Hừng đông bốn giờ rưỡi, Tiêu Tử Lăng có chút mệt mỏi đi ra khỏi cửa phòng Sở Chích Thiên, lúc này cậu tuyệt không mặc đồng phục của tổ công kiên, mà mặc một chiếc áo sơmi tuyệt không vừa người, một cái quần có chút lớn, ống quần tùy ý cuốn lên hai vòng, trên người khoác một chiếc áo khoác ngoài màu đen, bắt mắt nhất chính là tóc của cậu ẩm ướt, khuôn mặt đỏ hồng hồng một bộ dạng manh non mềm, vừa nhìn đã biết vừa mới tắm xong. . .
Cậu đánh một cái ngáp lớn, vẻ mệt mỏi nồng đậm lầu bầu một câu với người trong phòng: “Sở ca, em đi.”
Bên trong phòng, một thanh âm biếng nhác mang chút từ tính đáp lại: “Ừm, cẩn thận một chút.” Trong nháy mắt đóng cửa, lộ ra thân ảnh thân trên để trần, phía dưới chỉ tùy ý quấn một chiếc khăn tắm, anh đang dùng một chiếc khăn lông lớn lau mái tóc bạc ướt sũng của bản thân.
Tiêu Tử Lăng vẫy vẫy tay về phía bên trong nói lời tạm biệt, lúc này mới đóng cửa phòng lại, cậu đi về phía gian phòng của bản thân, đấm đấm bờ vai mệt mỏi có chút căng cứng của mình, lẩm bẩm: “Tinh lực của Sở ca thực sự là tốt a, mệt chết mình rồi, anh ta còn rất tinh thần, vậy mà lòng tham còn muốn. . . (chạy thêm vài chiếc thuyền hàng) may mắn mình cự tuyệt, bằng không ngay cả khí lực đi về phòng cũng không có. . .”
Ừm, tinh thần cũng sắp tiêu hao sạch, thực sự là mệt a! Phải biết rằng là phải mở Linh Nhãn nguyên một buổi tối tìm vật tư hữu dụng đó, cường độ làm việc thực sự rất lớn. Bất quá. . . Hì hì, may mắn cậu thừa lúc Sở Chích Thiên không chú ý, lén nhét không ít hàng tốt vào không gian của mình, vét đủ vốn rồi, nghĩ đến điều này liền hưng phấn.
Nét đỏ ửng trên mặt Tiêu Tử Lăng càng đậm, phối với vẻ mặt biếng nhác mái tóc ướt sũng. . . Được rồi, rất dễ khiến người ta hiểu sai được không.
Lần nữa đánh một cái ngáp lớn, lúc này cậu tưởng niệm chiếc giường ấm áp của cậu nhất, mở cửa phòng ra, Tiêu Tử Lăng nóng lòng nghỉ ngơi tiện tay đóng cửa lại, tuyệt không chú ý tình cảnh quanh thân.
Chỗ góc hàng lang, một ánh mắt ghen ghét thiêu đốt lửa giận thiếu chút nữa có thể thiêu cháy cửa phòng của Tiêu Tử Lăng, Giang Khinh Ngữ cắn nhẹ môi, một màn bất ngờ này đả kích cô ngay cả tâm đi chết cũng có. Cô chưa từng nghĩ tới Sở Chích Thiên sẽ sủng ái nam nhân. . . Tuy rằng có tiểu thuyết bl, nhưng đó đều là bịa đặt, cô căn bản không để ở trong lòng. Thế nhưng sự thực đêm nay lại đã chứng minh, Tiêu Tử Lăng quả nhiên là người bên gối của Sở Chích Thiên, không ngờ tới buổi tối mỗi ngày, bọn họ đều len lén hoan ái đến lúc này. . .
Nếu không phải cô nghi hoặc trong lòng, vì sao tối hôm qua Sở Chích Thiên lại không yên lòng, giữa trán có một luồng không kiên nhẫn, một bộ dáng muốn cho cô lập tức rời đi. Phải biết rằng, sự ám chỉ của cô rất rõ ràng, chỉ cần Sở Chích Thiên có nhu cầu, cô cái gì cũng nguyện ý trả giá, không có nam nhân nào có thể cự tuyệt sự chủ động nhào vào lòng của nữ nhân như cô. . .
Khi thấy Tiêu Tử Lăng qua muộn như vậy, tuy rằng cô nói cho bản thân, khẳng định là Sở Chích Thiên tìm Tiêu Tử Lăng phân phó một số chuyện. Nhưng không biết vì sao trong tâm luôn luôn có chút bất an, sẽ không tự chủ được mà nhớ tới tràng cảnh của một số tiểu thuyết bl mà bản thân đã từng xem qua. Cô đứng ngồi không yên vì chứng minh điều đó chẳng qua là sự miên man suy nghĩ của bản thân, cho nên cô lại về lại lầu ba, trốn ở vị trí trong góc đường đi, chỉ cần Tiêu Tử Lăng mở ra cửa phòng của Sở Chích Thiên, cô sẽ có thể thấy.
Nhưng vừa chờ chính là 6 giờ, mới nhìn thấy Tiêu Tử Lăng mang một bộ dáng được thương yêu qua xuất hiện, mặc trên người khẳng định là quần áo của Sở Chích Thiên, thậm chí còn tắm bể uyên ương. . . Giang Khinh Ngữ nghĩ đến bộ dáng khiêu gợi vừa tắm xong của Sở Chích Thiên khi mở ra cửa phòng, lần nữa hung hăng cắn môi, cho dù bị cắn rách cũng không cảm thấy đau đớn.
Giang Khinh Ngữ một khi hiểu sai, liền bổ não hết thảy nội dung, càng nghĩ càng khẳng định. . . Không được, không thể để cho Sở Chích Thiên tiếp tục sai như vậy, cô nhất định phải nghĩ biện pháp xử lý Tiêu Tử Lăng, tuyệt đối không thể để cho nó trở thành chướng ngại vật của mình. . . Cô phải cứu vớt Sở Chích Thiên, cho anh biết chỉ có nữ nhân mới là tốt đẹp nhất.
Đường nhìn của Giang Khinh Ngữ lộ ra một luồng âm ngoan, cô biết bản thân nhất định phải nhẫn nại. Hiện tại cô còn chưa có tư cách đấu với Tiêu Tử Lăng, nhất định phải chậm rãi chiếm cứ tâm của Sở Chích Thiên, để cho Sở Chích Thiên biết chỗ tốt của mình, cô tuyệt không tin sau khi Sở Chích Thiên hưởng qua hương vị của nữ nhân, thể hội nhu tình của nữ nhân, còn sẽ thích hoan ái với một người nam nhân?
Tiêu Tử Lăng đóng cửa phòng, vẻ mặt mệt mỏi thoáng cái biến mất, ánh mắt âm trầm xuống, khóe miệng lộ ra một mạt ý cười châm chọc. Tự cho là ẩn trốn rất tốt? Xem ra cậu thực sự bị xem thường nga, cho dù mệt mỏi thế nào đi nữa, nhưng vẫn có thể cảm giác được một người ẩn núp trên đường chứ, phải biết rằng cậu chính là cấp ba, cấp ba a. . .
(Trên thực tế việc Tiêu Tử Lăng tấn chức cấp ba chỉ có tổ công kiên biết, Sở Chích Thiên sớm đã ra lệnh, phong tỏa tin tức này, vì vậy người khác trong doanh địa tuyệt không biết. Kỳ thực phàm là người quen biết Tiêu Tử Lăng, ngoại trừ mấy người biết rõ thực lực của Tiêu Tử Lăng, người khác đều cho rằng Tiêu Tử Lăng của tổ công kiên là đi cửa sau vào. . . )
Được rồi. . . Giang Khinh Ngữ, cô đã thích lão đại nhà tôi như thế, tôi sẽ đẩy cô một phen. Lo lắng rồi chứ! Phẫn nộ rồi chứ! Như vậy rất tốt, mất đi lý trí chủ động xuất kích, luôn tốt hơn so với một con rắn độc biết ẩn tàng không biết lúc nào sẽ cắn một ngụm.
Tiêu Tử Lăng đã sớm hiểu rõ, bản thân với nữ nhân này tuyệt đối không thể chung sống hoà bình, bắt đầu từ lần đầu tiên cậu đắc tội cô ta, cho dù mặt ngoài là hoà thuận như thế nào, sự bất mãn trong nội tâm của nữ nhân đó đối với cậu sẽ không lừa được cậu, đã như vậy, vậy đơn giản liền đâm rách tầng giấy đó đi, dù sao cậu tuyệt đối sẽ không để cho Giang Khinh Ngữ bò lên trên giường của lão đại nhà cậu.
Cậu biết rõ, nếu như để cho Giang Khinh Ngữ thực hiện được, cho dù cậu làm tốt thế nào, cũng không thể bảo chứng Sở Chích Thiên bình thường bị ‘thổi gió bên gối’ sẽ không thay đổi thái độ, như vậy mục tiêu đàn em đắc lực của cậu sẽ không thể thực hiện được. Vì ngăn chặn khả năng này, cậu phải phòng nghiêm tử thủ, không thể để cho Giang Khinh Ngữ tìm được cơ hội có thể thừa dịp.
Bất quá cậu sợ bản thân cẩn thận mấy cũng có sơ sót, vì vậy không bằng hiện tại liền kí©ɧ ŧɧí©ɧ Giang Khinh Ngữ một chút, để cho cô ta xung động lên, nhanh chóng dùng hành động lớn mật hơn nữa để câu dẫn Sở Chích Thiên, phải biết rằng hiện tại Sở Chích Thiên rất phiền cô ta, cô ta làm càng nhiều Sở Chích Thiên lại càng chán ghét. . . Sau khi Sở Chích Thiên triệt để chán ghét một người, tin tưởng anh ta sẽ không có hứng thú thượng một người mà bản thân chán ghét!
Tiêu Tử Lăng cười đắc ý, Giang Khinh Ngữ, cho dù cô có vầng sáng nhân vật chính thì thế nào? Có lẽ cậu không đối phó được cô ta, nhưng cậu có thể khiến cho Sở Chích Thiên càng thêm chán ghét cô ta. . . Cậu ngược lại muốn xem Giang Khinh Ngữ bị Sở Chích Thiên triệt để chán ghét thì còn bò lên được trên giường của Sở Chích Thiên thế nào nữa.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tử Lăng liền xuống phòng khách dưới lầu, Giang Khinh Ngữ đã mang điểm tâm của tổ công kiên qua, đã bày xong toàn bộ.
Tào Dương vừa đến liền kinh hỉ nói: “Oa, Khinh Ngữ tỷ vừa đến, chúng ta liền có phúc rồi, không cần chạy xa như trước đến căn tin ăn nữa.” Lục Vân Đào liếc thấy thân ảnh của lão đại trên cầu thang, nhanh chóng đẩy đẩy Tào Dương bên cạnh, kêu cậu chú ý đúng mực.
Sở Chích Thiên đang chỉnh ống tay áo từ trên cầu thang đi xuống, thấy điểm tâm được bày trên bàn trà phòng khách, liền gật gật đầu với Giang Khinh Ngữ, liền ngồi xuống sô pha. Nữ nhân này ngoại trừ có chút dã tâm một lòng muốn bò lên giường của anh, chuyện khác chỉnh lý ngược lại cũng ngay ngắn rõ ràng, bới móc không ra được chỗ sai nào, Cảnh Văn đề cử cô ta lại đây cũng có chút đạo lý.
Thấy mấy người xung quanh không dám vào ngồi, Sở Chích Thiên chỉ chỉ nói: “Ngồi xuống ăn đi, về sau cứ như vậy.”
Lục Vân Đào Tào Dương trước một bước đoạt đi sô pha ba người đối diện Sở Chích Thiên, Ngô Khánh Vân nhìn sô pha kia gần như bị hai người tay lớn chân lớn hoàn toàn chiếm cứ, cẩn thận ngồi xuống kế bên Lục Vân Đào Tào Dương. Chỉ có Tiêu Tử Lăng tùy tiện ngồi ở cạnh tay Sở Chích Thiên, không có một chút không thích ứng.
Khi Giang Khinh Ngữ vừa định đi đến bên người Sở Chích Thiên hầu hạ, Tiêu Tử Lăng đã phi thường chân chó cầm đũa đến đưa cho Sở Chích Thiên. Bước chân Giang Khinh Ngữ thoáng chậm lại, một màn chói mắt này, khiến cho nụ cười của cô cứng ngắc một chút, bất quá rất nhanh khôi phục bình thường, bảo trì nụ cười lại lui trở lại.
Sở Chích Thiên tiếp nhận đũa, thuận tay gõ nhẹ ‘ngôi sao mông ngựa’ này một chút, lúc này mới ăn điểm tâm sáng. Sở Chích Thiên vừa động đũa, người khác mới bắt đầu giơ lên bát đũa, nhanh chóng ăn.
Ngày hôm nay nhiệm vụ của tổ công kiên rất nặng, phải cùng tổ chiến đấu điều tra tình hình của Thân Thành, nhanh chóng thăm dò tình hình phân bố tang thi của cả tòa thành thị, bọn họ đã biết cả tòa Thân Thành đã là một tòa thành chết, ngoại trừ chỗ bọn họ đã không còn doanh địa khác, ngoại trừ người sống sót may mắn sống sót không biết rải rác ở góc nào. Bọn họ nhất định phải nhanh chóng tìm được một con đường dễ lui lại nhất, bằng không, thi triều tiếp theo, doanh địa xung quanh chính là kết cục về sau của bọn họ.
Tiêu Tử Lăng rất nhanh ăn điểm tâm sáng, khi đang muốn đứng dậy hoạt động một chút, Sở Chích Thiên đột nhiên đưa qua một miếng khăn giấy.
Ách? Tiêu Tử Lăng nghi hoặc, không biết Sở Chích Thiên vì sao làm vậy, chẳng lẽ có ám chỉ gì? Vì sao cậu không có cách nào lĩnh ngộ? Trước đây cậu với Sở Chích Thiên rất có ăn ý đó a.
Chỉ chỉ khóe miệng của cậu, Sở Chích Thiên trực tiếp dùng khăn giấy lau thay Tiêu Tử Lăng một chút.
Tiêu Tử Lăng lúc này mới phát hiện hóa ra khóe miệng mình có dính một hạt cơm, cậu ngượng ngùng cười cười với Sở Chích Thiên.
Mặt Sở Chích Thiên không biểu cảm buông khăn giấy xuống, ngẩng đầu nói: “Tiểu Lăng lát nữa hành động với tôi, Vân Đào, Khánh Vân, Tào Dương ba người các anh trực tiếp tìm Đổng Hạo Triết Đổng phó đội, cậu ta sẽ an bài nhiệm vụ hành động kế tiếp của các anh.”
“Vâng!” Bốn người nhất tề gật đầu đáp.
Giang Khinh Ngữ nhìn theo năm người Sở Chích Thiên rời khỏi đại sảnh, lúc này mới mở nắm tay nắm chặt ra, lòng bàn tay đã bị móng tay bấm ra một vệt đỏ. Lúc ăn cơm, sự tương tác lơ đãng giữa Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng, đều chứng minh cơ tình* của hai người vô hạn, cô đố kị sắp phát cuồng, thiếu chút nữa đã muốn cào nát cái khuôn mặt luôn thích bán manh kia của Tiêu Tử Lăng. (*cơ tình: tình cảm giữa nam và nam, đều có thể hiểu theo nghĩa đen hay nghĩa bóng =))giữa 2 người nam chỉ có tình bạn thuần khiết nhưng nếu có chút gì đó hơi ‘mờ ám’ cũng gọi là có cơ tình =)), nói chung là hint =)))
Có lẽ chính bởi vì khuôn mặt đó, khiến cho Sở Chích Thiên hưởng thụ được một loại kɧoáı ©ảʍ biếи ŧɦái đi. . . Cô nhất định phải hủy khuôn mặt đó, cô muốn xem, nếu như đã không còn khuôn mặt đó, Tiêu Tử Lăng lấy cái gì để hấp dẫn Sở Chích Thiên, lấy được sự sủng ái của anh ấy!
Ba người Lục Vân Đào rất nhanh tách xa hành động với Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng ở một ngã ba đường, bởi vì bọn họ phải đi tổ chiến đấu báo danh, Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng thì phải đi bộ tổng chỉ huy, vì vậy không phải cùng một đường.
Tiêu Tử Lăng nhìn theo bóng lưng bọn họ biến mất ở trước mắt, lúc này mới gia tốc tiến lên một bước, một phen kéo Sở Chích Thiên phía trước, trên mặt tràn đầy dấu chấm hỏi nói: “Sở ca, anh đang đánh chủ ý gì thế?”
“Hửm?” Sở Chích Thiên thoáng nhếch mi, liếc mắt nhìn Tiêu Tử Lăng, dường như không rõ Tiêu Tử Lăng nói là chuyện nào.
“Lúc ăn cơm làm gì lại làm cái điệu bộ đó? Khẳng định anh có mục đích.” Tiêu Tử Lăng rất khẳng định, Sở Chích Thiên sẽ không vô duyên vô cớ giúp cậu lau mặt, khẳng định có mưu tính gì đó, cậu phải hỏi rõ, bằng không bị bán vẫn còn giúp anh ta đếm tiền kìa, như vậy quá nguy hiểm.
“Không phải tôi thay cậu làm tròn câu nói lúc hừng đông của cậu sao. . .” Khóe miệng Sở Chích Thiên hơi nhếch, như cười như không nhìn Tiêu Tử Lăng một cái.