Trải qua thông đạo kia, mấy người không đυ.ng tới cửa ải khó khăn nào nữa, có mấy tình cảnh tương tự, Tần Thượng Phong lớn mật hơn rất nhiều, không do dự nữa, trực tiếp lựa chọn một lộ tuyến tang thi tương đối rải rác, gϊếŧ qua.
Tiêu Tử Lăng ở trên đường lặng lẽ mang kính râm, nếu muốn biết bí mật của Ngô Khánh Vân, Linh Nhãn là một pháp bảo quan trọng. Có một số thứ trong mắt người ta không cách nào thấy, có lẽ Linh Nhãn có thể nhìn ra được một hai.
Quả nhiên, dưới Linh Nhãn, mỗi lần Ngô Khánh Vân chém gϊếŧ tang thi, trên thân tang thi sẽ có một đường ánh sáng trắng cường liệt bay về phía Ngô Khánh Vân, mà Đới Hồng Phi gϊếŧ chết tang thi, cũng có một chùm ánh sáng nhạt nhỏ yếu bay về phía Ngô Khánh Vân, mà Đới Hồng Phi lại không có hiện tượng này.
Hơn nữa, quanh thân đoản nhận ở tay phải với hỏa diễm ở tay trái của Ngô Khánh Vân không có một tia phản ứng năng lượng, dường như là sản sinh ra từ trống rỗng. Mà trên hai tay nắm gậy sắt của Đới Hồng Phi lại có một tầng năng lượng màu trắng nhàn nhạt bao lấy. Nhớ lại khi ở siêu thị, khi Đổng Hạo Triết sử dụng Pháo Không Khí, năng lượng xung quanh cũng sẽ bạo động theo kỹ năng đó.
Tiêu Tử Lăng từng tự mình nghiệm chứng qua, khi bản thân di động hai chân cũng sẽ có một luồng năng lượng vây quanh, Tiêu Tử Lăng suy đoán đó là nguồn gốc năng lượng thức tỉnh. Nếu Ngô Khánh Vân không có sự biểu hiện của năng lượng, như vậy cơ bản khẳng định năng lực của hắn tuyệt không phải đến từ thức tỉnh, như vậy tột cùng nguồn gốc của hắn đến từ cái gì? Lại vì sao nhìn bề ngoài loại năng lực đó lại giống với dị năng thức tỉnh như vậy?
Giải đáp được một vấn đề, vô số vấn đề theo nhau mà đến, nghi vấn trong lòng Tiêu Tử Lăng càng ngày càng nhiều.
Dọc đường đi rất thuận lợi, không có kinh động đàn tang thi lớn, mọi người rốt cục cũng thấy tấm biển siêu lớn của siêu thị thuốc. Thế nhưng, cửa lại bị tang thi chen chúc chật ních, trên con đường mọi người nhất định phải đi qua cũng có không ít tang thi đang du đãng.
Tình hình này chỉ còn nước thanh lý hết thảy tang thi mới có thể đi vào hiệu thuốc lớn, nhưng vì không làm cho xung quanh có càng nhiều tang thi hơn, yêu cầu bọn họ nhất định phải thanh lý hết thảy đám tang thi này trong thời gian siêu ngắn, điều này không thể nghi ngờ là tương đối trắc trở.
Ngô Khánh Vân thấy tình cảnh này bắt đầu quấn quýt lên, có cần tiếp tục biểu diễn kỹ năng mới của hắn hay không. Một đường lại đây tang thi mà hắn cùng với Đới Hồng Phi gϊếŧ chết đã làm cho hắn thăng được một cấp, thu được một điểm kỹ năng, hắn đã thăng cấp cho một kỹ năng -- Minh Long Tức. Minh Viêm là kỹ năng đơn thể, mà Minh Long Tức lại là kỹ năng phạm vi nhỏ. Hiện tại tình hình này, không thể nghi ngờ Minh Long Tức là kỹ năng gϊếŧ quái tốt nhất, thế nhưng có thêm một loại năng lực, hắn có chút không biết phải giải thích thế nào.
Giữa lúc Ngô Khánh Vân quấn quýt, Sở Chích Thiên lại đi lên một bước, năm ngón tay cùng giương lên, khẽ quát một tiếng: “Thiên La Địa Võng!”
Chỉ thấy không trung xuất hiện một vùng mạng lưới điện quang, trong chớp mắt đã bao trùm lấy tang thi ở cửa, chỉ nghe thấy một trận tiếng nổ bùm bùm lốp bốp, hấp dẫn hết tang thi ở năm sáu mét xung quanh, nhao nhao tuôn về phía cửa.
Một chuyện khiến người ta kinh thán xảy ra, chỉ cần vừa tiếp xúc mạng lưới màu bạc lóe điện quang kia, tang thi sẽ trực tiếp bị giật thành một đống than, tràng cảnh mà bọn Tiêu Tử Lăng thấy chính là những con tang thi đó như thiêu thân lao đầu vào lửa tuôn về phía mạng lưới màu bạc lóe điện quang kia, sau đó tinh hạch liền rơi trên mặt đất tựa như trời mưa, phát sinh thanh âm thanh thúy có chút dễ nghe.
Ngô Khánh Vân thấy giá trị kinh nghiệm xông thẳng lên tựa như hỏa tiễn, rất nhanh đã đột phá một cấp lại thêm một cấp, liên tục thăng ba cấp mới đình chỉ, sự tăng lên của giá trị kinh nghiệm mới chầm chậm lại. Hắn vào ngày diệt vong sau khi hôn mê tỉnh lại, phát hiện mình có được hệ thống thăng cấp của trò chơi, hết thảy tang thi sẽ thành giá trị kinh nghiệm, chỉ cần gϊếŧ chết lượng tang thi nhất định, là có thể thăng cấp thu được kỹ năng với cường hóa thân thể, hắn ba ngày qua cay cay đắng đắng gϊếŧ quái thăng cấp chẳng qua cũng mới thăng được ba cấp, đó là đã bao gồm cả một cấp thăng vừa rồi, thế nhưng một dị năng của Sở Chích Thiên, để cho hắn liên tục thăng ba cấp, hiệu quả đó còn là vì chẳng qua ở trạng thái tổ đội, phân đều cho 6 người, nếu là một người, sợ rằng liên tiếp thăng sáu cấp cũng không có vấn đề gì. Kỹ năng đó của Sở Chích Thiên đã gϊếŧ chết bao nhiêu tang thi? Khẳng định con số rất kinh người. Người so với người tức chết người, bản thân đã rất may mắn, thế nhưng Sở Chích Thiên lại càng như con cưng của trời, vừa thức tỉnh đã có được kỹ năng có lực sát thương lớn như vậy, hệ lôi điện, thực sự quá mạnh mẽ. Ngô Khánh Vân có chút sùng bái nhìn Sở Chích Thiên, bất quá hắn tin tưởng chỉ cần hắn tiếp tục thăng cấp, hắn tuyệt đối sẽ không kém hơn so với Sở Chích Thiên.
Kỹ năng của Sở Chích Thiên duy trì khoảng chừng một phút đồng hồ, điện quang rốt cục tắt, mạng lưới màu bạc chậm rãi biến mất trong không khí. Mấy người Tiêu Tử Lăng rốt cục thấy rõ tràng cảnh bị bao trong mạng lưới điện quang.
Chỉ thấy ở cửa chất đầy từng đống từng đống tro cháy đen, một trận gió thổi qua, tro theo gió tán đi, lộ ra từng miếng tinh hạch lóng lánh. Mọi người hít ngược một hơi, đàn tang thi khiến cho người dị năng bình thường cửu tử nhất sinh ngay dưới dị năng của Sở Chích Thiên, tro tàn khói bay, đơn giản như thế.
Giữa lúc tất cả mọi người vì năng lực cường đại của Sở Chích Thiên mà chấn kinh, Tiêu Tử Lăng mở ra Linh Nhãn lại phát hiện năng lượng vốn nồng đậm xoay quanh toàn thân Sở Chích Thiên lúc này lại gần kề số không, vốn toàn thân không có bất kỳ điểm nhỏ màu tím đại biểu nhược điểm nào, lúc này, trái tim, yết hầu, trán đều xuất hiện, điểm nhỏ màu tím sáng rực đó rõ ràng chỉ rõ nhược điểm trí mạng của Sở Chích Thiên.
Phóng thích kỹ năng đó, Sở Chích Thiên liền suy yếu đến mức này, cho dù là Tiêu Tử Lăng cũng có thể kích sát được anh, Tiêu Tử Lăng nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, Sở Chích Thiên liên tiếp phóng hai kỹ năng, năng lượng trên người cơ bản không ít đi bao nhiêu, có thể thấy được yêu cầu phóng thích của kỹ năng hiện tại kia rất hà khắc, tuyệt không phải một kỹ năng bình thường.
Quả nhiên, tuy rằng trên mặt Đổng Hạo Triết đứng bên cạnh vẫn bảo trì nụ cười hàm hậu như trước, nhưng trên tay lại lặng yên không tiếng động xuất hiện một viên năng lượng, thời khắc phòng bị người khác đánh lén Sở Chích Thiên.
Xem ra Sở Chích Thiên với Đổng Hạo Triết tuyệt không tín nhiệm mấy người bọn họ, đương nhiên cũng có thể là để ngừa vạn nhất, là một loại khảo nghiệm đối với mọi người. Dù sao những người vừa mới gia nhập tiểu đội như bọn họ, tín nhiệm nhất định phải chậm rãi bồi dưỡng.
Mọi người khôi phục bình thường, Sở Chích Thiên tỏ ý lập tức thanh lý chiến quả, tinh hạch rất hữu dụng, tuy rằng chẳng qua chỉ là sơ cấp, nhưng đối với người dị năng vừa mới thức tỉnh mà nói, những cái đó đều là năng lượng tiến hóa, đương nhiên không thể lãng phí.
Trong tiệm thuốc, do tang thi ở gần cửa đều bị hấp dẫn tới cửa mà bị giật thành tro tàn, vì vậy sau khi mọi người đi vào cửa tiệm thuốc tuyệt không thấy tang thi nào, bất quá, Tần Thượng Phong nhắc nhở mọi người tang thi bên trong hiệu thuốc lớn thực không ít.
Mọi người một bên thu thập dược phẩm, một bên từ từ xâm nhập hiệu thuốc lớn. Vẫn là Đới Hồng Phi với Ngô Khánh Vân mở đường, do Tiêu Tử Lăng đoạn hậu. Chậm rãi từng chút từng chút thanh lý tang thi du đãng trong hiệu thuốc, mọi người chọn chọn lựa lựa rốt cục chỉnh lý ra 6 bao dược phẩm lớn nhất định cần thiết.
Do Đổng Hạo Triết dẫn dắt, ba người Đới Hồng Phi, Tần Thượng Phong, Ngô Khánh Vân mỗi người mang hai bao lớn chuẩn bị vận một nhóm dược phẩm về chỗ xe trước, sau đó lại quay lại thu thập dược phẩm, mà Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên thì ở lại tiệm dược tiếp tục thu thập.
Thấy bốn người đi xa, khi Tiêu Tử Lăng đang muốn nói chuyện với Sở Chích Thiên, lại bị Sở Chích Thiên ngăn lại, Tiêu Tử Lăng có chút mất mát, chẳng lẽ ngay cả nói Sở Chích Thiên cũng không muốn nói với mình sao? Mình bị ghét đến loại tình trạng này?
Khi Tiêu Tử Lăng đang thương xuân buồn thu, Sở Chích Thiên hung hăng gõ đầu cậu một cái, lãnh ngôn nói: “Bên kia có thanh âm, kêu cậu đi xem xem, tới cùng cậu có nghe không?” Biết ngay tên nhóc này không đáng tin cậy mà, vậy mà dám phân tâm trong tiệm thuốc tràn đầy tang thi, ngay cả mình tới gần cậu ta cũng không biết, thật không biết cậu ta sống qua ba ngày vừa rồi thế nào.
“Nga? A?” Tiêu Tử Lăng vô ý thức đáp lại, sau cùng rốt cục tỉnh táo lại, “Động tĩnh gì? Nơi nào?” Cảnh giác nhìn xung quanh, cứ như một con thỏ nhỏ ra ngoài kiếm ăn, sợ rằng giây tiếp theo sẽ trở thành thức ăn của mãnh thú khác.
Sở Chích Thiên câm lặng, chỉ nhìn phương hướng nào đó. Được rồi, Sở Chích Thiên bình tĩnh lại, đối với Tiêu Tử Lăng anh xem như đã triệt để từ bỏ, tính toán với cậu ta, thực sự sẽ bị cậu ta làm tức chết.
Theo đường nhìn của Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng rốt cục thấy được bên kia tường có cánh cửa thủy tinh đang đóng, lúc này có bóng người đang đánh thủy tinh, một khuôn mặt lớn dán trên thủy tinh, miệng khép khép mở mở, dường như đang nói chuyện chào hỏi với bọn họ.
“Người hay là tang thi?” Tiêu Tử Lăng kinh ngạc hỏi.
Hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng một cái, môi hơi mỏng của Sở Chích Thiên thốt ra hai chữ: “Ngu ngốc!”
Hai chữ này vừa xuất ra, Tiêu Tử Lăng cũng hơi hơi đỏ mặt một chút, bởi vì cậu đã thấy trên cửa thủy tinh dán chữ SOS, người ở bên trong đang điên cuồng chỉ vào mấy chữ đó, hô to cứu mạng.
Ách, dường như chỉ có người mới biết cầu cứu, tang thi còn chưa có công năng này!