Tiêu Tử Lăng vận chuyển Thanh Tâm Thuật, hấp thu hết sạch toàn bộ năng lượng của tinh hạch cấp ba trong tay,
năng lượng khổng lồ nhất thời dâng trào lên trong cơ thể Tiêu Tử Lăng.
“Hạo. . . Nguyệt. . . Đương. . . Không. . .” Theo âm thanh trong trẻo của Tiêu Tử Lăng chậm rãi ngâm ra kiếm chiêu này, bầu trời đêm vốn hắc ám một mảnh, đột nhiên một vầng trăng tròn sáng ngời xuất hiện. . .
Đương nhiên đó tuyệt không phải ánh trăng chân chính, mà là đường đao trong tay Tiêu Tử Lăng cấp tốc múa xoay tròn, thân đao hấp thu ánh đèn xung quanh mà hiện ra một loại hiện trạng kỳ lạ.
Tất cả mọi người bị loại hiện trạng kỳ dị này hấp dẫn, nín thở quan tâm, chính vào lúc này, vầng trăng tròn đó đột nhiên nổ tung, vô số tia sáng nhao nhao phun ra đến chỗ tang thi cấp ba đứng.
Kiếm chiêu này vậy mà là một chiêu thức mang tính khu vực, cho dù tang thi cấp ba muốn tránh cũng không có chỗ tránh. Vô số đạo kiếm khí đếm không hết che trời lấp đất bay về phía tang thi cấp ba, quang mang chói mắt sáng lóa ánh mắt mọi người, chợt nghe thấy tang thi cấp ba phát sinh tiếng kêu gào thảm liệt, thẳng đến lúc chậm rãi yên lặng, sau cùng lặng yên không còn tiếng động.
Thanh âm kiếm khí bay vang vù vù vù khoảng chừng trên dưới nửa phút, lúc này mới dừng lại. Vị trí của tang thi cấp ba đã không còn thấy rõ, bị bụi bắn tung lên bao phủ, sương mênh mông một mảnh.
Rốt cục, bụi sương tán đi, khi người xung quanh rốt cục thấy rõ được hiện trường, mọi người đều hít ngược một hơi khí lạnh. Toàn bộ tràng địa vốn đã hỗn độn một mảnh, trên mặt đất lưu lại vô số lỗ đen nhỏ bé bị kiếm khí đυ.c ra, thảm nhất chính là con tang thi cấp ba kia, đã không còn phân rõ là cái gì nữa, nó bị vô số kiếm khí đánh thành một bãi máu thịt, chỉ lưu lại vài miếng vải màu đỏ, bay bay giữa bãi máu thịt đó. Một viên tinh hạch màu xanh da trời lóng lánh lặng yên phơi bày ở trong đó.
Tiêu Tử Lăng thấy tang thi cấp ba rốt cục đã được giải quyết, ngụm máu tươi cố nén rốt cục cũng nhịn không được nữa, ọc một tiếng phun ra. Chiêu này ít nhất phải vào lúc cấp ba đỉnh cấp mới thích hợp kích phát, tuy rằng lần này mượn năng lượng của tinh hạch cấp ba. Nhưng dù sao chỉ là tinh hạch mà không phải thực lực bản thân, vì vậy vẫn khiến cho cậu tiêu hao dị năng. Chính một kiếm như thế, ngoại trừ tiêu hao sạch năng lượng của tinh hạch cấp ba với bản thân cậu, còn khiến cho cậu tiêu hao một phần dị năng tương đối, điều này làm cho cậu bị thương không nhẹ.
Đáng hận nhất chính là, tuy rằng năng lượng của tinh hạch hệ băng cấp ba đã bị chiêu Hạo Nguyệt Đương Không hấp thu toàn bộ tiêu hao hết, nhưng sự băng hàn mà bản thân tinh hạch mang theo lại bị đọng lại, lúc này cậu cảm thấy toàn bộ thân thể đều sắp đóng băng. Trong lúc run rẩy vội vã ngồi xuống vận chuyển Thanh Tâm Thuật để hóa giải luồng rét lạnh này.
Đây là tổ công kiên. . . Ánh mắt mọi người đều cực nóng, tuy rằng con tang thi cấp ba đó đã bị Sở Chích Thiên đả thương nặng, nhưng dù sao cũng là cấp ba. Cho dù bị trọng thương cũng không phải người cấp hai bình thường có thể chống lại. Mà hiện tại một thiếu niên của tổ công kiên một mình đã đối phó được nó, điều này thực sự quá mạnh mẽ. Biểu hiện của Tiêu Tử Lăng lần nữa để cho tổ công kiên mang lên vầng sáng thần bí (tiềm thức của mọi người cho rằng Tiêu Tử Lăng chắc hẳn là người kém nhất trong đó).
Bên kia, tuy rằng Sở Chích Thiên đang đấu kịch liệt với tang thi cấp bốn, nhưng vẫn thời khắc quan tâm đến chiến đấu chỗ Tiêu Tử Lăng, anh thấy Tiêu Tử Lăng đột nhiên thi triển ra chiêu thức lợi hại như vậy, trong lòng phi thường kinh ngạc, thoạt nhìn bí mật ẩn tàng của tên nhóc này còn không ít, mỗi lần đều sẽ mang đến kinh hỉ cho anh.
Anh phát hiện Tiêu Tử Lăng sau khi giải quyết xong tang thi cấp ba thì miệng phun máu tươi ngã xuống đất chữa thương, biết chắc hẳn là Tiêu Tử Lăng đã vượt cấp sử dụng cấm thuật, cũng không biết phải trả giá gì. Lòng anh nóng như lửa đốt, mỗi lần đều bởi vì anh mà khiến cho Tiêu Tử Lăng trả giá đắt thảm thống, bến tàu như thế, hiện tại cũng như thế. . . Người làm đại ca như anh đây quá vô năng.
Trong l*иg ngực Sở Chích Thiên có một luồng bức bối không cách nào phát tiết, con tang thi cấp bốn đáng hận trước mắt này. Anh hận không thể lập tức bóp chết nó. . . Đúng vậy, đều bởi vì sự tồn tại của nó, mới gọi tới con tang thi cấp ba kia, mà hiện tại lại bởi vì nó mà không thể đúng lúc đi xem xét thương thế của Tiêu Tử Lăng.
. . . Được rồi, tang thi cấp bốn bị xem thành đầu sỏ gây nên rất vô tội thành vật hi sinh phát tiết lửa giận của Sở Chích Thiên.
Nếu Tiểu Lăng đều đã dùng ra tuyệt chiêu bí mật của cậu, anh lại thế nào có thể che che giấu giấu nữa chứ.
Chỉ thấy hai tay Sở Chích Thiên chắp lại. Quát lạnh nói: “Âm Dương Lưỡng Cực Hiện!” Chỉ thấy từ trên trời hai phương hướng nam bắc giáng xuống hai đạo trụ điện chói mắt, xung quanh trụ điện phát sinh vô số tia sáng điện từ nhỏ bé lách tách. Lúc này cự ly hơi xa, nhưng tất cả mọi người đều biết năng lượng điện từ mà hai trụ đứng đó ẩn chứa sợ rằng có thể dễ dàng hủy diệt hết thảy vật thể trong phạm vi vài trăm dặm. Hết thảy người thấy một màn này đều nhịn không được sắc mặt trắng bệch, chỉ sợ luồng năng lượng đó bị mất khống chế.
Tang thi cấp bốn thấy hai trụ đứng đó, năng lượng ẩn hàm bên trong nói cho nó đại sự không ổn, nó phản ứng đầu tiên chính là muốn lui lại đào tẩu. Nhưng Sở Chích Thiên quấn đấu hồi lâu với nó mới thăm dò được tình hình, sau cùng hạ quyết định dùng tuyệt chiêu siêu cấp lớn khiến cho năng lượng của anh tiêu hao không còn này để một chiêu định thắng bại, lại thế nào có thể đơn giản để cho tang thi cấp bốn chạy chứ.
“Thiên La Địa Võng!” Một cái Thiên La Địa Võng siêu nhỏ, trực tiếp bao lấy tang thi cấp bốn, không phải không muốn dùng Thiên La Địa Võng cường đại hơn một chút, nhưng thực sự đã không còn năng lượng, cái siêu nhỏ này vẫn là do anh cố rút ra một chút năng lượng cuối cùng.
Sở Chích Thiên chiến đấu với con tang thi cấp bốn này lâu như vậy, đã phán đoán ra kỹ năng chữa trị thân thể lúc đầu kia hiện tại con tang thi cấp bốn này không thể dùng lại nữa, rất nhiều lần công kích lưỡng bại câu thương đều lấy sự lùi bước của nó mà bỏ dở. Mà Sở Chích Thiên tin tưởng chỉ cần con tang thi cấp bốn này bị đại tuyệt chiêu của anh công kích đến, không chết cũng sẽ trực tiếp nửa chết nửa sống, mà nó không còn công năng chữa trị tuyệt đối khó thoát cái chết.
Song chưởng của Sở Chích Thiên tách xa vẽ ra một vòng tròn ở không trung, trong miệng tiếp tục ngâm nói: “Thiên Địa Song Long Xuất!” Theo một tiếng này, hai trụ đột nhiên bay lên không một trên một dưới xuất hiện thành hai con cự long điện hỏa, cấp tốc bay tới phía Sở Chích Thiên.
Hai con cự long điện hỏa đó lướt qua bầu trời của doanh địa, hết thảy thiết bị đang vận chuyển trong toàn bộ doanh địa, bao gồm cả những chiếc đèn đường sáng ngời kia cũng không cách nào thừa nhận được luồng điện áp cực đại này, nhất thời nổ tung, toàn bộ doanh địa đột nhiên lâm vào bóng tối, chỉ có cự long điện hỏa trên không trung cháy sáng toàn bộ bầu trời đêm.
Thời gian thực sự rất ngắn, chỉ là thời gian vài giây, hai con cự long điện hỏa đã giá lâm bầu trời khu bắc, chúng nó một đầu một đuôi vờn quanh, vừa vặn cấu thành một vòng tròn.
“Ba” một tiếng vỗ tay, tóc bạc của Sở Chích Thiên đột nhiên điên cuồng dài ra, không gió tự động ở trong trời đêm, anh mở trừng mắt, hét lớn một tiếng: “Hợp Kích!”
Chỉ thấy hai con cự long điện hỏa trên bầu trời đột nhiên quấn lấy nhau, nhanh chóng cấu thành thân thể một con cự long càng thêm khổng lồ, mở miệng rộng đánh tới phía tang thi cấp bốn trên mặt đất.
Tuy rằng tang thi cấp bốn đã giãy thoát khỏi Thiên La Địa Võng, nhưng dưới sự áp bách của luồng năng lượng này, nó nửa bước khó đi, chỉ có thể trừng mắt nhìn bản thân bị luồng lực lượng này thôn phệ.
Grào ~! Đây là tiếng vang tuyệt vọng sau cùng của tang thi cấp bốn! Khi hết thảy năng lượng biến mất, mọi người xung quanh thấy kho hàng ở chỗ chiến đấu sớm đã bị san thành bình địa, toàn bộ mặt đất trở thành một vùng than đen, mà tang thi cấp bốn lại thi cốt vô tồn, ngay cả tinh hạch cũng triệt để bị hủy diệt dưới luồng lực lượng này, không để lại nửa điểm vết tích.
Sở Chích Thiên đã xuất hiện ở bên người Tiêu Tử Lăng, anh đưa ngón tay dò xét về phía trán Tiêu Tử Lăng, phát hiện tình hình của Tiêu Tử Lăng còn không xong hơn so với anh tưởng tượng, bên trong cậu vậy mà hỗn loạn một mảnh, năng lượng bên trong vậy mà tồn tại nhiều loại, mà hiện tại mỗi một năng lượng vậy mà bắt đầu đấu tranh với nhau, bên nào cũng không phục bên nào.
Càng không xong chính là, năng lượng của anh cũng đã tiêu hao sạch sẽ, không cách nào giúp Tiêu Tử Lăng thanh lý những năng lượng hỗn độn đó.
Đột nhiên, Sở Chích Thiên biến sắc. . . Tên nhóc này điên rồi! Cậu vậy mà không quan tâm để cho toàn bộ những năng lượng đó trùng kích lá chắn cấp hai, cậu muốn đột phá tiến cấp, dưới loại tình huống ác liệt cực đoan này.
Thế nhưng, đã không còn biện pháp bỏ dở, một khi trùng kích, không phải thành công, thì là thất bại. Chẳng qua thất bại sẽ phản phệ bị thương, mà trạng thái thân thể của Tiêu Tử Lăng vốn cũng rất không xong, nếu như thất bại, sợ rằng năng lượng phản phệ đó sẽ hủy thân thể cậu. . .
Sở Chích Thiên vừa tức vừa vội, tên nhóc này thế nào xung động như thế. Anh quyết định bất luận kết quả như thế nào, anh nhất định phải tận tình giáo huấn cậu một trận, người làm đại ca như anh phải chịu trách nhiệm vì tên nhóc này, không thể để cho cậu ta tiếp tục khinh suất như thế.