CHƯƠNG 31: DỤNG NGƯỜI KHÔNG KHÓ
Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu để Thu Thủy một mình hồi Yên Hà trai, còn bản thân lại lựa chọn một con đường vắng người mà đến viện của Tiết Tinh Vân. Vừa đi vừa ngẫm lại chuyện thú vị đêm hôm qua.
Đêm qua Tiết Nhu nằm trên giường, trong phòng một mảnh đen tối nàng lom lom mắt nhìn đỉnh giường. Trong yên vụ của an thần hương, nàng suy nghĩ xem ngày mai Trương Thiên Hồng sẽ dùng biện pháp gì để hãm hại người, ai biết nghĩ nghĩ liền đến tận nửa đêm.
Nàng mệt mỏi lim dim mắt chuẩn bị từ bỏ ý định mà ngủ thì đột nhiên cửa bị người từ ngoài mở ra. Rất nhanh dưới nguyệt quang sáng, xuyên qua trướng mạn mỏng thấy được là một nha hoàn, nàng im lặng quan sát nàng ta.
Chỉ thấy nàng ta nhẹ nhàng khép cửa, quay đầu sang phương hướng của nàng một chút liền bước về phía bàn sách của nàng. Đương nhiên là lúc trước phụ thân bày cho có thôi, đời nào nàng lếch thân xác vào đó ngồi.
Nàng vém trướng mạn lên, không mang hài mà xuống giường bước đến chỗ nàng ta. Khi thấy được nàng ta quỷ quỷ túy tùy chạm vào đám viết của mình, nàng đưa tay kháp trên cổ nàng ta, tay còn lại vòng ra trước bóp ở đầu vai, “Muốn sống mà rời khỏi đây thì làm theo lời ta.”
Nàng đương nhiên biết hung thủ sau màn người phương nào rồi, cũng biết nàng ta là ai, càng là biết nàng ta đến đây với mục đích gì. Vì vậy không hề dài dòng trực tiếp dùng câu chữ khai môn kiến sơn.
Người đến nào sợ mà bóp chặt cổ tay của Tiết Nhu ý đồ muốn hất nàng ra rồi bỏ chạy trong im lặng. Thế nhưng trong phòng Tiết Nhu có an thần hương, không nhiều nhưng đủ để người ngửi lần đầu bị choáng váng rồi. Lại chưa nói đến tuy Tiết Nhu nhìn gầy yếu nhưng sức lực cũng không thưa gì một nha hoàn thô sử nha.
Vì vậy người đến đạt không được mục đích còn bị Tiết Nhu dùng lực bóp cổ, bên tai truyền đến âm thanh cắn răng nghiến lợi, “Nói, đáp ứng hay không?”
Người đến bị bóp đến có chút thở không ra hơi, khó khăn nói: “Bắt cũng đã bắt được rồi, muốn chém muốn gϊếŧ tùy ngươi.” Dù sao thì tình lang cũng đã chết, nàng sống cũng không báo thù được, vậy sống có ý nghĩa gì nữa.
“Chỉ cần làm theo lời ta nói, đáp ứng ta liền thả ngươi đi.” Tiết Nhu vẫn lãnh đạm đưa ra yêu cầu hấp dẫn. Đương nhiên nàng sẽ không ngu ngốc gϊếŧ nàng ta hoặc là gọi người đến bắt rồi, bởi như vậy hung thủ sau màn sẽ vô cùng tự tại a.
Trên đời này sẽ có con cóc to lớn chạy ngoài đường sao, Thúy Bình nàng còn không ngu ngốc như vậy. Tay nàng buông lỏng ra, không tiếp tục vùng vẫy nữa, trước sau gì cũng chết vậy chẳng thà chọn cách chết này đi. Chết xong biết đâu có thể bao thù thì sao.
Thấy Thúy Bình cứng mềm đều không ăn, Tiết Nhu lại bóp chặt một phần, “Được, khá khen cho một trung tâʍ ɦộ chủ, ta không thù oán với ngươi ngươi lại tìm phiền phức cho ta, vậy thì cũng đừng trách rồi.”
Thúy Bình nghe xong liền có chút phẫn nộ, lại vùng vẫy thân mình, phì phò từng ngụm khí, khó khăn nói: “Ngươi hại chết tình lang của ta còn nói không thù oán sao? Ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi.”
“Tình lang của ngươi?” Tiết Nhu không hiểu nhíu mày, tiện tay ném một cái, cả người Thúy Bình vô lực ngã trên đất. Nàng ngồi xổm trước mắt nàng ta, đưa tay bóp chặt cằm nhọn đến xinh đẹp để người đố kỵ của nàng ta, “Ta còn không biết hắn là ai làm sao mà hại hắn?”
“Chính là người bị người trượng tễ lần trước.” Thúy Bình hận hận trừng nhìn Tiết Nhu. Lúc này do hít phải không ít an thần hương nên tay chân của nàng bắt đầu có chút vô lực không thể chống cự Tiết Nhu.
“Là Lý ma ma nói với ngươi sao?” Tiết Nhu khẽ cười thành những âm thanh nhỏ, liền mạch hệt như một bản nhạc từ âm ti truyền đến.
Thúy Bình có chút ngây ngốc, không lẽ không phải sao? Chuyện xảy ra hôm đó nàng không ở phủ mà trở về nhà nói chuyện hôn sự với phụ mẫu. Ai biết khi nàng trở lại thi thể của hắn bị vứt ngoài bãi tha ma. Vốn nghĩ lần này thành thân xong nàng sẽ ngoan ngoãn ở nhà làm thê tử tốt, không ngờ một tin tức hắn chết đã khiến giấc mộng đẹp của nàng tan thành mây khói.
Lý ma ma nói với nàng, là Tiết Nhu vu hãm hắn mà hắn lại không có chứng cứ vì vậy chỉ có thể trượng tễ hắn theo gia pháp mà thôi. Đó đều là phu nhân bất đắc dĩ, mà lão gia cũng ở, không người dám thiên vị. Nàng nào tin tưởng lão hồ ly kia, nàng tận mắt nhìn thấy nàng ta xử trí hạ nhân cơ mà. Thế nhưng hỏi người nào người nấy đều đáp hệt như vậy, để nàng không thể không tin.
Tiết Nhu mở to mắt, áp mặt sát mặt nàng ta khẽ giọng hói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ có bản lĩnh đó sao? Ngươi ở trong phủ phục vụ nhị ca cũng lâu năm rồi, không thấy được lần nào ta cũng thất bại sao?” Chỉ lần này đến thượng thiên cũng giúp nàng a, nàng tuyệt sẽ không thua.
Thúy Bình nhất thời minh mẫn trở lại, đúng a, lúc đó nàng quá đau lòng cũng không nghĩ tới chuyện này a. Nếu nói các di nương hay các tiểu thư khác thì còn có khả năng, nhưng nếu là Tiết Nhu, làm sao có thể a.
“Thấy ngươi bị người gạt, vậy ta cũng hảo hảo nói cho ngươi biết sự thật vậy.” Tiết Nhu hảo thanh hảo khí kể lại mọi chuyện, đương nhiên không có chuyện nàng đánh người rồi, sau đó còn hỏi, “Mỗi ngày ngươi xuất phủ không nghe bách tính đồn đãi ta tàn độc đánh người sao? Ngươi nghĩ tin đồn đó ở đâu ra?”
Thấy được tinh thần của Thúy Bình bị nàng làm cho loạn, Tiết Nhu nhẹ giọng dụ dỗ, “Ta ngươi đều là người bị hại, cả tình lang của ngươi cũng như vậy. Hiện tại ngươi là đang bị người bán còn giúp người kiếm tiền a.”
Thúy Bình nâng đôi mắt đáng thương lên nhìn Tiết Nhu như thế đang tiếp thu những gì nàng nói. Tiết Nhu thở dài một hơi lại nói, “Ta ở đây thân cô thế cô, chỉ có hai nha hoàn thϊếp thân để tin tưởng, lại còn sắp có nguy cơ bị gả đi. Nhưng nghĩ cũng tốt, thoát khỏi nơi này đó là tự tại. Còn ngươi thì không, ngươi nghĩ xem, nếu ngươi đã sai lại tiếp tục sai, vậy thì biết nhiều chuyện xấu của người ta, người ta có còn cho ngươi sống hay không?”
“Ta không nói ngươi cũng tự hiểu được a. Bất quá ngươi lẻn đến chỗ ta, không phải trộm đồ, cũng không phải mang đồ đến để giá họa, vậy đến làm gì?”
Thúy Bình bị thuyết phục liền kể ra chuyện hình nhân vải. Lúc đầu là nàng cố ý vu hại Tiết Nhu, ai biết bị Lý ma ma nhìn thấy, chỉ là chuyện không thành khiến nàng rất hận. Ai biết lúc nãy Lý ma ma tới tìm nàng mang chuyện đó ra uy hϊếp, lại mang chuyện tình lang ra để thuyết phục để nàng không thể nào từ chối được.
Lần trước nàng tới, Yên Hà trai không người, một đám nha hoàn gia đinh thưa thớt đang ngồi một góc tán dóc. Nhân lúc không người chú ý, nàng trà trộn vào đây lén lấy mực cửa Tiết Nhu viết. Bởi Tiết Tinh Vân là một phế vật, bàn sách trong phòng trống trơn, kệ sách lại chất một đống xuân cung.
Tiết Vân Lãng cùng Tiết Triệt tuy ít trở về nhưng viện canh gác rất nghiêm ngặt. Những viện còn lại càng không cần nghĩ đến nữa, mượn Quý Bác cũng có thể, nhưng lại bị hỏi như hỏi cung, vì vậy nàng chọn Yên Hà trai của Tiết Nhu.
Do đó hôm nay cũng là đến lấy mực mà viết. Ai biết lại bị phát hiện, còn biết được sự thật động trời a.
Tiết Nhu lập tức đoán được hình nhân vải lần đầu là bị Điều Dong lấy đi, nhất định Chung Hạng Siêu cũng biết rồi. Thế nhưng vậy thì đã sao, lại cùng nàng không quan hệ.
“Vậy ngươi làm theo lời ta nói. Ra ngoài nói cùng Lý ma ma, tìm không thấy nghiên mực bảo nàng ta mượn của phụ thân dùng tạm đi.” Tiết Nhu biết chắc Lý ma ma nhất định theo dõi đến cùng, vì chuyện hình nhân này sớm bị mất một lần, lần này nhất định không được sơ xuất, vì vậy mới bảo nàng ta làm như vậy.
Mà mực có rất nhiều loại, trong phủ này mực tốt nhất chỉ có phụ thân dùng, nếu muốn giá họa vậy nàng có cớ để thoát thân rồi. Lại để tiểu nhân đắc ý một chút, một người thảm bại nhất không phải lúc không đắc thủ, mà là lúc tưởng chừng như đắc thủ lại thất bại trong gang tấc.
Chỉ là Tiết Nhu không biết chuyện nghiên mực tốt nhất không phải Tiết Triệt mà là Tiết Nhã Hân. Nàng đã tính toán nhầm bước này, chỉ là thượng thiên đang đứng về phía nàng, nên từ nguy cũng có thể hóa thành an.
Thúy Bình nghe lời Tiết Nhu cầm hình nhân vô lực bước ra ngoài. Trước khi đi, nàng ta quay lại nói với nàng, “Còn có, chuyện phu nhân mất đồ lần trước, là do Thu Thủy nhận bạc của Lý ma ma tiếp tay làm bậy. Tiểu thư nên cẩn thận.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nhìn cửa khép lại, ánh mắt của Tiết Nhu ngày càng thâm thúy, nguy hiểm lóe sáng trong đêm. Thu Thủy a, thì ra ngươi từ sớm đã bán đứng ta rồi, vậy cũng đừng trách ta không niệm tình chủ tớ nhiều năm a.
Mọi chuyện xảy ra hệt như trong dự đoán của nàng. Lúc bảo thử chữ nàng cũng không phản đối chính là để phụ thân thấy được nàng khác trước rồi. Nàng đang dần dần chứng minh bản lĩnh cho phụ thân thấy, để đến một ngày hắn hoàn toàn tin tưởng giao vị trí đương gia cho nàng. Như vậy nàng mới an tâm mà sống hết đời còn lại ở Tiết phủ.
Mà nàng không cứu Thúy Bình không phải vì nàng không muốn lợi dụng nàng ta, mà nàng ta không có lập trường không có đầu óc, quá dễ bị thuyết phục bị lợi dụng. Đã như còn dám chỉ chứng Trương Thiên Hồng nữa, vậy làm sao làm nội gián đây.
Nếu chọn người có thể làm nội gián, nàng nhất định lựa chọn một người đủ gan dạ, đủ độc ác, và nhất định phải nắm rõ được nhược điểm của người đó trong tay. Người đó giúp được nàng nhất định cũng có thể quay lại cắn nàng một ngụm, vì vậy tâm tư đề phòng không thể không có.
Nhìn nàng ta bị người dẫn đi trong bất lực, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ không ít ý chí sinh tồn của nàng. Nàng nhất định không để bản thân như đời trước, không để bản thân như nàng ta. Nàng phải cường đại, nhất định phải cường đại để sinh tồn.
Ngẫm lại đời trước nàng quả thực quá nhu ngược, quá ngu ngốc mới nhận không ra nhiều chuyện như vậy. Đến Thanh Sơn còn thấy rõ, nhiều lần cảnh tĩnh nàng, thế mà nàng toàn để ngoài tai. Hiện tại Tiết Nhu ta chỉ sống cho mình, đừng hòng nàng vì người khác.
Mà hôm qua, nàng chỉ hứa để nàng ta an toàn rời khỏi phòng mình, chứ không hề hứa hẹn hay đáp ứng bảo trụ mạng cho nàng ta. Nàng ta nhìn nàng bằng ánh mắt đó có nghĩa là gì a. Nàng ta muốn gϊếŧ nàng, nàng còn phải khoan dung sao? Mộng đẹp nha!
Bất quá nàng ta đã nói cho nàng biết, Thu Thủy cũng là một trong những nhãn tuyến của Trương Thiên Hồng. Vì vậy nể phần tình này, nàng thành toàn cho nàng ta cùng tình lang.
Chút nữa sẽ bảo Thanh Sơn mang thi thể nàng ta chôn cùng tình lang của nàng ta, rồi hóa thêm chút vàng mã là được. Đây đã tẫn tâm ý của nàng rồi, không nên đòi hỏi thêm nữa, như vậy cũng đã là phần thiện tâm lớn nhất của nàng rồi.
Qua một đời nàng phát hiện thiện tâm không thể được thiện báo, chỉ cần người không phạm ta, ta sẽ không phạm người, chỉ thế thôi. Do nàng ta tự mình dâng đến cửa trước, cũng không thể trách nàng được.
Di nương a! Người thấy không, A Nhu của người đã dần trưởng thành rồi. Người ở trên trời linh thiên phù hộ cho A Nhu sớm ngày nắm được đại quyền trong tay, bình an vô sự đến cuối đời ở Tiết phủ.
Thu hồi tu tự, Tiết Nhu thông thả sải bước trên từng phiến lá vàng khô rơi trên đất. Thời gian cũng không sai biệt lắm, hiện đến thăm Tiết Tinh Vân là vừa vặn nhất a.