Tiêu Tử Lăng rốt cục kết thúc tu luyện, mắt phải từ một giờ trước đã tới một điểm giới hạn năng lượng, đáng tiếc tinh hạch cấp 0 không được đắc lực, cậu hấp thu sạch toàn bộ hơn ba mươi miếng tinh hạch còn lại, cũng không có biện pháp đánh vỡ tầng lá chắn đó, chỉ gia tăng cho luồng năng lượng đó được một chút mà thôi.
Trong lòng thở dài nhẹ một hơi, biết lần này không có khả năng thành công. Mắt phải này, không có cơ hội tốt thì sẽ không dễ dàng đánh vỡ được như vậy.
Tiếc nuối mở mắt, Tiêu Tử Lăng còn chưa lấy lại tinh thần, trong ánh trăng u u, một khuôn mặt lạnh đáng sợ rồi lại quen thuộc đột nhiên ánh vào trong mắt, nhất thời khiến cho cậu kinh sợ vạn phần.
“Sở ca, anh. . . thế nào ở chỗ này?” Vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình, Tiêu Tử Lăng hoảng hồn chưa định hỏi.
Kính nhờ, cho dù là đại ca cũng không thể tùy tùy tiện tiện vào phòng của đàn em chứ, còn có quyền tư ẩn hay hông.
“Cửa phòng không đóng!” Một câu nói đơn giản sáng tỏ của Sở Chích Thiên đã vứt trách nhiệm cho Tiêu Tử Lăng.
Cửa phòng không đóng, có thể tùy tiện vào sao? Đây là quy định chi mô? Tiêu Tử Lăng nôn máng phát tiết vô số trong lòng, trên mặt lại nở ra một mạt nụ cười ngượng ngùng, sờ sờ ót mình, một bộ dáng ngượng ngùng: “Ha ha, đại khái em đã quên.”
“Pạch” một cái, cái trán bị búng một cái.
Tiêu Tử Lăng theo tính phản xạ che lại trán, ai oán nhìn chằm chằm Sở Chích Thiên, hét lớn: “Đau! Sở ca, anh làm gì búng em?”
Thu hồi ngón tay của mình, Sở Chích Thiên cười lạnh một tiếng: “Còn cười được, nếu tôi là kẻ địch, cậu đã sớm chết một vạn lần.”
Tiêu Tử Lăng dùng sức day day cái trán bị búng đau, không phục phản bác: “Đây không phải đại bản doanh sao, còn có, nếu như Sở ca là kẻ địch, cho dù em có khóa, cũng sẽ chết chín nghìn chín trăm chín mươi chín lần, không kém một lần này đâu.”
Sở Chích Thiên nghe vậy thực sự là vừa bực mình vừa buồn cười, tên nhóc này thực rất biết nguỵ biện. Bất quá loại tính cách sơ suất này nhất định phải cải chính, phải biết rằng mạt thế này, không thể có một chút thư giãn, bằng không sẽ trả giá bằng cả sinh mệnh.
“Mặc kệ ở chỗ nào, đều phải cẩn thận, cho dù nơi đây cũng như vậy.” Sở Chích Thiên nghiêm khắc cảnh cáo.
Tiêu Tử Lăng ngoan ngoãn gật đầu, Sở Chích Thiên là vì tốt cho cậu, cậu đương nhiên nên lắng tai nghe lấy.
Kỳ thực, Tiêu Tử Lăng làm sao không rõ sự quan trọng của cẩn thận, có thể thành công lăn lộn qua 10 năm mạt thế, đều là công lao của cẩn thận. Lần sơ suất này, là bởi vì kinh hỉ mà tinh hạch mang cho Tiêu Tử Lăng quá lớn, nóng ruột tu luyện mới để cho cậu nhất thời quên khóa cửa. Bất quá sự xuất hiện của Sở Chích Thiên khiến cho Tiêu Tử Lăng gõ lên hồi chuông cảnh báo, cậu cảm thấy từ sau khi gia nhập đội ngũ của Sở Chích Thiên, các phương diện đều thư giãn đi không ít, đây không phải hiện tượng tốt. Mạt thế vừa mới bắt đầu, nếu không thể đúng lúc uốn nắn lại, cho dù theo một lão đại cường lực, cũng không thể bảo chứng được cậu có thể bình an sống sót, hết thảy còn phải dựa vào bản thân.
Bộ dáng nghe lời của Tiêu Tử Lăng để cho long tâm Sở Chích Thiên vui vẻ, móc ra tinh hạch đã sớm chuẩn bị, vứt qua.
Tiêu Tử Lăng trực tiếp lấy tay đón lấy, mở ra nhìn, là một viên tinh hạch màu đỏ cỡ nắm tay người trưởng thành. Cái này còn lớn hơn so với tinh hạch của con tang thi hệ tinh thần mà cậu gϊếŧ chết, Tiêu Tử Lăng kinh hỉ hỏi: “Là con tang thi cấp ba kia? Sở ca đã gϊếŧ chết nó?”
Vẻ mặt Sở Chích Thiên hờ hững, chỉ gật gật đầu biểu thị Tiêu Tử Lăng nói không sai.
Tiêu Tử Lăng sùng bái trực tiếp quăng lên rau chân vịt, trong miệng kinh thán nói: “Oa, cấp ba a, ngoại trừ con tang thi ở bến tàu, chỉ sợ là tang thi mạnh nhất hiện tại đi, Sở ca thật lợi hại.” Không ngờ tới Sở Chích Thiên nhanh như vậy đã đến cấp ba, mà cậu thì cái bóng của cấp hai còn chưa thấy được đây, huống chi hiện tại dị năng còn ở vào giữa phế với không phế.
Tiêu Tử Lăng nghiêm túc chơi đùa tinh hạch của con tang thi cấp ba này một chút, vẻ mặt không nỡ đưa trả lại. Thầm nghĩ: “Nếu như là của mình thì tốt bao nhiêu a, chỉ sợ mắt phải của mình cũng sẽ có kết quả.” Năng lượng của tinh hạch cấp ba hẳn có thể đánh vỡ được tầng lá chắn kia đi.
Hai tay Sở Chích Thiên khoanh ngực, tuyệt không tiếp nhận.
Tiêu Tử Lăng nghi hoặc nhìn Sở Chích Thiên, không biết đây là ý tứ chi mô.
“Giúp tôi làm một chuyện, tinh hạch này sẽ là của cậu.” Sở Chích Thiên nói ra mục đích anh tới.
Tiêu Tử Lăng lắc lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vi Sở ca làm việc, là đương nhiên, tinh hạch không cần cho.” Như tráng sĩ chặt cổ tay đặt tinh hạch vào trong tay Sở Chích Thiên, quay đầu không dám nhìn, sợ hãi mình sẽ hối hận.
Sở Chích Thiên làm sao nhìn không ra biểu tình đau lòng đó của cậu, tưng tưng tinh hạch trong tay, ẩn hàm ý cười nói: “Chẳng lẽ cậu không thích?”
Tức giận quăng ánh mắt khinh bỉ cho Sở Chích Thiên, đây là rải muối trên ngực máu chảy đầm đìa của cậu a.
Sở Chích Thiên rốt cục nhịn không được cười khùng khục, anh ý cười đầy mặt nói: “Thực sự là đưa cho cậu, không phải điều kiện trao đổi.”
Tiêu Tử Lăng hiểu rõ ban nãy cậu bị Sở Chích Thiên đùa giỡn, bất quá Tiêu Tử Lăng cũng không ngại, cậu đã bị kinh hỉ này đánh ngã, không dám tin tưởng liên miệng nói: “Thực sự? Thực sự cho em?”
“Thực sự!” Sở Chích Thiên không đùa cậu nữa, trực tiếp nhét tinh hạch vào trong tay Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng hưng phấn dùng mặt cọ cọ tinh hạch ở lòng bàn tay, quá tuyệt vời, mắt phải của cậu sắp lập tức trở lại rồi.
Nửa ngày mới nhớ tới Sở Chích Thiên cần cậu hỗ trợ một việc, nhanh chóng ngẩng đầu, phát hiện Sở Chích Thiên đột nhiên xấu hổ chuyển ánh mắt đi.
Hử? Tình hình chi mô? Vì răng Sở Chích Thiên sẽ xấu hổ?
Nghi ngờ chợt lóe mà qua trong lòng Tiêu Tử Lăng, tuyệt không để ở trong lòng, cậu hiện tại chú trọng chính là Sở Chích Thiên đến tột cùng cần cậu làm chuyện gì: “Sở ca, đến tột cùng cần em làm chuyện gì?”
“Đêm nay theo tôi đi một chỗ, không thể nói cho bất kỳ ai, chỉ có tôi với cậu.” Vẻ mặt Sở Chích Thiên nghiêm túc nói.
Ách?! Vì sao lời này nghe ra không được tự nhiên như thế nhỉ? Tiêu Tử Lăng hồ nghi nghía nghía Sở Chích Thiên, dùng sức hồi tưởng lại hết thảy tin tức của Sở Chích Thiên trước khi trọng sinh, ừm, không có nghe nói có ham mê đặc thù gì. . .
Pạch, lại là một cái búng tay.
Tiêu Tử Lăng lần nữa che lại trán, không phục nói: “Sở ca, làm gì lại búng em.”
“Ban nãy là ánh mắt gì?” Sở Chích Thiên tàn bạo nói, tên nhóc này vậy mà hoài nghi anh có ham mê bất lương, thực sự là thiếu ăn đòn mà.
“Không có, không có!” Dưới cường quyền chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, Tiêu Tử Lăng nào dám biện bạch, chỉ có thể liều mạng lắc đầu, vẻ mặt vô tội tỏ vẻ bản thân cái gì cũng chưa từng nghĩ.
“Kêu cậu theo tôi đi trung tâm phân phối hậu cần một lần, kho hàng quá nhiều, cần thiết Linh Nhãn của cậu phân biệt hàng hóa bên trong, chúng ta không có thời gian thanh lý từng cái. . . Hơn nữa, tôi không muốn tiện nghi cho người khác.” Sở Chích Thiên vẫn giải thích, anh rất coi trọng hình tượng của anh ở trong lòng Tiêu Tử Lăng, hình tượng đại ca vĩ ngạn tuyệt đối không thể để cho Tiêu Tử Lăng hiểu sai.
Tiêu Tử Lăng hiểu rõ, bất quá vấn đề mới lại tới nữa: “Chúng ta đi thế nào a.”
Nếu chỉ có hai người cậu với Sở Chích Thiên, cậu không có dị năng thế nào đến được trung tâm phân phối hậu cần? Phải biết rằng buổi tối là thế giới của tang thi, nó khiến cho năng lực của tang thi gia tăng trên ba thành, mà người thức tỉnh thì yếu đi ba phần.
“Buổi tối tôi sẽ tìm cậu, cậu chờ ở trong phòng, không nên khóa cửa.” Sở Chích Thiên bàn giao câu nói này xong chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhớ tới cái gì lại quay đầu nói với Tiêu Tử Lăng, “Đúng rồi, đã đến giờ ăn cơm chiều, cậu tốt nhất ăn nhiều một chút, đêm nay tương đối hao thể lực.”
Ách! Tiêu Tử Lăng hắc tuyến đầy đầu, thế nào nghe lời này lại giống như đối thoại của tình nhân lén hẹn hò thế nhể. . . Nỗ lực dứt bỏ chút không được tự nhiên trong lòng, Tiêu Tử Lăng gật gật đầu biểu thị hiểu rõ, Sở Chích Thiên lúc này mới yên tâm rời đi.
Tiêu Tử Lăng đóng cửa lại, cậu ngồi ở trên giường bắt đầu hồi tưởng lại đoạn lời nói ban nãy của Sở Chích Thiên. Ý tứ trong lời nói của Sở Chích Thiên rõ ràng là lần hành động này chỉ có cậu với Sở Chích Thiên, nói cách khác lần hành động này là hành vi lén lút của Sở Chích Thiên, có thể ngay cả Trần Cảnh Văn cũng không biết, bằng không sẽ không kêu cậu chờ ở trong phòng, lén lút lại đây. . . Ách? Lời này có chút nghĩa khác, hẳn là lặng lẽ ẩn nấp lại đây. Đây rõ ràng là vì tránh né tầm mắt của mọi người, chế tạo cảm giác sai rằng hai người đều nghỉ ngơi ở trong phòng của mỗi người.
Thoạt nhìn Sở Chích Thiên cũng có bí mật không thể nói. . .