Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 186: Nhiệm vụ? Chỉ đạo và bồi dưỡng?

Hôm nay, hai người Tô Phỉ với Bùi Nhã Thư của tổ hậu cần như thường ngày sớm đến đại sảnh nhiệm vụ xem bảng hướng dẫn nhiệm vụ của ngày hôm nay, nếu muốn ăn ngon một chút, sinh hoạt dễ chịu một chút, nhất định phải kiếm nhiều điểm cống hiến một chút, hai người ngoại trừ nhiệm vụ tất yếu của tổ hậu cần (trữ nước), còn có thể đi nhận chút nhiệm vụ nhỏ kiếm chút tiền tiêu vặt.

Các cô đều là người dị năng hệ thủy, đương nhiên các cô sẽ không đi nhận những nhiệm vụ cần thực lực cường đại mới có thể hoàn thành, các cô chỉ lựa chọn một số việc nhỏ các cô có thể làm.

Tiến vào đại sảnh, trên bức tường hai sườn chia làm mấy vùng kênh thông báo, nhiệm vụ trong mỗi kênh thông báo đều như nhau, nguyên nhân làm như vậy là do người thực sự quá nhiều, một kênh thông báo căn bản không đủ cho nhiều người như vậy xem. Hai người nỗ lực chen chúc chen chúc, cuối cùng cũng chen tới trước kênh thông báo nhiệm vụ nào đó, bắt đầu tra xem nhiệm vụ.

Hai người rất có ăn ý, phân trái phải mỗi người xem phân nửa, chỉ có như vậy, các cô mới có thể tra xem những nhiệm vụ này nhanh hơn so với người khác, tìm ra nhiệm vụ thích hợp các cô, đương nhiên các cô còn hy vọng nhiệm vụ mà mình nhìn trúng không nên bị người khác nhanh chân lấy trước. Các cô bình thường sẽ lựa chọn 2-3 nhiệm vụ vừa ý, rồi đi chỗ đăng ký dò hỏi, như vậy càng nắm chắc nhận được nhiệm vụ.

Tô Phỉ nhìn một vòng, phát hiện hai cái tương đối thích hợp, rồi nhìn đến bên chỗ Bùi Nhã Thư vẻ mặt tỏa ánh sáng, dường như đã chọn xong, hai người liền cùng nhau chen ra khỏi địa phương người người chen chúc này, chạy tới chỗ đăng ký dò hỏi nhiệm vụ.

“Thanh Thanh, mau giúp bọn mình tra số 79, nhiệm vụ vệ sinh kho hàng số bốn.” Tô Phỉ vừa thấy nhân viên công tác phụ trách đăng ký là người mình quen, nhanh chóng hô.

Thanh Thanh kia thấy là hai người Tô Phỉ Bùi Nhã Thư, nhất thời nở nụ cười nhiệt tình nói: “Tiểu Phỉ Tiểu Thư các bạn lại tới kiếm điểm cống hiến a, còn có số gì, cùng nói hết đi, mình giúp mấy bạn tìm cùng lúc.” Đều là hậu cần, cô đương nhiên phải mở chút cửa sau nhỏ.

Tô Phỉ vừa định nói ra một số hiệu nhiệm vụ mà cô vừa ý khác, chợt nghe thấy Bùi Nhã Thư lo lắng nói: “Thanh Thanh, trước tiên xem số 132! Nếu chưa ai nhận, bọn mình sẽ nhận nhiệm vụ đó.”

“Được! Mấy bạn chờ một chút, mình đi xem thẻ số 132 còn ở chỗ giá treo không.” Thanh Thanh nhanh chóng chạy đến bức tường rộng cách năm mét có thừa phía sau bắt đầu tra tìm xem có phải thẻ số 132 còn treo ở trên đó hay không. Thấy vẫn còn, nhanh chóng cầm lấy cây sào để bên cạnh tường rồi lấy xuống tấm thẻ số đó. Lúc này lại thấy một cô gái ở chỗ đăng ký khác đi tới, phát hiện số 132 đã bị cô cầm đi, chỉ có thể tiếc nuối lần nữa trở về, nói cho người bên chỗ cô nhiệm vụ đó đã bị người khác nhận rồi.

Thanh Thanh trở về liền lộ vẻ mặt may mắn nói: “May mắn mấy bạn tới đúng lúc, ban nãy có người cũng muốn lấy nhiệm vụ số 132 này nga.”

Thấy thẻ nhiệm vụ số 132 đã lấy được, Bùi Nhã Thư cuối cùng cũng định tâm, nhưng cô vẫn sợ con vịt luộc chín này sẽ bay, vì vậy giục nói: “Thanh Thanh, mau giúp bọn mình đăng ký, sau đó xem xem giúp bọn mình thuyết minh của nhiệm vụ này. . .”

Thanh Thanh gật gật đầu, rồi giúp các cô đăng ký nhiệm vụ, cùng với tra tìm văn kiện thuyết minh của nhiệm vụ số 132 này trong một chồng văn kiện lớn dày dày.

Tô Phỉ bên cạnh nhịn không được nói: “Nhã Thư, vì sao phải cấp bách nhận nhiệm vụ này như thế?”

Bùi Nhã Thư hắc hắc cười nói: “Tô Phỉ, bạn biết điểm cống hiến của nhiệm vụ này là bao nhiêu không?”

Tô Phỉ đương nhiên lắc đầu, nhiệm vụ này cũng không phải cô nhìn thấy.

Bùi Nhã Thư giơ lên một bàn tay, lắc lắc với Tô Phỉ.

“50? Nhiệm vụ một ngày, nếu như rất đơn giản thì đúng là rất không tồi.” Nhiệm vụ một ngày bình thường dựa theo từ đơn giản đến trắc trở, bình thường là 5 điểm đến 50 điểm. Nếu thực cướp được là nhiệm vụ như vậy, đích xác rất may mắn.

Bùi Nhã Thư khinh bỉ nhìn cô một cái nói: “Bạn sao không có chí tiến thủ như thế, 50 điểm cống hiến đã có thể thỏa mãn được bạn rồi? Đương nhiên nhiệm vụ này nó tuyệt không phải nhiệm vụ một ngày, là nhiệm vụ kết thúc hạn chế.”

Nhiệm vụ trong căn cứ phân bốn loại:

Nhiệm vụ một ngày được xưng là nhiệm vụ đơn giản, bình thường đều là một số nhiệm vụ tương đối đơn giản không có tính nguy hiểm.

Nhiệm vụ kết thúc mở rộng, loại nhiệm vụ này trên cơ bản ai cũng có thể nhận. Không cần đến chỗ đăng ký đăng ký nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành thì có thể đến chỗ đăng ký giao nhiệm vụ nhận được điểm cống hiến, công bố loại nhiệm vụ này thường thường là do bản thân căn cứ cần thiết lượng lớn nhân lực vật lực, tỷ như xây dựng công trình cho căn cứ đoạn thời gian trước chính là thuộc về loại nhiệm vụ này.

Nhiệm vụ treo thưởng, bình thường tuyên bố nhiệm vụ này đều là bản thân thành viên của căn cứ, điểm cống hiến cũng do người tuyên bố tự mình gánh vác, mà căn cứ chỉ cung cấp đài treo, đương nhiên phí thủ tục nhất định phải thu, thu 15% dựa theo tổng số điểm cống hiến chi trả, nếu kim ngạch chi trả phí thủ tục không đủ 10 điểm cống hiến thì đều thống nhất thu 10 điểm cống hiến.

Nhiệm vụ kết thúc hạn chế, là ý chỉ nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ được chỉ định trong thời gian quy định, nếu không thể hoàn thành trong kỳ hạn quy định, nhất định phải tiếp nhận trừng phạt, trừ phi có nhân tố bất khả kháng.

Người sống sót của căn cứ rất thích lựa chọn nhiệm vụ một ngày cùng với nhiệm vụ kết thúc mở rộng, một cái là bởi vì đơn giản lấy được điểm cống hiến cũng nhanh, một cái thì bởi vì không có áp lực, muốn làm thì làm, vì vậy lựa chọn hai loại nhiệm vụ này nhân khí rất thịnh. Nhiệm vụ treo thưởng chỉ có thể tính là bình thường, bình thường lựa chọn phải tính toán, dù sao điểm cống hiến là thành viên tự mình chi, có đôi khi thường thường điểm cống hiến chi ra không tương xứng với trả giá thực tế, vì vậy trừ phi thực sự buồn chán hoặc là trong nhà không có gì ăn, người bình thường đều sẽ không lựa chọn nhiệm vụ này. Mà nhiệm vụ kết thúc hạn chế thì là ‘trí giả thấy trí’ mà ‘nhân giả thấy nhân’, người thích sẽ rất thích, người không thích thì sẽ rất ghét, dù sao áp lực của loại nhiệm vụ này cho người ta quá lớn.

Vì vậy khi Tô Phỉ nghe thấy là nhiệm vụ kết thúc hạn chế, sắc mặt nhất thời đại biến: “Bạn choáng rồi sao, loại nhiệm vụ này bạn cũng dám nhận?”

Bùi Nhã Thư vỗ vỗ bờ vai của cô vẻ mặt thư thái nói: “Yên tâm, nhiệm vụ này khẳng định chúng ta có thể làm được. Hơn nữa nó có tận. . .” Nói đến đây cô cẩn thận nhìn xung quanh một chút, phát hiện hổng có người phát hiện các cô, lúc này mới lặng lẽ nhỏ giọng nói ở bên tai Tô Phỉ, “50000 điểm cống hiến.”

“Cái gì?” Tô Phỉ chấn kinh, Bùi Nhã Thư nhanh chóng che miệng cô lại, tỏ ý cô nghìn vạn lần đừng ồn ào.

“Tới cùng là nhiệm vụ gì, điểm cống hiến khoa trương như vậy?” Tô Phỉ nhanh chóng nhỏ giọng nói. 50000 điểm cống hiến, có thể cho người một nhà ở trong căn cứ ăn ngon uống ngon hơn một năm.

“Bồi dưỡng và chỉ đạo như thế nào đảm nhiệm được bạn gái thân mật của nam nhân. . .” Bùi Nhã Thư rốt cục nói ra tên nhiệm vụ.

Phụt ~ Tô Phỉ vừa nghe nhất thời phì cười, cô nhanh chóng che miệng, vẻ mặt không cách nào tin tưởng, tới cùng là người ‘đặc biệt’ nào tuyên bố nhiệm vụ quái dị như thế, hơn nữa điểm cống hiến thế mà cao hù chết người.

Bùi Nhã Thư ha ha nở nụ cười, khi cô nhìn thấy nhiệm vụ này cũng thấy rất buồn cười, căn cứ vậy mà sẽ có nhiệm vụ như vậy công khai tuyên bố, thực sự quá ‘đặc biệt’. Cô nói: “Thế nào, bạn nói chúng ta có nên nhận hay không?”

“Thế nhưng chúng ta lại chưa từng nói chuyện yêu đương, thế nào biết các loại chuyện của người làʍ t̠ìиɦ nhân của một người nam nhân. . .” Trong lòng Tô Phỉ không chắc ăn, tên gọi của nhiệm vụ này, để cho cô hoài nghi có phải cần dạy dỗ các loại chuyện của một tình phụ hay không, việc này đối với cô mà nói, thực sự không có cách.

Bùi Nhã Thư lại không sợ trời không sợ đất, liền thấy cô mở trừng hai mắt nói: “Bạn sợ cái gì, chúng ta ở thời đại bình an xem nhiều tiểu thuyết như vậy, chẳng lẽ đối phó không được vụ này?”

Tô Phỉ còn muốn nói gì nữa, lúc này Thanh Thanh đã tìm ra văn kiện thuyết minh đăng ký của nhiệm vụ số 132, giao nó cho các cô. Nếu như cho rằng có thể đảm nhiệm được, có thể chính thức đăng ký, sau đó kí tên xác nhận.

Bùi Nhã Thư thấy bên trên viết một đoạn như thế này: Bồi dưỡng hai nhân vật hoàn toàn có thể đảm nhiệm được bạn gái thân mật. Bao gồm các phương diện hoá trang, y phục trang điểm, vẻ mặt cử chỉ, thời gian bồi dưỡng: từ giờ trở đi tới ngày 25 tháng 4, buổi tối mỗi ngày bắt đầu từ 19.00 tới ?

Địa chỉ: . . .

Tô Phỉ nghẹn họng nhìn trân trối, phát hiện nhiệm vụ này vượt quá xa phạm vi năng lực của các cô, cô nói: “Có thể làm được không?”

Bùi Nhã Thư cười nói: “Cách ngày 25, còn có mười ngày lận. Chắc hẳn đủ rồi. Tô Phỉ, chẳng lẽ bạn quên trong mấy chị em của chúng ta đều có cao thủ những việc này sao, nhiệm vụ này lại không quy định cần mấy người phụ trách bồi dưỡng giáo dục. Điểm cống hiến nhiệm vụ nhiều như vậy, đủ cho chúng ta chia, hiện tại chúng ta tìm ngoại viện đi. . .”

Tô Phỉ nghĩ nghĩ, phát hiện Bùi Nhã Thư nói không sai, trong vòng buôn dưa lê của các cô, đích thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp a, giáo dục bồi dưỡng hai cô gái đảm nhiệm được loại nhân vật này thật đúng là không tính quá trắc trở. Vì vậy hai người quả quyết nhận nhiệm vụ, tới 18 giờ buổi tối, các cô đã tìm được đủ cao thủ về mấy phương diện này, phụ trách hoá trang chính là Đàm Tĩnh (chức nghiệp trước mạt thế chính là thợ trang điểm), phụ trách quần áo ăn mặc chính là Ôn Tuyết Lâm (người thiết kế trang phục), phụ trách chỉ đạo ngôn hành cử chỉ chính là Tạ Vũ Quân (thầy chỉ đạo lễ nghi), các cô cùng nhau đi tới địa chỉ ghi chú rõ trên văn kiện nhiệm vụ.

Chỉ thấy trước cửa chính lúc này đang có một người thanh niên mặc đồng phục áo đỏ ngồi, vì ngồi khuất bóng, để cho các cô không cách nào thấy rõ được khuôn mặt, thế nhưng anh ta đĩnh đạc ngồi ở chỗ đó lại chặn lối đi của các cô.

Bùi Nhã Thư đi lên, cầm thẻ nhiệm vụ số 132 hỏi: “Nhiệm vụ này có phải ở chỗ này hay không? Nếu đúng, có thể phiền anh để cho chúng tôi đi vào hay không?”

Thanh niên kia vừa thấy thẻ số kia, nhanh chóng đứng lên, nghiêng người thoáng nhường đường, lúc này ánh đèn chiếu lên trên mặt anh ta, để cho toàn bộ dung mạo của anh ta rõ ràng bày ra trước mặt các cô, Đàm Tĩnh nhịn không được cả kinh kêu lên: “Đổng phó đội, anh thế nào ở đây?” Đàm Tĩnh là tổ chiến đấu, cô không ngờ tới mình đi ra làm chút việc tư, kiếm chút thu nhập thêm nhỏ vậy mà gặp được ông chủ lớn của mình, thoáng cái có chút chấn kinh quá độ.

Đổng Hạo Triết tuyệt không biết tâm tư nhỏ của Đàm Tĩnh, đương nhiên anh căn bản không biết Đàm Tĩnh là đội viên tổ chiến đấu của anh. Vì đắp nặn thành một người thầy chỉ đạo khiến người ta tín phục, hiện tại Đàm Tĩnh mặc là một thân trang phục nữ công sở. Chỉ thấy Đổng Hạo Triết hàm hậu cười nói: “Ha ha, một đệ tử bên trong là bạn gái thân mật của tôi, vì vậy tôi qua xem tình hình.”

Mấy cô gái vừa nghe lời này, nhất thời kích động, tế bào buôn dưa lê toàn thân sôi sục lên, các cô không ngờ tới Đổng Hạo Triết phó thủ lĩnh của căn cứ vậy mà có bạn gái thân mật, khó trách điểm cống hiến lần này cao như thế, thủ lĩnh chính là thủ lĩnh, ra tay luôn hào phóng a.

Bùi Nhã Thư đột nhiên nghĩ tới việc gì đó, tâm tình càng thêm phấn chấn sục sôi, cô dùng thanh âm kích động có chút phát run hỏi: “Vậy đệ tử còn lại là bạn gái thân mật của ai?” Nếu một người đã là Đổng phó đội, vậy người còn lại khẳng định thân phận không thấp, bằng không không có khả năng đồng thời tiếp nhận bồi dưỡng giáo dục, chẳng lẽ là Trần phó đội? Thậm chí có thể là Sở đội trưởng khiến người ta chỉ có thể nhìn lên kia?

Chợt nghe thấy Đổng Hạo Triết trả lời: “Người còn lại là Sở ca, nga, chính là Sở Chích Thiên Sở đội trưởng, các cô phải tận tình chỉ đạo a.”

Lời nói của Đổng Hạo Triết khiến cho mấy cô gái hít ngược mấy ngụm khí lạnh, không ngờ tới nhiệm vụ các cô nhận được thế mà để cho các cô có cơ hội tiếp xúc với tầng cao nhất của căn cứ, tuy rằng tiếp xúc chỉ là hai bạn gái thân mật, thế nhưng mọi người đều biết uy lực của gió bên gối, nếu như giao hảo với hai nữ nhân đó, các cô ở căn cứ sẽ càng an ổn, nếu có người đánh tới cửa, các cô còn có thể âm trầm uy hϊếp, phu nhân của mấy vị thủ lĩnh cao nhất căn cứ chính là bạn khuê mật của các cô nga. . . Nghĩ thôi cũng thấy sảng a!

Lúc này chợt nghe thấy một tiếng rít gào hổn hển xông ra từ bên trong: “Đổng Hạo Triết, tên khốn nạn nhà cậu, nói bậy bạ gì đó, còn không cút cho tôi!”

Đổng Hạo Triết nghe thấy thanh âm đó, cười càng vui, anh cao giọng đáp: “Đã biết, bạn gái thân mật của anh, đi ngay.” Nói xong cười ha ha rời đi, tuyệt không tức giận vì câu mắng giận của người bên trong.