CHƯƠNG 81: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN
Editor: Luna Huang
Một năm này Dạ Mộc cũng thường thấy Mặc Thế Văn tác yêu, nàng nghĩ đến cái gì, cười nói bên tai Mặc Lâm Uyên.
“Mặc dù có chút không địa đạo, thế nhưng, vì sao ngươi không tìm một đám người, giả mạo người của thái hoàng thái hậu, đi bắt hắn, sau đó sẽ đứng ra cứu hắn? Lấy bóng ma của hắn đối với thái hoàng thái hậu, ngươi làm như vậy, cam đoan sợ đến hắn cũng không dám ra ngoài chạy loạn nữa.”
Nàng xấu xa nở nụ cười, tựa hồ đã thấy dáng dấp thất kinh của Mặc Thế Văn, lúc này là thời kỳ phi thường đặc biệt, Mặc Thế Văn vẫn là chớ đi ra làm loạn thêm.
Sau khi nghe xong, hai mắt Mặc Lâm Uyên sáng ngời, “Cái chủ ý này của ngươi không tệ!”
Hắn suy nghĩ một chút, liền tìm Văn Phong đến, ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu.
Dạ Mộc ở một bên nhìn gò má của Mặc Lâm Uyên, mười hai tuổi rưỡi, vốn chỉ là hài tử, nhưng trong ánh mắt của hắn đã sinh ra quá nhiều thâm trầm không thuộc về cái tuổi này của hắn, còn có phượng mâu hơi nhếch, vẫn như cũ để kẻ khác cảnh đẹp ý vui.
Dạ Mộc không khỏi nghĩ, một nhân vật phong hoa tuyệt đại từ nhỏ, tại sao phải hơn bốn mươi tuổi buồn bực mà chết?
Sau khi phân phó xong, Mặc Lâm Uyên chỉ thấy Dạ Mộc lăng lăng nhìn mình, dáng dấp nhỏ như có điều suy nghĩ, miễn bàn đáng yêu bao nhiêu!
“Đang suy nghĩ gì?” Hắn nhìn Dạ Mộc, nhịn không được đưa tay ngắt cái mũi nhỏ của Dạ Mộc một cái.
“Nga, không có, ta chỉ là cảm giác gần đây ngực có buồn bực, có thể sắp đủ tháng rồi.” Dạ Mộc sờ sờ cái mũi của mình thấp giọng nói.
Mặc Lâm Uyên nghe vậy, nhãn thần vi ám, từ sau khi Dạ Mộc tỉnh, mỗi lần đầy tháng, sẽ trở nên phi thường táo bạo khó chịu, tuy rằng Vô Thanh hòa thượng của Thiên Thụ tự có thể giúp nàng trấn áp, nhưng quyền khống chế trong tay người khác, Mặc Lâm Uyên luôn có chút bất an.
“Vậy ta đây sẽ đưa ngươi đi Thiên Thụ tự, nhớ kỹ, tuy rằng Vô Thanh hòa thượng là đệ tử thân truyền của cố đại tăng, nhưng ngươi hắn vẫn phải phòng bị hắn một chút, không nên khinh dịch tin tưởng.”
Dạ Mộc gật đầu, “Yên tâm đi, không có chuyện gì, ta rất nhanh sẽ trở về.”
Mặc Lâm Uyên gật đầu, tự mình tiễn Dạ Mộc đến cửa thành.
Từ hoàng cung đến Thiên Thụ tự đoạn đường này đều có trọng binh canh giữ, tất cả mọi người biết Mặc Lâm Uyên phi thường coi trọng nữ hài không rõ lai lịch này, mỗi một lần nàng đi, binh lực trông coi đều phải nhiều hơn gấp đôi!
“Ngươi đã đến rồi?”
Vọng Thư Uyển.com
Vừa vào chùa chiền, từ ở chỗ sâu trong tùng lâm, một hòa thượng lưng đeo sọt thuốc đi tới, làm hòa thượng mà nói, tướng mạo của hắn thực sự quá mức để kẻ khác kinh diễm, đuôi lông mày hơi nhướng thần tình bi mẫn, hợp thành một tướng mạo cực thanh cực yêu, để người thấy khó quên.
Dạ Mộc gật đầu, “Lại làm phiền ngươi, chẳng biết tại sao, ta ta cảm giác sát khí trong cơ thể càng ngày càng nặng, mỗi một lần phát tác, đều càng thêm mãnh liệt hơn trước.”
Nàng nói xong, chăm chú nhìn Vô Thanh, mà sau khi Vô Thanh bỏ sọt xuống, mới thở dài nói, “Bởi vì nội lực trong cơ thể ngươi tích góp từng tí một quá nhiều quá tạp, bần tăng rót nội lực vào trong cơ thể ngươi, cũng chỉ có thể đưa đến tác dụng trấn định, nhưng chặn khẳng định không bằng lược, nên, ngươi có loại cảm giác này rất bình thường.”
Hắn dừng một chút, thanh âm quạnh quẽ lại nói, “Đương nhiên, kinh mạch của ngươi bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể vận dụng nội lực, theo bần tăng đi hậu viện đi, bần tăng giúp ngươi ngưng thần tĩnh khí.”
Dạ Mộc gật đầu, mà lúc này, đột nhiên có một tăng nhân, vội vả chạy tới!
“Sư phụ, sư phụ, không xong! Có vị khách hành hương mang thai té xỉu trong phật đường!”
“Cái gì?” Thần tình của Vô Thanh biến đổi, theo bản năng nhìn Dạ Mộc một mắt.
Dạ Mộc khoát khoát tay, “Không có việc gì, ngươi đi xem nàng trước, ta tạm thời còn có thể nhẫn.”
“Ân.” Vô Thanh hòa thượng vội vã chạy, Dạ Mộc suy nghĩ một chút, cũng đi theo xem.
Trong phật đường, lúc này đã tụ đầy người, một nữ tử trẻ tuổi trong đó quỳ ngồi dưới đất, bụng rất lớn, phỏng chừng có bảy tám tháng.
Loại tình huống này của nàng, vốn nên lập tức dời đến nội viện, nhưng có một nhóm người ngăn ở cửa phật đường, chặn các tăng nhân. Sau khi hất một chậu nước, nữ nhân mang thai từ từ tỉnh lại, chợt nghe quý phụ nhân cầm đầu cười lạnh nói.
“Tốt, rốt cuộc tìm được ngươi! Nhìn, bụng đều lớn như vậy? Xem ra phải gϊếŧ chết hắn, không thể không tốn chút công phu.”
Khách hành hương bên cạnh không nhìn đọc, nắm bắt phật châu nói, “A di đà phật, mặc kệ có ân oán gì, cũng không nên họa đến hài đồng, ngươi đây là nghiệp chướng a!”
“Phi!” Quý phụ nhân gây chuyện đứng ở trước mặt gia nô, vênh váo tự đắc, “Nàng là thϊếp của nhà chúng ta lén đi ra ngoài, còn cùng người khác làm lớn bụng, nghiệt chủng này, lưu lại cũng là ô uế!”
Nàng vừa nói như vậy, người chung quanh đều yên tĩnh lại, nữ khách đến nơi này thượng hương nhiều, thế nhưng thường thường, càng là nữ nhân, yêu cầu đối với nữ nhân lại càng hà khắc, nên nghe nói nữ nhân mang thai kia là đào thϊếp, thần tình đều có chút khinh thường. Vì vậy nhìn nàng bị quý phụ nhân kéo đi, người chung quanh đều yên lặng quay đầu đi, nhắm mắt làm ngơ.
Nữ tử mang thai xuất mồ hôi trán, bụng đau đớn để cho nàng nói không nên một câu, chỉ có thể dùng ánh mắt khát cầu nhìn người chung quanh, nhưng lại không ai vươn tay viện trợ.
“Dừng tay!” Mà ngay tại lúc này, Vô Thanh tới, hắn hơi thở hổn hển, nhìn người trước mặt, mi tâm thật sâu ninh cùng một chỗ.
Vọng Thư Uyển.com
“Vô Thanh đại sư?”
“Vô Thanh đại sư tới ”
Khách hành hương chung quanh đều rất kính trọng hắn, đều tránh ra một lối, để hắn đi vào phật đường.
Nhìn người khắp phòng, Vô Thanh vung tay lên, cau mày hỏi, “Là ai ở đây nháo sự?”
Xét thấy Vô Thanh đại sư thật là danh vọng tốt, quý phụ nhân gây chuyện không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, “Đại sư, bổn phu nhân cũng không phải cố ý nháo sự, bổn phu nhân chỉ là muốn bắt đào thϊếp này về nhà mà thôi.”
Vô Thanh nhìn nữ tử đau đến sắc mặt tái nhợt một mắt, buồn bực nói, “Nhưng nàng sắp sinh rồi.”
“Sinh?” Quý phụ nhân biến sắc! “Nàng bỏ trốn với người ta, mang thai hài tử gian phu, hài tử này không thể sinh! Nếu là sinh, chính là đánh mặt Chung gia ta!”
Nàng nói như vậy, nữ tử mang thai kia đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cuộn mình, kinh qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tuy rằng còn chưa tới kỳ sinh sản, nhưng nước ối của nàng vẫn bể, đối mặt nguy cơ hài tử bị gϊếŧ, nàng chịu đựng đau nhức giùng giằng quỳ xuống, như mèo con cầu xin người chung quanh, miệng đống mở, lại một chữ đều nói không nên lời, chỉ phát sinh rên rĩ.
Những tăng nhân khác thấy thế, có chút cấm kỵ lui về phía sau một bước, dù sao phật đường thánh địa, không có khả năng để nữ nhân này sinh con tại đây.
Quý phụ nhân thấy thế càng cau mày, “Đại sư! Bổn phu nhân dẫn người đi, không thôi nàng làm bẩn phật đường thánh địa, còn thỉnh đại sư nhường đường!”
Vẫn giúp mọi người làm điều tốt, lúc này Vô Thanh đại sư lại có chút cố chấp không chịu nhường đường, “Nước ối của nàng bị vỡ, xử lý, hài tử kia sẽ chết.”
“Hắn vốn không nên tồn tại trên đời này!” Trong mắt quý phụ nhân lóe lên hàn quang, “Hơn nữa đại sư phải hiểu rõ, tuy rằng người đức cao vọng trọng, nhưng không phải là cái gì đều có thể nhúng tay! Thϊếp là tài sản, xử lý như thế nào đều là chuyện của Chung gia ta! Còn xin tránh ra!”