh với loại đau đớn như xé rách lần trước, cậu bỏ qua hết thảy điều này, chỉ để lại cảm giác thỏa mãn khi sự hư không trong cơ thể được lấp đầy.

Sở Chích Thiên không biết là anh buông vũ khí đầu hàng trước hay là Tiêu Tử Lăng chịu thua trước, hai người gần như hành động cùng lúc, lúc Tiêu Tử Lăng mới hét lên, Sở Chích Thiên đã giơ súng lên ngựa, chinh phạt vào nơi du͙© vọиɠ mà anh tâm tâm niệm niệm kia.

“A. . .” Thân thể đáng chết thế nào sẽ mẫn cảm như thế, chỉ là sát qua, Tiêu Tử Lăng đã nhịn không được ngửa ra sau rêи ɾỉ, thân thể run rẩy.

“Rốt cục đã tìm được.” Sở Chích Thiên đại thể biết được điểm kí©ɧ ŧìиɧ trong cơ thể Tiêu Tử Lăng ở nơi nào, bất quá nếu muốn tìm ra chính xác, vẫn khiến cho anh phí chút tâm tư, địa phương đó đủ sâu.

Sở Chích Thiên tìm được điểm kí©ɧ ŧìиɧ trong cơ thể Tiêu Tử Lăng không còn giày vò Tiêu Tử Lăng nữa, Sở Chích Thiên đã đạt được mục đích, hiện tại chỉ muốn sâu sắc tận sức hưởng thụ một trận hoan ái, dùng dao sắc dưới hông anh dành cho Tiêu Tử Lăng kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧìиɧ vô thượng, để cho cậu cực khoái ở trong đó.

Vì vậy, mỗi một lần luật động của anh đều chính xác không lầm va chạm tới điểm kí©ɧ ŧìиɧ của Tiêu Tử Lăng, từng sóng kɧoáı ©ảʍ này khiến cho Tiêu Tử Lăng không cách nào ẩn nhẫn được nữa, cậu rốt cục khóc kêu lên: “Không, không nên. . . Sở Chích Thiên, không được, không nên. . .” Chính như lúc đầu Sở Chích Thiên nói, anh sẽ khiến Tiêu Tử Lăng mở miệng kêu lên, kêu đến khi yết hầu khàn mới thôi.

Chẳng qua, loại cầu xin này thế nào có thể để cho Sở Chích Thiên đã rơi vào trong bể dục từ bỏ chứ, phải nói lời cầu xin của Tiêu Tử Lăng càng như một loại thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, khiến cho Sở Chích Thiên càng thêm hưng phấn, thanh âm cầu xin của Tiêu Tử Lăng càng lớn, động tác của Sở Chích Thiên lại càng kịch liệt dũng mãnh, dùng sức hữu lực đưa đẩy tới lui.

Mà lúc này, khi hai người chìm đắm trong nɧu͙© ɖu͙©, trong cơ thể hai người, dưới sự dẫn dắt của Thanh Tâm Thuật, dị năng lần nữa nổi sóng, đôi bên dây dưa vận chuyển, song tu lần nữa mở ra, tình sự của bọn họ càng kịch liệt, năng lượng hấp thu được sẽ càng thêm mãnh liệt. Mà trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, lá chắn vốn đã tới cấp sáu đỉnh cấp, dưới tác dụng của luồng năng lượng cực đại này, bắt đầu thả lỏng.

Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên vững vàng giam cầm vào trong ngực, không cách nào trốn tránh cũng không cách nào phản kháng. Chỉ có thể cắn răng thừa nhận tình sự cường liệt, kí©ɧ ŧìиɧ cùng vui thích mà Sở Chích Thiên dành cho cậu. Cậu trong sự cầu xin bị Sở Chích Thiên làm cho cao trào liên tục, tiếng cầu xin của cậu từ thì thầm lúc đầu đến khi vô ý thức hô ra, lại từ trong la to về tới nhỏ vụn lúc đầu, đó là bởi vì yết hầu của cậu đã khàn đến mức kêu không được nữa. Thân thể cậu run rẩy kịch liệt, không cách nào né tránh kɧoáı ©ảʍ một sóng tiếp một sóng này, cậu rốt cục bắt đầu giãy dụa, bắt đầu dùng nắm đấm nện đánh con dã thú vẫn dũng mãnh siêng năng trên người, vô ý thức bắt đầu khóc nhỏ.

Bất quá loại giãy dụa với phản kháng này tuyệt không dài, dưới sự công kích luật động mãnh liệt của Sở Chích Thiên, cậu chỉ có thể vô lực nắm lấy mép giường. Hai mắt thất thần chảy nước mắt, mê mang nhìn Sở Chích Thiên tùy ý luật động ở trên người cậu, thấp giọng nức nở. . . Tìиɧ ɖu͙© không phải thứ mà đứa trẻ đơn thuần như Tiêu Tử Lăng có thể khống chế. Không hề nghi ngờ cậu đã thần phục dưới thân Sở Chích Thiên, không còn nửa điểm sức phản kháng nữa.

“Đáng chết, anh nhất định sẽ chết ở trên người em!” Sở Chích Thiên vốn muốn buông tha Tiêu Tử Lăng, thấy một màn như vậy, du͙© vọиɠ lần nữa bành trướng, lần nữa bắt đầu rong ruổi trên người Tiêu Tử Lăng. Đối mặt Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên tuyệt không có năng lực chống lại, nếu muốn dừng lại loại tình ái cuồng hoan khiến cho anh cực khoái này, thật đúng là phải đến một khắc tinh tẫn nhân vong* mới có thể. (‘tinh’ sạch, người chết =)))))))

Sau cùng, không biết đã trải qua bao nhiêu lần rút cắm, trong tiếng kêu rên của Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng rốt cục hoa lệ lệ bị Sở Chích Thiên làm đến hôn mê, triệt để giải thoát. Trước khi hôn mê, cậu còn cảm thán, hóa ra một đêm bảy lần thực sự tồn tại, tỷ như con dã thú Sở Chích Thiên, hừ anh ta không phải người. . .

Trong nháy mắt Tiêu Tử Lăng hôn mê, lá chắn rốt cục bị năng lượng tề tụ trong cơ thể hai người đập tan, Tiêu Tử Lăng chính thức tiến vào cấp bảy, trở thành một trong những cường giả đỉnh cấp trên thế giới.

Sự biến hóa trong cơ thể Tiêu Tử Lăng, ảnh hưởng tới Sở Chích Thiên, anh chỉ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đã đến một loại điểm giới hạn cuồng hoan cực hạn, đẩy mạnh một cái, Sở Chích Thiên ngửa đầu rít gào, mở ra cửa tinh, lại một lần nữa phóng thích hạt giống du͙© vọиɠ của mình, toàn bộ rót vào trong cơ thể Tiêu Tử Lăng.

Sau đó, anh tê liệt ngã xuống trên người Tiêu Tử Lăng, cùng Tiêu Tử Lăng rơi vào trong mê man. Lúc này, chỉ thấy một luồng vòng xoáy linh lực cường đại hiện ra trong Tử Phủ, điên cuồng tuôn về phía hai người trên giường lớn bạch ngọc. . .

Ngày hôm sau, Tiêu Tử Lăng rốt cục khôi phục thần trí, toàn bộ cơ bắp thân thể có vẻ mệt mỏi rã rời, mà trên người lại bị đè lên một vật nặng, khiến cho cậu hô hấp có chút nặng nhọc. Bất quá kỳ quái chính là tinh thần của cậu rất phấn chấn, mà trong cơ thể của cậu lại càng dồi dào năng lượng. Thận trọng thể hội một chút, phát hiện cậu thế mà đã đột phá lá chắn cấp sáu, chính thức tiến vào cấp bảy, hơn nữa nhất cử tới tận cấp bảy trung cấp, một màn bất ngờ này khiến cho cậu kinh hỉ vạn phần.

Bất quá rất nhanh, phần kinh hỉ này liền không còn, sắc mặt Tiêu Tử Lăng biến thành màu đen, cả giận nói: “Sở Chích Thiên, đáng chết, anh đi ra!” Hóa ra cự vật hình côn khảm ở trong thân thể cậu đang chậm rãi thức tỉnh trong cơ thể cậu, từ từ biến lớn biến to biến cứng, chọc cho Tiêu Tử Lăng biến sắc tức giận, cậu biết đó là cái gì.

Sở Chích Thiên dùng cánh tay chống hàm dưới, híp mắt tà khí mười phần hơi hơi đẩy phần hông một chút, cười hỏi: “Tiểu Lăng, em nỡ được?”

“Đáng chết, anh thế nào còn chưa có tinh tẫn nhân vong?” Tiêu Tử Lăng nghiến răng nghiến lợi nói, một đêm bảy lần còn chưa đủ sao? Tỉnh lại liền tinh thần như vậy? Tên này tuyệt đối không phải nhân loại.

Sở Chích Thiên sẽ không bỏ dở việc cực lạc bất ngờ mà đến này, hữu lực đưa đẩy phần eo của anh, miệng còn trêu đùa: “Vì thỏa mãn Tiểu Lăng của anh, anh đương nhiên phải tận lực biểu hiện, đương nhiên loại chuyện mà Tiểu Lăng nói, tuyệt đối sẽ không xảy ra, vì vậy em yên tâm, anh nhất định sẽ thỏa mãn em.” Ở trong miệng anh, sự thống hận cự tuyệt của Tiêu Tử Lăng biến thành sự vui mừng mời gọi, hoàn toàn điên đảo trắng đen.

Hừ, ai có thể làm tên khốn nạn phát tình lung tung này biến đi a! Tiêu Tử Lăng một bên thừa nhận hoan ái sáng sớm tỉnh lại, một bên thống hận, lần này cậu quay về căn cứ, nhất định phải tìm đủ nam nhân với nữ nhân cho Sở Chích Thiên, để cho anh ta triệt để phát tiết sạch tinh lực của anh ta. Mợ nó, đến thêm một lần nữa, khẳng định mạng già của cậu sẽ bị Sở Chích Thiên chơi xong. Cậu cũng không muốn trở thành người thức tỉnh cấp bảy đầu tiên chết ở trên giường nam nhân!!!

Hừ, người thức tỉnh cấp bảy rõ ràng đã là cường giả tuyệt đỉnh trên thế giới, vì sao cậu sẽ sống bi ai như thế? Mỗi ngày giãy dụa ở trên tuyến tử vong? Đây là đạo lý gì a!