Vì ứng phó lần thi triều này, Trần Cảnh Văn vận chuyển toàn bộ mấy cái máy phát điện lấy được từ khi bắt đầu mạt thế đến giờ,
làm cho cả tòa xưởng quân công đèn đuốc sáng trưng.
Phi thường may mắn chính là trong nhà kho nào đó của tòa xưởng quân công này, tìm được một máy phát điện phi thường tiên tiến, có thể tự động thu thập năng lượng tự do trong không khí, tỷ như năng lượng mặt trời, tỷ như năng lượng ám. . . Điều này làm cho Trần Cảnh Văn thở dài một hơi, dù sao mấy loại máy phát điện khác đều phải tiêu hao nguồn năng lượng.
Bất quá đối với việc tòa xưởng quân công này có một cái máy phát điện tiên tiến như thế, Trần Cảnh Văn cũng nghĩ không thông, phải biết rằng loại máy phát điện này bình thường chỉ có căn cứ cao cấp của quân đội mới có thể được phân phối, ngay cả căn cứ bình thường cũng không thể có được, xưởng quân công này lại làm sao sẽ có được cái đó chứ? Bất quá Trần Cảnh Văn nghĩ lại, chỉ sợ quân đội cũng không sạch sẽ như vậy, nhất định có tấm màn đen, khẳng định bên trong đó có chuyện không thể cho ai biết. Anh bình thường trở lại, gác hoài nghi đó ra sau đầu. Mặc kệ bộ thiết bị đó làm sao có được, nói chung, tiện nghi cho bọn họ, đây là chuyện tốt.
Kỳ thực bộ máy phát điện đó là do Sở Chích Thiên lấy ra từ căn cứ bí mật dưới đất, sau khi anh đi ra tiện tay đặt ở trong nhà kho nào đó của xưởng quân công, để khi Trần Cảnh Văn thu thập vật tư có thể phát hiện. Anh không ngờ tới, bởi vì sự xuất hiện của bộ máy phát điện đó, khiến cho Trần Cảnh Văn quấn quýt một phen, lãng phí rất nhiều tế bào não.
Do nhân viên đông đảo, hơn nữa nhóm những người sống sót kia trước đây chỉ là người thường, vì vậy tập kết chạy đến hiện trường tuyệt không phải cấp tốc hữu hiệu, chờ khi mọi người đến được vị trí mà bọn họ hẳn nên đến, thời gian đã trôi qua hơn nửa giờ. Mà lúc này, đám người Sở Chích Thiên đã điều tra hoàn tất tuyệt không có đối mặt với những người đó, lặng yên không tiếng động về lại bộ tổng chỉ huy, bắt đầu thông tri cho các đại đội trưởng cự ly thực tế mà tang thi tập kết.
Đổng Hạo Triết phản ứng nhanh nhất, khi Sở Chích Thiên mới vừa rời đi cửa chính nam đến địa phương khác điều tra, thì đã mang theo tổ chiến đấu của anh, xuất hiện ở cửa chính nam của xưởng quân công, sở dĩ phụ trách phương hướng này, bởi vì đây là chỗ khó thủ nhất, khác với ba mặt khác là tường vây kiên cố, đã được người dị năng hệ thổ gia cố qua, cường độ phòng ngự của cửa chính nam không thể nghi ngờ mỏng yếu hơn rất nhiều.
Sau đó đàn tang thi xuất hiện đã chứng minh điểm này, chúng nó tuyệt không để sót nhược điểm này, số lượng tang thi tụ tập ở cửa nam tăng gấp bội, một giờ sau, khi tang thi vây quanh tòa xưởng quân công này, tang thi ở cửa chính nam là nhiều nhất cũng là dày đặc nhất, xem ra chúng nó chuẩn bị chủ công nơi đây.
Mà ba mặt khác thì có tiểu đội hợp tác phụ trách phòng ngự, mặt bắc là Dương Bình Chương dẫn đội phụ trách, mặt đông là Vương Quang Lương phụ trách, mặt tây là Lý Mạc Ngôn. Đương nhiên số lượng tham dự phòng thủ nhiều nhất là đội ngũ do nhóm người sống sót bình thường cấu thành, đối mặt tang thi không tiến hóa che trời lấp đất, một người thức tỉnh dù cường đại thế nào cũng không tạo được tác dụng mang tính quyết định, chỉ có lượng lớn người sống sót bình thường mới là lực lượng chủ yếu của lần phòng thủ này.
Bộ phận bên trong tường vây của xưởng quân công, có người dị năng hệ thổ làm chủ đạo, người sống sót bình thường toàn lực phối hợp, cầu thang bằng đất được tạm thời xây lên, để cho mọi người có thể dễ dàng lên trên tường vây. Lúc này, mỗi chỗ cách một mét ở đầu tường sẽ có một người nằm úp sấp, trong tay là một cây súng trường tự động loại 03 gần như mới tinh gác ở phía trước. Đây là đoàn súng trường được tỉ mỉ chọn ra từ doanh địa người sống sót bình thường cấu thành, lệ thuộc vào tổ hậu cần.
Chỉ cần tang thi phát động tiến công, phụ trách phản kích đầu tiên chính là đoàn súng trường, sau đó mới là đoàn phòng ngự của người sống sót bình thường do người thức tỉnh dẫn dắt.
Mặt bắc xưởng quân công, hỗn tạp trong đoàn đội của người sống sót bình thường xuất hiện mấy khuôn mặt quen thuộc, chính là tiểu đội Hứa Tấn Dương vừa mới gia nhập đại bản doanh. Bọn họ vừa mới đến, bởi vì nhân số khá đông, lần này khi đi bộ tổng chỉ huy tập kết, chỉ có thể đứng ở bên ngoài, vì vậy không rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Nửa giờ trước, chợt nghe thấy người phụ trách tạm thời của đoàn đội bọn họ hô to tên đoàn đội, yêu cầu nhanh chóng tập hợp, bởi vì tương đối hỗn loạn, nửa giờ sau mới tập hợp hoàn tất, sau cùng đi tới địa phương hiện tại.
Bọn họ là dàn quân thứ hai, tuy rằng không thấy tình hình bên ngoài tường vây, nhưng từ tin tức mà phía trước truyền đến, xác nhận bên ngoài tường vây đã tập kết vô số kể đàn tang thi khổng lồ. Tin tức này khiến cho bọn họ nghe xong nghĩ lại mà sợ không thôi. Nếu như không có bọn Lục Vân Đào, có lẽ bọn họ đã chết trong lần tập kết thi triều này, số lượng khổng lồ như thế, một đường nghiền ép qua, không có kết cấu phòng ngự cứng như mai rùa, không có thực lực siêu cường, tuyệt đối không có bất kỳ kẻ nào có thể may mắn tránh khỏi tai nạn, cho dù bọn họ gia nhập doanh địa cỡ lớn bên kia cũng khó trốn thoát kiếp nạn này.
Bọn họ đã từng đi qua doanh địa nơi đó trao đổi vật tư, bên đó không có năng lực tổ chức hữu hiệu cùng với lực lượng phòng ngự cường đại giống như thế này. Hơn nữa. . . Lần tập kích thi triều này quá đột nhiên, cho dù bên Sở Chích Thiên đã báo cho biết khả năng thi triều tập kích, nhưng vẫn có rất nhiều người không tin tưởng, những doanh địa đó không có chuẩn bị thực sự có thể sinh tồn được trong lần tập kích này sao?
Nghĩ tới đây, một tiểu đội viên trong đó nhịn không được cảm thấy may mắn nói: “Hứa ca, may mắn chúng ta đã tới doanh địa này, bằng không. . .” Tuy rằng không có tiếp tục nói, nhưng ý tứ trong đó đã được biểu lộ rõ ràng.
Một đội viên khác cảm thán nói: “Lần này may nhờ Lục ca hỗ trợ, Lục ca thực sự quá tốt, an bài cho chúng ta chỗ nghỉ ngơi tốt nhất.” So với rất nhiều người chỉ có thể chen chúc ở trong kho hàng cỡ lớn, bọn họ có thể ở cùng nhau trong căn phòng nhỏ của nơi vốn là tòa lầu dừng chân nào đó, tuy rằng chen chúc một chút, nhưng không có người xa lạ khác quấy rầy, thực sự được cho là dễ chịu.
Hứa Tấn Dương gật đầu nói: “Đúng vậy, người phụ trách an bài dừng chân vừa nghe thấy là Lục tiên sinh yêu cầu, không nói hai lời đã an bài xong, có thể thấy được Lục tiên sinh rất có địa vị ở trong căn cứ.” Trong giọng nói chứa kính ý, trong lòng đang suy đoán Lục Vân Đào thuộc về thế lực nào trong đại bản doanh này.
“Hứa ca, anh nói có thể là tổ công kiên trong truyền thuyết hay không?” Một đội viên nào đó có chút hưng phấn suy đoán.
Lời này vừa ra, khiến cho tất cả người của tiểu đội đều phấn chấn lên.
Trong lòng Hứa Tấn Dương lại càng nóng rực, anh vừa đến nơi đây, rất nhanh đã thăm dò kết cấu thế lực của đại bản doanh, Sở Chích Thiên không hề nghi ngờ là thủ lĩnh tuyệt đối của đại bản doanh này, tổ công kiên mà cậu ta phụ trách là lực lượng mạnh nhất toàn bộ doanh địa, tùy tiện một người đi ra từ bên trong đó, tuyệt đối là siêu cấp cường giả có thể chấn động các thế lực lớn xung quanh (kỳ thực những lời đồn đãi này có chút nói quá sự thật, tuy rằng đội viên của tổ công kiên đều là trên cấp hai, nhưng chấn động thế lực xung quanh. . . Chỉ có Sở Chích Thiên mới có thể. Bất quá đại bản doanh cần thiết loại lời đồn đãi có thể ổn định nhân tâm này, vì vậy người quản lý thực tế - Trần Cảnh Văn hữu ý vô ý bỏ mặc).
Nếu như Lục tiên sinh là thành viên của tổ công kiên. . . Ngẫm lại liền cảm thấy hưng phấn cùng kích động, tổ công kiên là địa phương nào? Đó chính là địa phương mà người của toàn doanh đều nhiệt liệt sùng bái cùng hâm mộ, cho dù người thức tỉnh cũng không ngoại lệ, mà bọn họ lại quen biết ba người trong đó. . .
Ách? Ba người? Tiêu Tử Lăng? Hứa Tấn Dương đang khi kích động, trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Tiêu Tử Lăng, nhất thời nhụt chí. Anh không quên Lục Vân Đào từng nói qua cậu ta với Tiêu Tử Lăng là cùng một đội ngũ, tên nhóc Tiêu Tử Lăng đó trông thế nào cũng không giống như là người đi ra từ tổ công kiên. . . Anh không có biện pháp lừa dối bản thân.
Hơi hơi hít một ngụm, Hứa Tấn Dương hỏi ngược lại: “Các cậu cho rằng tổ công kiên có thể có đội viên như Tiêu Tử Lăng sao?”
Một câu hỏi này, khiến cho người của tiểu đội đều câm nín. . . Quả nhiên huyễn tưởng là hư huyễn không hiện thực, thực sự quá chịu không nổi sự suy nghĩ thấu đáo.
Bên này bọn Hứa Tấn Dương căng thẳng thần kinh, thời khắc chuẩn bị chiến đấu. Bên kia, bộ tổng chỉ huy, Sở Chích Thiên với Trần Cảnh Văn lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm bản đồ phòng ngự trên bàn trà.
Chân Nhất Long rốt cục buông xuống cái nhãn sau cùng đại biểu cho đoàn đội nào đó, Trần Cảnh Văn biết hết thảy đoàn đội đều đã đến khu vực mà bọn họ phụ trách, tâm vốn khẩn trương nhất thời thả lỏng. Anh vẫn luôn lo lắng khi tang thi đã tiến công, mà đoàn đội phòng thủ vẫn còn đang trên đường đi.
So sánh tâm tình thả lỏng của Trần Cảnh Văn, biểu tình của Sở Chích Thiên lại tuyệt nhiên tương phản, trái lại càng thêm nghiêm túc, đầu mi của anh nhăn càng ngày càng căng. Xem ra anh rất sầu lo đối với việc tang thi không có tiến công đúng lúc.
Trần Cảnh Văn phát hiện biểu tình của Sở Chích Thiên có chút không đúng, vội hỏi: “Sở ca, thế nào vậy? Có gì không đúng?”
Vẻ mặt Sở Chích Thiên trầm trọng chậm rãi nói: “Tôi rất để ý, vì sao tang thi đều đã tập kết hoàn tất, còn chưa tiến công. . .” Phải biết rằng tiến công dưới tình huống chưa có chuẩn bị trở tay không kịp, là có lợi nhất, thế nhưng trước mắt đàn tang thi lại vi phạm lẽ thường này, điều này rõ ràng không hợp lý, sợ rằng bên trong tuyệt không đơn giản.
“Có lẽ. . . Chúng nó còn chưa có tập hợp hoàn tất?” Trần Cảnh Văn nói một nguyên nhân ngay cả anh cũng không thể tin tưởng, liên tục lắc đầu, cả người cũng lâm vào trầm tư.
Khi kim đồng hồ chỉ hướng hừng đông 0 giờ, tang thi vốn vẫn luôn không có động tác, đột nhiên như đã nhận được mệnh lệnh chỉ thị gì đó, không hẹn mà cùng phát động tiến công về phía xưởng quân công.
Nhân viên liên lạc phụ trách tiếp nghe tin tức hồi báo từ khắp nơi, cấp tốc quay đầu lại hô lớn: “Tang thi đã tiến công.”
Hai mắt Sở Chích Thiên thoáng hiện lãnh mang, anh thấy ngay từ đầu tang thi không có lựa chọn tiến công, liền phỏng đoán chắc hẳn sẽ công kích vào giờ này, vì giờ này là thời gian tăng phúc lớn nhất đối với năng lực của tang thi, mà lại là đoạn thời gian áp chế lợi hại nhất đối với năng lực của người thức tỉnh. Bất quá, điều này tuyệt không thể giải thích vì sao đàn tang thi dừng lại ở bên ngoài thời gian dài như vậy, tuy rằng người thức tỉnh bị áp chế vào đoạn thời gian này, nhưng có thời gian chuẩn bị đã trung hoà được chỗ sở đoản đó, phải biết rằng nếu như lúc đó đàn tang thi lựa chọn trực tiếp công kích, không những có thể đánh cho bọn họ trở tay không kịp, cộng thêm sự áp chế 0 giờ sau đó vẫn có thể được tiếp tục lợi dụng.
Lúc này Trần Cảnh Văn quay đầu phân phó với Chân Nhất Long: “Nhất Long, anh lập tức kêu tiểu đội chữa thương chuẩn bị cứu trợ, kế tiếp nơi đó liền giao cho anh.”
“Vâng, Trần phó đội.” Vẻ mặt Chân Nhất Long nghiêm túc gật đầu, trọng trách trên vai anh không hề nhẹ, lần sự kiện thi triều này khẳng định sẽ thương vong thảm trọng, đội chữa thương của anh là sự tồn tại duy nhất có thể tranh đoạt sinh mệnh với tử thần, anh không được phép có nửa điểm qua loa.
Sở Chích Thiên không ngẩng đầu, khinh miêu đạm tả nói một câu: “Ưu tiên cứu người thức tỉnh.”
Không phải Sở Chích Thiên lãnh huyết, chẳng qua ở dưới điều kiện tương đồng, anh chỉ có thể lựa chọn người có năng lực sinh tồn mạnh ở mạt thế để cứu vớt. Đội chữa thương của Chân Nhất Long không có thực lực với tài nguyên cứu trợ được hết mọi người, nhất định phải có lấy hay bỏ.
Chân Nhất Long nghe thấy lời nói nhắc nhở của Sở Chích Thiên, thân thể tránh không được chấn động, khi đi ra, đầu của anh suy sụp, xem ra lựa chọn này với anh mà nói tuyệt không dễ chịu.
Trần Cảnh Văn chỉ có thể thở dài một hơi thật sâu, Chân Nhất Long cái gì cũng tốt, chỉ là mềm lòng, anh biết Sở Chích Thiên nói không sai, nếu như không từ bỏ, cho dù một mình Chân Nhất Long tiêu hao toàn bộ dị năng cũng không có biện pháp cứu trị được hết.
Lúc này, hết thảy địa phương trên toàn cầu, vào cùng một đoạn thời gian, tang thi tổ chức thành đoàn thể khổng lồ phát động tiến công mãnh liệt về phía doanh địa của người sống sót, bởi vì công kích tới quá đột nhiên, khiến cho mỗi một căn cứ tử vong thảm trọng. Lần sự kiện này về sau được định là sự kiện thi triều hắc ám nhất.
Hưởng ứng sự tiến công của tang thi, đầu tiên là tiếng súng của đoàn súng trường, khi tang thi bước ra bước đầu tiên phát động tiến công về phía xưởng quân công, đoàn súng trường dưới mệnh lệnh của đội trưởng mỗi một tiểu đội, bắt đầu điên cuồng bóp cò súng. . .
Đạn đang phát tiết, máu thịt đang bay loạn. Tang thi không phải nhân loại, bọn chúng không có cảm giác đau cho dù đứt chân cũng muốn kiên định bò về phía doanh địa của người sống sót nhân loại, lại bị đàn tang thi khổng lồ phía sau chà đạp thành một bãi máu thịt. Một màn địa ngục nhân gian này khiến cho đội viên có chút nhát gan nhắm mắt lại không dám nhìn, bọn họ chỉ có vô ý thức mà bóp cò súng, thẳng đến khi một hộp đạn đã bị bắn sạch, mới dám mở mắt.
Số lượng tang thi quá khổng lồ, công kích của đoàn súng trường tuyệt không khiến cho đàn tang thi giảm thiểu bao nhiêu, bất quá chỉ cần còn có cự ly xạ kích, đoàn súng trường sẽ không lui lại, mà cấp tốc thay đạn mới, tiếp tục bóp cò súng công kích tang thi trước mắt, bọn họ gϊếŧ càng nhiều, áp lực cho đoàn phía sau sẽ càng nhẹ.
Rất nhanh, cự ly trăm mét đã không còn, tang thi ngã xuống phía dưới tường vây bắt đầu chồng chất lên, chậm rãi trở thành đá kê chân cho tang thi theo sát sau đó. Rốt cục khi con tang thi đầu tiên đạp thi thể của đồng bọn chúng nó thành công leo lên tường vây, đoàn súng trường ở dưới mệnh lệnh của các đội cấp tốc lui lại đến phòng tuyến thứ hai, mà lúc này tổ hậu cần cấp tốc vận chuyển đạn đã chuẩn bị trước qua, để đoàn súng trường nhanh chóng bổ sung đạn, để khi thủ vững không được trận tuyến thứ nhất nữa, có thể yểm hộ nhóm chiến hữu dàn quân phía trước triệt thoái đến phòng tuyến thứ hai.
Thời khắc chuẩn bị, dàn quân thứ hai do người thức tỉnh dẫn dắt, đoàn đội người sống sót bình thường cấp tốc thay thế đoàn súng trường lên chống.
Người thức tỉnh dẫn dắt đoàn đội những người sống sót bình thường đó là người biến dị cận chiến, bọn họ trực tiếp chống ở phía trước nhất, bắt đầu thịt đối thịt đánh giáp lá cà với tang thi, một trận chiến sinh tử mở màn từ đây.
Phía sau, dàn quân thứ ba do người dị năng cấp một cấu thành, đoàn công kích viễn trình không bảo trì trầm mặc nữa, bọn họ không có bất kỳ bảo lưu nào thả ra hết thảy kỹ năng của bọn họ, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất thanh trừ tang thi nhiều nhất.
A! Tiếng kêu thảm sắp chết đầu tiên của nhân loại rốt cục vang lên! Một tiếng này dường như đã mở ra chiếc hộp Pandora, ngay sau đó liên tiếp tiếng kêu thảm thiết bắt đầu vang vọng toàn bộ doanh địa, vô số người phấn đấu vì lần đại chiến sinh tồn này đã ngã xuống trong doanh địa này. Đồng bọn bên cạnh bọn họ bắt đầu đỏ thẫm mắt, nắm chặt vũ khí trong tay rống giận xông lên. . . Đây là một trận chiến sinh tồn, là chiến tranh tàn khốc ngươi chết ta sống, không có may mắn tránh miễn, chỉ có liều chết thì mới có một con đường sống, hết thảy người tham gia chiến đấu đều có giác ngộ.
Trận đại chiến này vừa mới bắt đầu, khiến cho người sống sót bình thường thương vong thảm trọng, lúc này chỗ chữa thương hậu cần rối ren một mảnh, phụ trách vận chuyển người bị thương ở tiền tuyến đến chỗ chữa thương trong doanh địa chính là một số lão nhân bình thường với nữ nhân thân thể yếu ớt (nữ nhân khỏe mạnh cũng tham gia chiến đấu) cùng với bọn trẻ trên mười tuổi dưới mười ba tuổi (trẻ vị thành niên mười bốn tuổi đến mười sáu tuổi ưu tiên được đoàn súng trường thu đi).
Bọn họ lúc này bùng nổ toàn bộ năng lượng của thân thể, cố gắng lấy tốc độ nhanh nhất vận chuyển người bị thương, phải biết rằng thời gian chính là sinh mệnh. Bọn họ nhanh chóng chạy băng băng, bởi vì lực kiệt mà té ngã, rồi lại cắn răng bò lên, bọn họ sợ bởi vì sự chậm trễ của bọn họ mà để cho những dũng sĩ phấn đấu tại tiền tuyến kia mất đi sinh mệnh.
Chân Nhất Long chỉ huy đội chữa thương vốn trước mạt thế chính là nhân viên công tác chữa thương, cấp tốc cứu giúp những người bị thương được vận chuyển trở về, có một số người bị thương thậm chí còn chưa tới được đội chữa thương đã chết ở giữa đường, khi người ở chỗ này thấy thi thể người thân được đưa về, nhịn không được gào khóc lên. . . Không ai có thể tiếp nhận đả kích này.
“Không muốn, mấy người cút ngay, bọn họ là anh hùng, vì sao phải xử lý thân thể bọn họ. . .” Khi tổ xử lý hậu cần ra mặt muốn xử lý những thi thể đó, bọn họ phẫn nộ.
“Tiểu Nam của mẹ a. . . Mẹ sẽ ở cùng con. Muốn xử lý thân thể của con tôi, thì mang tôi cùng đi xử lý đi.” Một lão nhân khóc thương chảy nước mắt ôm mặt con trai mình, đối với bà mà nói ý nghĩa sống sót đã không còn. Bà mất hết can đảm, thầm muốn cùng con trai mình đi đến thế giới khác.
“Baba, baba. . . Bại hoại muốn cướp baba đi. Oa. . .” Một đứa trẻ bám víu thân mình của một nam nhân nằm trên mặt đất, hai mắt khóc sưng đỏ, toàn thân dính đầy vết máu nhưng thế nào cũng không chịu buông tay, nó tuyệt đối sẽ không để cho baba rời khỏi mình.
“A Vân, anh đang đùa giỡn với em đúng không? Cố ý chọc em, hì hì, em xem anh ngủ đến khi nào, con của chúng ta cũng thực bướng bỉnh, không biết đã trốn đi đâu. . . Chờ lát nữa tìm ra em sẽ đánh mông nó, anh nghìn vạn lần đừng ngăn a. Để em hát cho anh bài hát anh thích nghe nhất. . .” Nữ nhân nào đó ôm chặt lấy ông xã của mình, vuốt mặt anh bắt đầu cười hát lên, cô đã điên rồi. Mạt thế mất đi đứa con vốn đã ở vào trạng thái tan vỡ, có thể bình yên sống sót, đều dựa vào ông xã của cô liều mạng bảo hộ, cô vốn đang trong khang phục lần này thực sự tan vỡ.
Loại tình cảnh này khiến cho những nhân viên công tác nhịn không được rơi nước mắt, thế nhưng cứ bỏ mặc như vậy sẽ chỉ mang đến nguy hiểm cho căn cứ, ai cũng không biết những người hi sinh này mười hai tiếng đồng hồ sau có thể biến thành tang thi hay không, nếu như thực sự thành tang thi, không chỉ những người già yếu bọn trẻ con kia sẽ có nguy hiểm, cũng sẽ mang đến nguy hiểm với tổn thất không tất yếu cho căn cứ.
Chính khi bọn họ chân tay luống cuống, một cô gái nhỏ bảy tám tuổi đột nhiên xuất hiện bên người một nữ nhân quấy nhiễu xử lý thi thể cách bé gần nhất, một cái bạt tai vang dội trực tiếp đánh qua.
“Chát” một cái bạt tai vang dội khiến cho tiếng khóc rống toàn trường thoáng chốc dừng lại. Lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người cô gái nhỏ đó, cô bé chính là Vân Oa được Lục Vân Đào mang về ở Phụ Thành.
“Bọn họ vì sao mà chết? Chính là bởi vì nơi này có các vị, vì vậy bọn họ mới có thể liều chết bảo vệ ở phía trước. Bọn họ vì các vị có thể nói là chết cam tâm tình nguyện. Mà các vị thì sao? Đang làm gì? Mười hai tiếng đồng hồ sau thi thể sẽ biến thành tang thi, chẳng lẽ các vị muốn để cho sự hi sinh của bọn họ trở nên không còn giá trị? Còn có khí lực khóc, không bằng trợ giúp những người bị thương kia.” Vân Oa chỉ vào người bị thương chờ đợi băng bó vết thương, bị thương tuyệt không phải đặc biệt nghiêm trọng bên cạnh, một khi bọn họ được băng bó tốt xong sẽ trở lại chiến trường, “Để cho bọn họ có thể nhanh chóng trở lại, gϊếŧ nhiều thêm mấy con tang thi báo thù cho người thân của các vị, cũng có thể lựa chọn tự mình đến tiền tuyến, gϊếŧ tang thi báo thù cho bọn họ.”
Vân Oa rất phẫn nộ, bé cũng đã mất đi baba momy, nhưng bé rất kiên cường tuyệt không khóc, bởi vì baba momy của bản thân là vì bảo hộ bé mà chết. Bé tuyệt không quên nụ cười, cùng với câu nói dùng toàn bộ tình yêu sâu sắc hô lên trước khi baba momy chết kia: “Vân Oa, phải hạnh phúc sống sót.” Bé nhất định phải mang theo tình yêu dày nặng như núi đó kiên cường sống sót trong mạt thế này. Chỉ có như vậy mới không có lỗi với tình yêu mà baba momy dành cho. Viền mắt của Vân Oa đã ươn ướt. . . Bé cố gắng chịu đựng, bé đã từng hứa bé tuyệt đối sẽ không khóc.
Lời nói của Vân Oa khiến cho mọi người trầm tĩnh xuống, rốt cục có người đầu tiên buông tay, cô lau khô nước mắt đứng lên, trầm mặc cầm lấy băng gạc với thuốc sát trùng bên cạnh đi đến chỗ một người bị thương gần nhất, yên lặng băng bó, khiến cho vẻ mặt của người bị thương đó có chút kích động, anh âm thầm xiết chặt vũ khí trong tay, anh tuyệt đối sẽ không cô phụ phần mong đợi đó.
Có người buông tay đầu tiên, thì có người thứ hai, người thứ ba. . . Tuy rằng không cách nào khống chế tiếp tục khóc, nhưng không còn quấy nhiễu tổ xử lý hậu cần xử lý những thi thể kia nữa. Càng có không ít người học người đầu tiên bắt đầu làm việc, đúng vậy, khóc không có tác dụng, còn không bằng kính dâng lực lượng của bản thân, để cho những người có thể chém gϊếŧ tang thi này nhanh chóng trở lại chiến trường, gϊếŧ nhiều thêm mấy con tang thi cho bọn họ, báo thù cho người thân của bọn họ.
Mọi người yên lặng làm việc, toàn bộ đội chữa thương không huyên náo nữa, bầu không khí thập phần ngưng trọng, nhưng một loại năng lượng tâm linh đang uẩn nhưỡng ngưng kết, bọn họ không biết, chờ những người bị thương này lần nữa trở lại chiến trường, bọn họ không chỗ nào sợ hãi sẽ bộc phát ra chiến lực khủng bố.
Chân Nhất Long đi đến bên người Vân Oa, cảm kích sờ sờ đầu bé, trong miệng lại thở dài một hơi thật sâu. Thấy quá nhiều tử vong tâm của anh đã có chút mệt mỏi.
Vân Oa lau một phen nước mắt trong viền mắt, nhe răng cười: “Em tiếp tục đi băng bó. Nỗ lực lên, bác sĩ.” Bé làm một thủ thế nỗ lực lên, khuyến khích nỗ lực lên cho Chân Nhất Long. Hóa ra Chân Nhất Long khoác lên bên ngoài đồng phục một chiếc áo dài trắng, khiến cho Vân Oa hiểu lầm anh là bác sĩ. Nụ cười của bé không vì mạt thế này mà yếu bớt chút nào, vẫn cười rực rỡ.
Chân Nhất Long bởi vì nụ cười này mà đột nhiên hết thảy mệt mỏi đều biến mất, anh đột nhiên cảm thấy mạt thế này tuyệt không phải chỉ có bi thương.
Vân Oa nói xong liền dẫn theo một đám đồng bọn nhỏ của bé đi đến chỗ hộ sĩ phân phát dược phẩm lĩnh băng gạc với thuốc sát trùng, tiếp tục giúp những người bị thương kia tiêu độc băng bó, vẻ mặt bé nghiêm túc mà chăm chú, bởi vì liên tục băng bó, thủ pháp của bé rõ ràng lưu loát hơn rất nhiều so với lúc đầu.
May mà dược phẩm lấy được vào đoạn thời gian trước rất nhiều, còn có thể cầm cự lần hành động cứu trị này của đội chữa thương. Chân Nhất Long âm thầm tính toán lượng dược phẩm dự trữ, trong lòng có chút thấy may mắn, nếu như không có những dược phẩm này hỗ trợ, nhân số tử vong của trận chiến dịch này sẽ còn nhiều hơn nữa. Anh vỗ vỗ mặt, để cho bản thân có tinh thần hơn một chút, bắt đầu trị liệu người thức tỉnh tiếp theo.
Hai giờ gian khổ nhất đã qua, lúc này phòng tuyến đã lùi bước đến phòng tuyến thứ hai, mà ở giữa phòng tuyến thứ nhất đến phòng tuyến thứ hai thì đã máu chảy thành sông, tứ chi khắp nơi trên đất, tuyệt đại đa số đều là của tang thi.
Đầu sỏ tạo thành một màn này là người biến dị người thức tỉnh cận chiến, tang thi bọn họ kích sát là nhiều nhất. Có lẽ một màn này làm tức giận thủ lĩnh của đàn tang thi này, đột nhiên nơi đầu cùng bóng tối truyền đến một tiếng gào xa xôi mà lăng lệ, theo thanh âm đó vang lên, tang thi ở tiền tuyến đột nhiên nóng nảy lên, công kích cũng càng thêm hung ác độc địa.
Đột nhiên, một người biến dị thức tỉnh tuổi trẻ đang trắng trợn chém gϊếŧ tang thi, đột nhiên kêu thảm một tiếng, liền thấy phía sau tim cậu ta lộ ra một móng vuốt khô gầy, sau đó cậu ta bị tang thi vứt qua, vứt vào trong đám người sống sót.
Hai mắt cậu ta trợn tròn, trong miệng lớn tiếng thở hổn hển, máu tươi phun ra từng ngụm. . . Cậu tuyệt không muốn chết, cậu còn có hứa hẹn chưa hoàn thành, khuôn mặt cười như hoa trước mắt kia, vẫn còn tha thiết dặn dò hết thảy phải cẩn thận. . . Một giọt nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, một mạt thần quang sau cùng trong ánh mắt lặng yên tiêu tán.
“Quế Tử. . .” Bên kia một người thức tỉnh đột nhiên ngửa mặt lên trời bi thiết, hai mắt đỏ đậm, anh phải bàn giao thế nào với em gái anh. . .
“Là tang thi cấp hai!” Có người đã thấy rõ. Cũng chỉ có tang thi cấp hai mới có thể trực tiếp miểu sát người thức tỉnh cấp một.
A!!! Ngay sau đó hai ba tiếng kêu thảm lần nữa vang lên, trong đàn tang thi bắt đầu xuất hiện tang thi biến dị, có cấp một càng có cấp hai, vì vậy người thức tỉnh cũng xuất hiện thương vong.
“Cẩn thận, người thức tỉnh tìm tang thi biến dị chiến đấu, đừng cho bọn chúng đồ sát người sống sót bình thường.” Người phụ trách khu này điên cuồng hét lên một tiếng, vì vậy có mấy người thức tỉnh đi ra từ trong đám người, trực tiếp nghênh hướng những tang thi biến dị ẩn tàng trong tang thi bình thường.
Grào! Đây là tiếng vang cuối cùng của tang thi bị trảm thủ! Người thức tỉnh cấp hai của nhân loại chiến đấu ở tiền tuyến tuyệt đối sẽ không cho phép những con tang thi cấp hai đó mang đến cho bọn họ uy hϊếp cực đại, vị cường giả cấp hai cận chiến nào đó hợp tác với đồng bọn bên người, cấp tốc giải quyết con tang thi cấp hai đó.
Loại tràng diện này tuyệt không mới, ở mỗi một góc của xưởng quân công đều xuất hiện nhiều lần, bởi vì lượng lớn tang thi cấp một cấp hai xuất hiện, khiến cho mỗi một chiến đội không có phòng bị mà tổn hại không ít người thức tỉnh.
Lúc này bất kể là người sống sót bình thường hay là người thức tỉnh đều gϊếŧ đỏ cả mắt rồi, không biết mệt mỏi chiến đấu với đối thủ của mỗi người.
Trong bộ tổng chỉ huy, nhân viên liên lạc lần nữa hồi báo động thái mới nhất: “Tang thi biến dị đã xuất hiện, cấp bậc cao nhất là cấp hai.”
Sở Chích Thiên quay đầu nói với bốn người Tiêu Tử Lăng bên cạnh: “Các cậu chia ra đi bốn phương hướng áp trận, có chuyện đột phát thì đúng lúc liên hệ với tôi.”
“Vâng!” Bốn người cùng đáp lời, cấp tốc chạy về phía phương hướng của mỗi người.
Sở Chích Thiên hữu lực gõ lên bản đồ bố trí canh phòng trên bàn trà, lạnh lùng mệnh lệnh với nhân viên liên lạc: “Mệnh lệnh, hết thảy đội trưởng của đội ngũ thức tỉnh xuất động, bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết tang thi biến dị. Tôi hy vọng trong vòng mười phút, xung quanh xưởng quân công không còn bất kỳ tang thi cấp hai nào.”
“Vâng!!!” Nhân viên liên lạc nối tiếp với hết thảy loa phóng thanh có thể nghe được trong xưởng quân công, thuật lại một năm một mười lời nói của Sở Chích Thiên, vì vậy toàn bộ tiểu khu, đạo mệnh lệnh đó vang vọng toàn bộ doanh địa:
“Mệnh lệnh, hết thảy đội trưởng của đội ngũ thức tỉnh xuất động, bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết tang thi biến dị. Sở đội trưởng hy vọng, trong mười phút, xung quanh xưởng quân công không còn bất kỳ tang thi cấp hai nào. Lần nữa nhắc nhở, Sở đội trưởng hy vọng, trong mười phút, xung quanh xưởng quân công không còn bất kỳ tang thi cấp hai nào.”
Theo đạo mệnh lệnh này, mỗi một trận khu phòng thủ đều cấp tốc lủi ra gần 20 bóng người, lao đến tiền tuyến của mỗi người.
Mà quần chúng bình thường cùng với người thức tỉnh cấp thấp chiến đấu ở tiền tuyến nhịn không được điên cuồng hô một tiếng, sĩ khí tăng vọt lên. Không còn những tang thi biến dị cấp hai đó, đối với bọn họ mà nói cơ hội sinh tồn sẽ nhiều hơn rất nhiều, đạo mệnh lệnh này của Sở Chích Thiên, là cứu hết thảy bọn họ.
Tiêu Tử Lăng đang cấp tốc chạy về phía phương bắc xưởng quân công, trong lúc chạy băng băng nghe thấy đạo mệnh lệnh mạnh hữu lực đó, tâm tình nhất thời thả lỏng, cậu biết Sở Chích Thiên sẽ không bỏ mặc tang thi tiếp tục càn rỡ như vậy. Mà cậu cũng phải nhanh chóng chạy đến tiền tuyến, phòng ngừa có chuyện khác xảy ra, lúc này tiền tuyến đã thừa nhận không nổi biến cố mới nào nữa