Dưỡng Địch Vi Hoạn

Chương 31: CHƯƠNG 31: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN

CHƯƠNG 31: DƯỠNG ĐỊCH VI HOẠN

Editor: Luna Huang

“Tiện nhân!”

Đối với Ôn Như, Dạ Lệ không còn có nửa điểm kiên trì, bất quá tồn một hơi thở lý trí để hắn không có làm gϊếŧ nàng tại chỗ, chỉ là giữa tiếng kêu gào thê thảm của nàng, kéo tóc của nàng vứt qua một bên!

“Nhốt lại, huỷ bỏ chủ mẫu vị của Ôn Như, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần! Chờ bổn tướng quân trở về, thu thập nàng!”

“Không!” Cái trán của Ôn Như bị dập ra máu, nàng không thể tin được bản thân cứ như vậy bị thảm hại, vội vã nhào qua ôm chân Dạ Lệ!

“Tướng quân! Phu quân phu quân! Chí ít ngươi nói cho ta biết rốt cuộc ta đã làm sai điều gì? Chúng ta phu thê nhiều năm như vậy, ngươi còn chưa tin ta sao?”

Đã làm sai điều gì?

Dạ Lệ cúi đầu nhìn Ôn Như, nhiều năm phu thê, nàng thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đã như vậy…

Dạ Lệ nói với quản gia một bên, “Hoãn giờ xuất phát, mang theo nữ nhân này, bổn tướng quân muốn đích thân kiểm tra thân thể của nàng!”

Nói, hắn đi đến chỗ phòng ngựa.

“Vang.” Quản gia vội vã đáp.

Mà Ôn Như nghe vậy, vô ý thức nhìn bụng nhỏ của mình, một lòng chìm vào đáy cốc! Trên người nàng khẳng định cũng sẽ gặp nóng nổi hồng ban làm sao bây giờ, nàng phải làm sao mới có thể tránh được kiếp nạn này?

Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, tướng quân tự mình kiểm tra phu nhân, những người không có nhiệm vụ tự nhiên phải rời khỏi, quản gia đuổi hạ nhân, về phần Dạ Mộc, hắn không có chủ ý, sẽ không để ý nàng, tùy ý nàng đứng ở nơi đó.

Mà Dạ Mộc cũng không theo đến phòng ngựa xem, bởi vì Mặc Lâm Uyên trấn định đứng ở chỗ này, kết cục đã quyết định.

Nhưng là tại sao vậy chứ?

Dạ Mộc kéo Mặc Lâm Uyên đến dưới tàng cây, lạnh giọng chất vấn.

“Vì sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nàng căng thẳng, thần thái có chút uể oải.

“Sao ngươi phải làm như vậy? Ngươi rõ ràng lập tức có thể ly khai, nhưng bây giờ, mặc kệ chút nữa kết cục của Ôn Như thế nào, Dạ Lệ đều sẽ không dễ dàng buông tha ngươi.”

Dù sao thì chuyện này cũng là Mặc Lâm Uyên chọc thủng, nếu Dạ Lệ truy cứu, Mặc Lâm Uyên chạy trời không khỏi nắng, tại sao hắn phải làm như vậy?

“Sẽ không.” Bốn bề vắng lặng, Mặc Lâm Uyên rốt cục có thể được như nguyện kiểm tra hoa bao nhỏ trên đầu nàng, khóe miệng hơi giơ lên.

“Dạ Lệ vẫn chờ ta giúp hắn làm việc, hắn sẽ không gϊếŧ ta.”

Vọng Thư Uyển.com

“Nhưng ngươi cũng không có thể làm như vậy a!” Dạ Mộc nhịn không được cất cao giọng, đầy ngập phẫn nộ trong nháy mắt bạo phát Ngươi biết rõ làm như vậy nguy hiểm nhiều cỡ nào, vì sao ngươi còn muốn làm? Ngươi đây rõ ràng là chơi với lửa!”

Nàng càng nói càng tức, vưu kì nghĩ đến Dạ Lệ không biết sẽ phạt hắn thế nào, ngực kịch liệt phập phòng.

“Ta chỉ là muốn cho ngươi an ổn về nước mà thôi, phí nhiều tâm tư như vậy vì sao ngươi không nghe lời?”

Mặc Lâm Uyên thấy nàng tức giận, có chút bất an, “Ta chỉ là.”

“Nhưng ngươi cứ không vâng lời!”

Nắm đấm đầy thịt của Dạ Mộc dùng sức nện ở trên ngực hắn, mắt to gắt gao nhìn hắn chằm chằm, càng ngày càng hồng, cũng càng ngày càng ướŧ áŧ.

“Nửa điểm tiếng gió thổi ngươi cũng không lọt, muốn làm cái gì thì làm cái đó, ngươi căn bản xem ta là người người! Uổng công ta còn còn lo lắng cho an toàn của ngươi, uổng công ta lo lắng cho ngươi!”

“Ta không có!” Mặc Lâm Uyên cấp thiết kéo nàng, ôm nàng vào trong lòng, mới vừa rồi vẫn rất trấn định, lúc này hắn lại luống cuống tay chân, “Ta không có xem ngươi là người ngoài.”

“Ngươi có!” Thanh âm lên án của Dạ Mộc buồn buồn truyền đến, cái trán nàng gối lên ngực của Mặc Lâm Uyên, tay lại dùng sức bóp thịt trên lưng hắn, bởi vì hắn mạo hiểm mà tức giận, không hiểu cảm thấy ủy khuất, mũi cũng chua.

“Ta chỉ muốn ngươi bình an nhưng ngươi quá không ngoan!”

Lòng của Mặc Lâm Uyên bởi vì một câu nói này của nàng mà nhói, chua xót chướng bụng, đã có một tia ngọt lan tràn.

Hắn trầm mặc nửa ngày, mới thấp giọng nói.

“Ngươi lo lắng ta, nên mong muốn ta mau lý khai, nhưng ta làm sao không lo lắng cho ngươi?”

Dạ Mộc sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn hắn, đã thấy phượng mâu của hắn buông xuống, thật sâu nhìn mình.

“Ngươi vì ta làm nhiều chuyện như vậy, cũng không cho ta hồi báo một chút, đây là đạo lý gì?”

Lúc hắn thấp hỏi những lời này, nhẹ tay khẽ vuốt trên mặt nàng, nhãn thần chăm chú kiên định.

“Nếu như khứ trừ uy hϊếp bên cạnh ngươi, ta tuyệt đối sẽ không an tâm ly khai, ngươi có thể trách ta. mắng ta, ghét ta, nhưng có thể quay lại, ta vẫn muốn làm thế.”

“Ta chỉ muốn bảo hộ ngươi, điểm này ngươi không thể cự tuyệt, tiểu thư của ta.”

Lần đầu tiên hắn nói nhiều lời như vậy, nhãn thần của Dạ Mộc lóe lên, trong lòng không hiểu có chút bối rối luống cuống, ngực tức thì bị một loại tâm tình kỳ quái nhồi nhét.

Thiếu niên ở trước mắt chăm chú như vậy, hắn muốn dùng vai còn non nớt của hắn, che gió che mưa cho nàng!

Hắn bức thiết muốn làm chút gì cho nàng, phần tâm ý này. Nàng làm sao có thể trách cứ?

Nghĩ đến sau này hắn sẽ trở thành thiên cổ nhất đế, thịnh thế minh quân, tích thủy chi ân sẽ dũng tuyền tương báo, cũng chính là phẩm chất tốt của hắn.

Chỉ là

“Thật là khờ ”

Một lúc lâu, Dạ Mộc buồn khổ lắc đầu, đưa tay dùng khăn lau máu trên mặt hắn, vừa cắn răng nghiến lợi nói, “Vậy lần này bỏ qua! Nếu như ngày hôm nay ngươi có thể đi, lập tức phải rời khỏi nơi này, không cho phép về nữa!”

Nhưng lúc này, phòng ngựa bên kia đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai của nữ nhân! Mặc Lâm Uyên híp mắt một cái, môi mỏng khẽ mím.

Hắn rất muốn nghe lời, bất quá, không còn kịp rồi.

Vọng Thư Uyển.com

Vì vậy, hắn liền vội vàng đem một cục giấy nhét vào trong tay Dạ Mộc, Dạ Mộc không kịp xem, của phòng ngựa đã mở ra.

Ôn Như bị Dạ Lệ quật ngã trên mặt đất, quần áo nàng xốc xếch, không còn có dũng khí đứng lên.

Cứ như vậy đi, Dạ Lệ sâu đậm nhìn nàng một cái, không còn ý niệm liếc mắt nhìn nhiều hơn trong đầu, sãi bước đi ra phòng ngựa!

Lúc này hạ nhân không ở đây, chỉ có Dạ Mộc và Mặc Lâm Uyên, nên đối mặt vẫn là phải đối mặt, Dạ Mộc có chút bất an, thân thể lại âm thầm đề phòng, vô luận như thế nào, nàng không thể để cho Mặc Lâm Uyên chết.

Náo loạn như thế, Dạ Lệ cũng không có tâm tình gì nữa, nhìn chằm chằm hai hài tử trước mắt, trong mắt hắn không có nửa điểm ôn độ.

“Người đến! Trói nô ɭệ này lại!”

Dạ Mộc thấy thế, nhất thời có chút luống cuống, “Phụ thân, người.”

“Ngươi câm miệng!”

Dạ Lệ không kiên nhẫn rống lên một câu, mà Mặc Lâm Uyên cũng không có phản kháng, trái lại bị người trói lại.

Trong lòng biết nàng mình không thể gấp, ngày hôm nay vô luận như thế nào cũng phải đưa Mặc Lâm Uyên đi, cho nên nàng tiến lên một bước, cường thế nói rằng.

“Dù là phụ thân trách tội, ta cũng muốn nói! A Cực làm việc cố nhiên có sai, thế nhưng hắn cũng giúp phụ thân tiết lộ chân diện mục của Ôn Như, để phụ thân không bị lừa.”

“Nên ta còn phải thưởng cho hắn?” Dạ Lệ cười nhạt.

“Nhưng ít ra đừng gϊếŧ hắn!” Dạ Mộc vội vàng nói.

“Gϊếŧ? Không, ta không gϊếŧ hắn.”

Dạ Lệ cư cao lâm hạ nhìn Mặc Lâm Uyên, “Tiểu tử này giảo hoạt như vậy, ta trói hắn, là sợ nửa đường hắn đào tẩu! Hơn nữa, ta dự định tự mình đưa hắn vào Lưu thái úy phủ! Lập tức!”

Cái gì?

Dạ Mộc mở to hai mắt nhìn! Cứ như vậy, Mặc Lâm Uyên chẳng phải là nhất định sẽ bị đưa đến chỗ Lưu thái úy sao?