Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 178: Tín nhiệm? Vết thương ở kiếp trước

Sở Chích Thiên nhìn tình hình xung quanh, trong lòng mơ hồ đã có đáp án.

“Tiểu Lăng, đây là linh khí trữ tồn của cậu?”

Tiêu Tử Lăng gật đầu nói: “Đúng vậy, Sở ca, bất quá hiện tại đã biến thành Linh Phủ.”

“Tôi đây thế nào thành người cùng hưởng không gian Linh Phủ của cậu?” Sở Chích Thiên rất hiếu kỳ, không ngờ tới không gian trữ tồn của Tiêu Tử Lăng thực đặc biệt, thế mà còn có thể có người cùng hưởng.

Tiêu Tử Lăng kéo Sở Chích Thiên đi tới trước mặt đỉnh lớn, mặc niệm trong lòng, để cho ngọc trụy lần nữa hiện ra đoạn hình ảnh nguyên nhân vì sao Sở Chích Thiên trở thành người cùng hưởng cho anh ta xem.

Sau khi Sở Chích Thiên xem qua, trầm mặc không nói gì, hồi lâu mới xấu hổ nói: “Tiểu Lăng, xin lỗi, không ngờ tới ngụm máu tôi nôn ra vì gặp phải phản phệ lại vừa vặn đυ.ng phải linh khí của cậu. . .”

Tiêu Tử Lăng lắc đầu nói: “Không có việc gì, nếu không có Sở ca anh giúp em áp chế, lần này không gian thăng cấp thành Linh Phủ, tội em phải chịu khẳng định còn nhiều hơn.” Cậu tiếc nuối nói: “Chẳng qua vốn em muốn dùng nó làm vũ khí bí mật, chuyên tâm tu luyện ở chỗ này, sau đó đuổi theo bước chân của Sở ca, hiện tại xem ra không còn hy vọng rồi.”

Sở Chích Thiên ngạc nhiên nhìn Tiêu Tử Lăng, anh thế mà không biết Tiêu Tử Lăng còn có ý nghĩ như vậy, anh không giải thích được hỏi: “Vì sao muốn làm như vậy, tốc độ tu luyện của Tiểu Lăng cũng không chậm. Trong căn cứ cậu vẫn luôn giữ hàng đầu mà.”

Tiêu Tử Lăng nghiêm túc nhìn Sở Chích Thiên nói: “Thế nhưng em tuyệt không muốn bị Sở ca anh bỏ lại, em không muốn vẫn luôn đứng ở phía sau anh cho anh bảo hộ em, em muốn kề vai chiến đấu với Sở ca.” Lời này nói như đinh đóng cột, đây cũng là ý nghĩ chân thực của Tiêu Tử Lăng, tuy rằng cậu vẫn luôn được Sở Chích Thiên bảo hộ rất tốt, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn có những lời đó kêu gào, cậu phải trở nên mạnh mẽ, có thể tự do đứng ở bên cạnh nam nhân này, đứng trên vị trí đôi bên ngang nhau.

Sở Chích Thiên ôm lấy tay Tiêu Tử Lăng, ánh mắt vốn yên bình không gợn sóng của anh tràn đầy ánh sáng, lời nói của Tiêu Tử Lăng không thể nghi ngờ khiến cho anh rất rung động, anh nhìn Tiêu Tử Lăng chậm rãi nói: “Nếu Tiểu Lăng nghĩ như vậy, vậy tôi sẽ không vào Linh Phủ, tôi chờ Tiểu Lăng vượt qua.”

Tiêu Tử Lăng đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía Sở Chích Thiên, cậu có chút kinh ngạc vì quyết định của Sở Chích Thiên, chỉ cần vào Linh Phủ, là có thể cảm nhận được năng lượng nồng đậm hơn gấp nhiều lần so với bên ngoài, kẻ ngốc cũng biết bên ngoài với Linh Phủ cái nào tốt hơn, không ngờ tới Sở Chích Thiên vậy mà nguyện ý lựa chọn như vậy, anh ta. . . thực sự rất tín nhiệm Tiêu Tử Lăng, thậm chí thương yêu Tiêu Tử Lăng như em trai chân chính, vì vậy anh mới có thể bỏ qua chuyện tốt này, chỉ vì thỏa mãn cái vị kỷ nho nhỏ kia của Tiêu Tử Lăng.

Tiêu Tử Lăng lần đầu tiên cảm thấy mình xấu hổ, phải biết rằng động cơ lúc đầu của cậu không thuần khiết, đi theo Sở Chích Thiên vốn là muốn lợi dụng cây đại thụ là anh ta, để cho cậu hóng mát, ở bến tàu cậu liều mạng cứu Sở Chích Thiên trốn thoát, tuyệt không phải là hoàn toàn thật tâm thật lòng, năm phần thật tâm năm phần hư tình. Có cảm động trong sát na, nhưng nhiều hơn lại là sự lựa chọn sau khi trải qua tính toán được mất, không sai, cậu không hề thuần khiết như trong mắt mọi người, thử nghĩ, một người có thể sống sót trong mười năm mạt thế, cho dù là người thuần khiết thế nào, cũng sẽ bị buộc trầm luân, trở nên dối trá xảo trá.

Sự thực sự diễn xuất liều mạng của cậu đã thành công, cậu đã cảm động được những người biết chuyện, ngoại trừ Trần Cảnh Văn, càng làm cho Sở Chích Thiên áy náy vô cùng. Để cho anh ta bởi vậy mà chiếu cố cậu có thừa, thật tâm tiếp nhận người đàn em cậu đây. Thế nhưng cậu lại không có cách nào thật tâm thật lòng đối với Sở Chích Thiên. Sự từng trải thống khổ giãy dụa trong mười năm mạt thế, cùng với sự thực vào thời khắc cuối cùng bị người mình cực tín nhiệm đâm một đao sau lưng, khiến cho cậu kiếp này mất đi lòng tin hoàn toàn tín nhiệm người khác. Bao gồm cả chỗ dựa cường đại vững chắc mà chính cậu lựa chọn.

Mục tiêu của Tiêu Tử Lăng trọng sinh rất rõ ràng, cậu muốn sống sót, cậu muốn an an ổn ổn sống đến chết già, cậu không muốn chết ở trong tay tang thi, chết ở trong tay kẻ địch, chết ở trong tay người mà mình tín nhiệm. . . Cậu tin tưởng vững chắc chỉ có bản thân mới là trụ cột để dựa vào chân chính, người mà sẽ không bao giờ thương tổn phản bội mình, vì vậy cậu có thể không hề áy náy thôn phệ truyền gia bảo của Sở Chích Thiên, bởi vì đó là thứ có thể gia tăng thực lực của cậu để cho cậu có thể có nhiều cơ hội an ổn sống sót hơn, vì mục tiêu này, cậu vứt bỏ lương tâm của bản thân, vì vậy Sở Chích Thiên giúp cậu khống chế năng lượng không gian bạo liệt cậu sẽ cảm kích, nhưng vẫn không cách nào chấp nhận Sở Chích Thiên trở thành người cùng hưởng Linh Phủ của cậu. Bởi vì cậu không cách nào hoàn toàn tín nhiệm Sở Chích Thiên, cậu vẫn sợ hãi một màn ở kiếp trước sẽ lần nữa xuất hiện ở kiếp này, dường như Tiêu Tử Lăng lại về tới một khắc tử vong ở kiếp trước, khi cậu mất đi ý thức rõ ràng thấy được nụ cười tàn nhẫn đắc ý của người đó.

“Sở ca, anh sẽ không bởi vì chút lợi ích nào đó mà bán đứng em có đúng không?” Ánh mắt Tiêu Tử Lăng mê man hỏi, trong biểu tình ẩn hàm một sự thống khổ không cách nào phóng thích.

Sở Chích Thiên thấy loại vẻ mặt này của Tiêu Tử Lăng, ánh mắt lạnh lẽo, anh lập tức suy đoán ra sợ rằng Tiêu Tử Lăng đã từng bị một người tín nhiệm nhất nào đó thương tổn, thậm chí sự đau đớn đó đến bây giờ vẫn còn giày vò đàn em nhà mình, vừa nghĩ tới đây, anh hận không thể lăng trì cái người đã thương tổn đàn em của anh đó đến chết. Bất quá, trước mắt phải để cho đàn em nhà mình tỉnh lại từ trong cơn ác mộng đó đã.

Sở Chích Thiên nghiêm túc nhìn Tiêu Tử Lăng, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc và thận trọng, anh kiên định nói: “Ở trong mắt tôi, Tiểu Lăng là trân quý nhất, không có bất kỳ lợi ích nào đáng giá cho tôi làm như vậy.”

“Nếu như người nào đó nói em sẽ nguy hại căn cứ của anh, sự nghiệp của anh, lý tưởng của anh, những thứ anh coi trọng thì sao?” Tiêu Tử Lăng lo lắng truy hỏi một câu.

Sở Chích Thiên nghe vậy giương mi lên, vẻ mặt anh cao ngạo liếc về phía Tiêu Tử Lăng, khí phách nói: “Tiểu Lăng, cậu chỉ cần hiểu rõ một điều, đại ca cậu tôi đây không có chuyện nào nói mà làm không được.”

Tiêu Tử Lăng nghe thấy lời nói như đinh đóng cột của Sở Chích Thiên, rốt cục buông xuống sự cảnh giác đầy cõi lòng, từ khi sống lại tới nay, lần đầu tiên cậu cảm thấy toàn thể xác lẫn tâm thần đều thả lỏng, một loại nụ cười phát ra từ nội tâm xuất hiện trên mặt Tiêu Tử Lăng, cậu gật mạnh đầu, một tiếng ừ rõ ràng, đại biểu sự chuyển biến tâm tình lúc này của Tiêu Tử Lăng.

Có lẽ, cậu còn có thể tin tưởng người khác, tin tưởng nam nhân cường đại vô cùng khí phách vô song trước mắt này đây. Tiêu Tử Lăng nghĩ như vậy.

Sở Chích Thiên lần đầu tiên thấy khuôn mặt tươi cười tinh thuần như vậy của Tiêu Tử Lăng, anh mơ hồ cảm thấy hình như anh đã chạm vào được nội tâm của đàn em nhà mình, thế nhưng anh lại cảm thấy rất sai lầm, Tiêu Tử Lăng vốn chính là một người rất thuần khiết, vẫn luôn thành tâm đối đãi mình, không phải anh đã sớm hiểu rõ được nội tâm của Tiêu Tử Lăng rồi sao? Sở Chích Thiên nghĩ không rõ chỉ có thể quy tội cho nụ cười lần này của Tiêu Tử Lăng quá sạch sẽ, khiến cho anh có cảm giác sai như vậy.

“Nếu Sở ca đều đã nói như vậy, như vậy em cũng hạ quyết tâm.” Tiêu Tử Lăng buông xuống sự phòng bị cả người có vẻ tùy ý hơn, cậu đắc ý cười nói.

Sở Chích Thiên vừa mới có chút hỗn loạn nghe thấy Tiêu Tử Lăng đột nhiên nói ra lời này, khó hiểu nhìn qua, liền nghe thấy Tiêu Tử Lăng tiếp tục nói: “Em quyết định vẫn nên cống hiến bản thân một chút, giúp Sở ca nhanh chóng đề thăng thực lực, vì vậy Sở ca anh không thể có lỗi với sự kính dâng vô tư của người làm đàn em em đây, nhất định phải làm đệ nhất nhân của thiên hạ này, sau đó trục lộc* Trung Nguyên, xưng bá võ lâm, nhất thống giang hồ. . .” (* = đuổi theo con hươu, câu này trong một tích xưa, ý chỉ ‘tranh giành, giành giật’, nhưng để nghĩa luôn trong câu thì không được hay nên để nguyên Hán Việt cho nó có chút ‘cổ phong’ =)))

Không đợi Tiêu Tử Lăng nói ra lời kỳ quái hơn nữa, Sở Chích Thiên đã xem thường đầy mặt xen lời cậu: “Để cho đàn em nhà cậu thừa cơ lười biếng, hết ăn lại nằm, sống vui qua ngày có phải hay không?”

Tiêu Tử Lăng kinh ngạc giương mắt: “Hóa ra Sở ca anh biết tâm tư nhỏ của em a.”

“Hừ, tôi vốn tưởng rằng cậu thực sự muốn quyết chí tự cường, không ngờ tới cậu chính là cái tên một hồi nóng ba hồi lạnh.” Sở Chích Thiên tức giận nói.

Tiêu Tử Lăng đắc ý nói: “Anh là đại ca của em mà, bảo hộ đàn em là theo lý thường phải làm. Cứ quyết định như thế, mỗi đêm song tu không gián đoạn, Sở ca anh phải nỗ lực lên a, sinh hoạt tương lai tốt đẹp của đàn em phải dựa vào đại ca anh rồi.”

Sở Chích Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, bất quá nếu Tiêu Tử Lăng nguyện ý song tu với anh, anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, phải biết rằng anh đều đã yêu phải loại cảm giác song tu đó rồi, muốn anh cai trong lúc nhất thời thì thực khó cho anh. Nếu không phải bởi vì đoạn lời nói kia của Tiêu Tử Lăng, anh căn bản sẽ không lựa chọn giày vò bản thân.

Hai người bày tỏ hết ra, cảm tình liền càng thân mật hơn so với trước đây, Sở Chích Thiên rõ ràng cảm giác được Tiêu Tử Lăng đối với anh có chút không giống, ừm, kỳ thực cũng không thể nói là chuyện tốt, bởi vì Tiêu Tử Lăng trở nên càng vô lại càng không biết xấu hổ.

Hai người chăm chú đi dạo một vòng Tử Phủ của bọn họ, Tử Phủ tổng cộng có 7 gian phòng tương liên, ba gian phòng trong đó trước mắt còn chưa có cách nào mở ra, một gian là phòng linh khí, cần Tiêu Tử Lăng sau cấp bảy mới có thể mở ra, Tiêu Tử Lăng biết hiện tại còn rất xa, vì vậy trực tiếp từ bỏ. Một gian phòng đan dược, một gian phòng linh sủng, đều cần cấp năm mở ra, Tiêu Tử Lăng thoáng cái động lực mười phần, rất muốn biết bên trong có thứ tốt gì. Tuy rằng Sở Chích Thiên đã cấp năm, nhưng chủ nhân của Tử Phủ là Tiêu Tử Lăng, vì vậy lấy tiêu chuẩn tu luyện của Tiêu Tử Lăng làm điều kiện mở ra.

Còn lại bốn gian phòng đều đã có thể mở ra, một gian là phòng tư liệu bí tịch, tất cả bên trong đều là một số văn án lịch sử trân quý cùng với công pháp tuyệt diệu mà lão tổ lấy được mấy nghìn năm trước với kinh nghiệm tu luyện các loại, đương nhiên còn có một số tư liệu giới thiệu Tử Phủ, lúc này hai người mới hiểu được Tử Phủ là vật gì, thế mà là thiết bị gian lận mạnh nhất của nhân sĩ tu tiên, sự lựa chọn tốt nhất để tu luyện ngủ nghỉ chạy trốn.

Còn có Tiêu Tử Lăng cũng đã hiểu rõ vì sao linh kiện của Tử Phủ sẽ phân tán thành mỗi một bộ phận, hóa ra lão tổ của Tiêu Tử Lăng phi thăng thất bại, thân bị trọng thương giữa ranh giới tử vong, nhận được sự cứu trợ của vị đại hán họ Sở nào đó đi ngang qua nơi đó, sau cùng may mắn sống sót, người tu tiên chú trọng nhân quả, vì giải quyết trọn vẹn đoạn ân cứu người đó, lão tổ của Tiêu Tử Lăng liền hỏi vị đại hán họ Sở kia có yêu cầu gì, vừa vặn bà xã của vị đại hán họ Sở đó vừa sinh một đứa con gái cho hắn, hắn đang đứng giữa sự cao hứng với phiền não, cao hứng chính là hắn rốt cục cũng có được huyết mạch của mình, phiền não là sợ bảo bối của hắn sẽ gả cho người không tốt, hắn nghe thấy lão tổ hỏi hắn có yêu cầu gì, vì vậy liền đề xuất hy vọng con gái của hắn có chốn về tốt, nếu trong nhà lão tổ có người con trai tốt nào đó, đừng quên lưu lại một người cho bảo bối nhà hắn.

Lão tổ biết vừa đề cập yêu cầu này, nhân quả đã thành, không làm sao được chỉ có thể phân chia Tử Phủ, giao miếng ngọc trụy đại biểu Âm Linh cho đại hán họ Sở. Lão tổ nghĩ rất đẹp, nữ nhi cùng theo ngọc trụy gả qua, chỉ cần hai miếng ngọc trụy hợp lại, Tử Phủ sẽ lần nữa phục hồi. Đương nhiên sở dĩ ông làm như vậy, còn có một nguyên nhân là thiên mệnh của ông không còn bao lâu nữa, ông sợ sau khi ông quy thiên, Tử Phủ sẽ mang đến đại họa di thiên cho Tiêu gia bọn họ, vì vậy đơn giản tách ra, để cho Tử Phủ trở thành một tấm linh khí trữ tồn không thu hút, bảo đảm Tiêu gia bọn họ bình yên vượt qua. . .

Chẳng qua lão tổ không ngờ đến không bao lâu sau khi ông quy thiên, mấy quốc gia xảy ra đại chiến, vì tránh họa, đại hán họ Sở mang theo vợ con rời khỏi nơi ở cũ, trăn trở xóc nảy, sau cùng thế mà chưa bàn giao rõ ràng đã qua đời, sau cùng cô gái lớn lên kén rể, mà miếng ngọc trụy kia truyền xuống từng đời từng đời, thế mà biến thành truyền gia bảo truyền con dâu không truyền con gái của Sở gia.

Về phần hai châu Nhật Nguyệt, chỉ sợ là trong mấy nghìn năm lưu chuyển, bởi vì nguyên nhân của từng bên, lần lượt phân giải ra từ trên hai miếng ngọc trụy Âm Dương, tình hình tỉ mỉ thì trước mắt đã không còn cách nào khảo chứng hiểu rõ được nữa. Những điều này là do tổng hợp từ trong lời nhắn lại của lão tổ Tiêu gia cùng với tư liệu trên Hồi Ức Lục của lịch sử gia tộc Sở Chích Thiên mới suy tính ra được, đương nhiên đến cuối cùng Tiêu gia cũng không hề biết ngọc trụy còn có một miếng khác.

Sở Chích Thiên sau khi biết hết thảy điều này, liền như cười như không nhìn Tiêu Tử Lăng nói: “Nói như vậy, ngọc trụy của nhà tôi đưa cậu đã biến mất rồi? Như vậy Tiểu Lăng, cậu làm thế nào để bồi thường cho tôi một người vợ đây?”