Sầm Khuyết luôn làm ra những chuyện khiến người ta chẳng kịp trở tay. Diệp Miễn thầm nghĩ, vừa hay điểm này cũng là một trong những sức hấp dẫn khó lòng chống cự đối với người khác.
Hết chương 72
– Tôi cảm thấy anh rất tốt.
“Sầm Khuyết hả?”“Thôi.” Phó Duy Nhất nói “Anh ở yên đó đợi, không được đi đâu hết.”Cái hôn này muốn bao nhiêu ngây ngô có bấy nhiêu ngây ngô, thậm chí còn có thể khiến người khác nhận thấy rằng thực ra anh đang run rẩy.
Phó Duy Nhất và Đào Cẩn chẳng hề kiêng nể gì ai, đóng cửa vào thì muốn làm gì thì làm. Phó Duy Nhất biết anh trai mình cũng sẽ không quản nhiều như vậy, muốn kêu gì thì kêu, muốn nói gì thì nói.
Phó Duy Nhất không cạy nổi miệng anh, bĩu môi ngồi về ghế hậm hực.– Em nói sao chúng ta phải thế này?Diệp Miễn ôm lấy anh, đáp lại anh, dạy anh phải hôn thế nào.
– Anh không hiểu đâu.
Hắn vòng qua Phó Duy Nhất, nhìn Sầm Khuyết đã lên xe Đào Cẩn.
Nhưng cái gật đầu thì lại dễ dàng hơn nhiều.Anh chỉ có thể làm mặt lạnh, ép buộc bản thân mình gọi điện thoại cho Phó Duy Nhất.Anh ta không sợ, nhưng Sầm Khuyết thực sự rất xấu hổ.Trong hành lang đen kịt, Sầm Khuyết bị ấn lên cửa.
Phó Duy Nhất lùi về sau nửa bước, đánh giá Diệp Miễn, sau đó nói với vẻ ghét bỏ:
Hiện tại, nơi anh đang đứng còn rộng gấp hai ba lần nhà Diệp Miễn. Căn phòng ngủ cũng lớn hơn cả phòng khách nhà hắn, Sầm Khuyết không biết phải làm thế nào.
Ánh sáng mờ ảo, Sầm Khuyết nghe thấy Diệp Miễn nói:Hơn hai mươi năm qua, Sầm Khuyết vô cùng thiếu hụt cảm xúc ở phương diện tình cảm. Trước nay chưa từng yêu đương, bây giờ đối diện với câu nói như vậy, anh còn không biết mình phải phản ứng thế nào.Hơi lạnh sau lưng không thể lan ra, ngược lại bị hơi ấm từ Diệp Miễn bao phủ.
Hai người đàn ông đứng bên đường ôm nhau, thu hút ánh nhìn khác thường từ những người qua lại.
Hôn là một chuyện rất kỳ diệu, khi hai người yêu nhau hôn môi, ngay cả hô hấp cũng mang theo tình ái ngọt ngào.
Trước buổi tối hôm nay, không chỉ mình Sầm Khuyết, đến cả Diệp Miễn cũng chẳng ngờ chuyện sẽ thành ra như vậy.
Một cái hôn có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất nhiều khát vọng, có thể phá vỡ bức tường thành lý trí mà người ta tự cho rằng rất kiên cố.
Anh ngồi trên sofa, cắn chặt môi mình.
Trên đường đi Đào Cẩn không nói chuyện gì nhiều, mãi cho tới khi về đến nhà.
Sầm Khuyết luôn làm ra những chuyện khiến người ta chẳng kịp trở tay. Diệp Miễn thầm nghĩ, vừa hay điểm này cũng là một trong những sức hấp dẫn khó lòng chống cự đối với người khác.– Hay là thế này đi. – Diệp Miễn đề nghị – Anh lùi một bước.Để không dọa tới Sầm Khuyết, Diệp Miễn chỉ đành phanh lại.
– Ông nói cái gì đấy?
Anh tắm xong, tóc vẫn còn ướt, không thể nằm ngủ vì thế ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn ra ngoài.Hắn hơi khẽ lùi về sau nhưng môi hai người vẫn khẽ khàng tiếp xúc.
– …Ông làm sao thế?“Sầm Khuyết hả?”Kết thúc cuộc gọi, Phó Duy Nhất kéo Đào Cẩn ra khỏi nhà, vừa đi ra ngoài vừa nói:Diệp Miễn hỏi anh:
Sầm Khuyết lo lắng ra mặt, Diệp Miễn nhìn anh cười nói:
– Cảm thấy thế nào?
“Chỉ cần em không ở trước mắt anh thôi là anh đã lo lắng rồi.” Kể từ lúc Diệp Miễn nhận được cái hôn kia, hắn đắc ý vênh váo, hắn cứ cảm thấy như thể mình đã lừa được Sầm Khuyết tới tay, “Em sắp ngủ rồi hả?”
Khi quay lại xe, Phó Duy Nhất cảm thấy bầu không khí có gì đó rất khác thường nhưng anh ta không nghĩ nhiều, chỉ quay đầu nói với Sầm Khuyết:
Anh chỉ có thể làm mặt lạnh, ép buộc bản thân mình gọi điện thoại cho Phó Duy Nhất.Sầm Khuyết đã chẳng thể nói nên lời.
Hắn vừa nói ra câu này, Sầm Khuyết không chịu nổi nữa, vội vàng đóng cửa xe, không để ý tới Diệp Miễn.
Trong lúc im lặng, hai người nghe thấy có tiếng nói chuyện bên ngoài từ xa lại gần, sau đó tiếng chuông bên ngoài vang lên.
Sầm Khuyết quay đầu, đối diện với tầm nhìn của Diệp Miễn.
Phó Duy Nhất bận rộn giới thiệu các phòng cho Sầm Khuyết, còn dẫn anh tới căn phòng sắp ở.Ngoài kia, Phó Duy Nhất đang lầm bầm với Đào Cẩn:
Diệp Miễn hỏi vậy, sau đó im lặng chờ đợi câu trả lời từ Sầm Khuyết.
Lần này tới lượt Diệp Miễn ra vẻ chê bai anh ta:– Sao còn chưa xuống nhỉ? Không phải Diệp Miễn đang khống chế người ta đấy chứ?
Bởi vì động tác của hai người, đèn cảm ứng lại sáng lên.
“Không ngủ được hả?” Diệp Miễn cười cười, “Hay là ở chưa quen? Anh nói này, hay chuyển tới nhà anh ở đi.”
Chiếc điện thoại Sầm Khuyết đặt trên bàn trà reo lên, anh vươn tay cầm lấy, Phó Duy Nhất nói rằng anh ta đã ở dưới tầng rồi.Anh đặt hành lý tại góc phòng ngủ, đồ đạc bên trong không nhiều, anh không lấy hết cả ra.Hai người đứng bên ngoài ấn chuông cửa nhà Diệp Miễn, nhưng bên trong, Diệp Miễn và Sầm Khuyết còn chưa kịp điều chỉnh nhịp thở về bình thường thì giật nảy mình, sau đó nhìn nhau cùng cười.
Sầm Khuyết khẽ đẩy hắn ra, xoa xoa mũi mình, lau qua môi.
Thực ra muộn thế này, anh nên nói với Diệp Miễn mình phải nghỉ ngơi, dặn dò đối phương cũng nghỉ ngơi sớm đi, sau đó cúp máy để người ta đi ngủ mới phải.
Sầm Khuyết nhìn Diệp Miễn như thể bị làm khó, không dám nói lấy nửa câu.
Phía bên này, cúp điện thoại xong Sầm Khuyết cảm thấy bất an. Bởi vì mấy phút trước Diệp Miễn đã nói: “Em đừng nhìn anh nữa, còn nhìn anh nữa là anh sẽ không khống chế được bản thân hôn em đâu.”Trước đây sống trong thôn thì không nói làm gì, sau khi tới thành phố, anh không ngủ ở công trường thì cũng thuê tập thể, lúc trước tá túc ở nhà Diệp Miễn một đêm mới coi như được ngủ trong căn phòng tử tế.Bởi vì động tác của hai người, đèn cảm ứng lại sáng lên.
– Ông hóng ít thôi, chuyện của hai chúng tôi không liên quan gì tới ông hết.
Một cái hôn có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất nhiều khát vọng, có thể phá vỡ bức tường thành lý trí mà người ta tự cho rằng rất kiên cố.Phó Duy Nhất nhìn thấy đèn bên trong sáng, thốt ra tiếng “hả” nghi ngờ.
Sầm Khuyết mở vali hành lý, lục ra chiếc áo phông và quần đùi mình đã giặt sạch từ mấy ngày trước nhưng chưa mặc, dự định hôm nay sẽ mặc tạm nó đi ngủ.
Đào Cẩn híp mắt nhìn hai người bên ngoài, qua một lúc mới cười nói:Anh ta còn đang nghi ngờ, cửa đột ngột mở ra, Sầm Khuyết bước từ trong ra ngoài, theo sau còn có Diệp Miễn không thể giấu giếm ý cười bên môi.
Sầm Khuyết đã chẳng thể nói nên lời.
– Bọn họ sẽ tới đây à?Phó Duy Nhất lùi về sau nửa bước, đánh giá Diệp Miễn, sau đó nói với vẻ ghét bỏ:
***
Phó Duy Nhất không cạy nổi miệng anh, bĩu môi ngồi về ghế hậm hực.
Sầm Khuyết không biết hôn là thế nào, ngay đến cái ôm Sầm Khuyết cũng chỉ biết được sau khi gặp Diệp Miễn.– Ông đã làm chuyện gì xấu xa rồi đúng không?
– Tình cảm của bọn họ… tốt thật đấy nhỉ. – Đào Cẩn cất lời.Diệp Miễn không phản ứng, ngược lại Sầm Khuyết thì xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Diệp Miễn xem thường, đuổi anh ta mau đi đi.
Sầm Khuyết không không nhắc tới chuyện phải về chỗ Phó Duy Nhất, theo sau Diệp Miễn về nhà, chẳng phản kháng một câu.
Sầm Khuyết mở vali hành lý, lục ra chiếc áo phông và quần đùi mình đã giặt sạch từ mấy ngày trước nhưng chưa mặc, dự định hôm nay sẽ mặc tạm nó đi ngủ.Diệp Miễn cười nói:
“Không ngủ được hả?” Diệp Miễn cười cười, “Hay là ở chưa quen? Anh nói này, hay chuyển tới nhà anh ở đi.”
Diệp Miễn tính toán rất nhiều chuyện, nhưng chuyện nào cũng cần Sầm Khuyết phải đồng ý rồi mới có thể làm.
– Đâu có, chuyện xấu xa gì? Ông nói thử nghe coi nào.
Phó Duy Nhất nhìn thấy đèn bên trong sáng, thốt ra tiếng “hả” nghi ngờ.
Phó Duy Nhất híp mắt nhìn hắn, chắn giữa hắn và Sầm Khuyết, hạ thấp giọng nói:
Lúc Phó Duy Nhất nhận được điện thoại của Sầm Khuyết thì đã gần tới mười giờ, anh ta đang dựa vào lòng Đào Cẩn chơi game.
Phó Duy Nhất nằm trong lòng bạn trai, cười hì hì:– Đừng có xớ rớ vào anh tôi.
– Tốt nhất là ông cứ bảo thủ tiếp đi. – Phó Duy Nhất xua tay – Tránh xa anh trai tôi ra một chút, tôi sẽ lựa chọn đối tượng xuất sắc hơn cho anh ấy.
Cứ thế tới tầng một, Sầm Khuyết vươn tay chạm vào tay nắm cửa.Bọn họ không quan tâm, cũng không cần thiết phải quan tâm.***Diệp Miễn cười thành tiếng:
Sầm Khuyết nói:– Ông nói cái gì đấy?
“Sầm Khuyết hả?”
Hắn vòng qua Phó Duy Nhất, nhìn Sầm Khuyết đã lên xe Đào Cẩn.
Bây giờ anh ta phải đi kiểm chứng đáp án.
– Khó vậy à? – Diệp Miễn nói – Nói thích anh khó vậy sao?– Anh không hiểu đâu.– Tới rồi thì nhớ báo anh một câu. – Diệp Miễn cúi người nói với Sầm Khuyết ở trong xe – Trước khi ngủ cũng nhớ nói với anh.
“Em xấu quá đấy.” Diệp Miễn nói, “Em đang cố ý làm anh lo đấy à?”
Sầm Khuyết rất không quen, lần đầu tiên anh được ở căn nhà đẹp như vậy.
Sầm Khuyết nói:
Nhưng anh lại muốn nghe giọng Diệp Miễn nhiều hơn một chút.– Ông làm cái trò gì đấy? – Phó Duy Nhất cũng qua theo, dựa người vào cửa xe nói – Ông là cái gì của anh tôi mà quan tâm nhiều thế?
Phó Duy Nhất nằm trong lòng bạn trai, cười hì hì:– Đã gần ba mươi đến nơi rồi còn sợ gì nữa?– Tôi là gì của cậu ấy? – Diệp Miễn cười đắc ý – Tôi là bạn trai tương lai!
Khi quay lại xe, Phó Duy Nhất cảm thấy bầu không khí có gì đó rất khác thường nhưng anh ta không nghĩ nhiều, chỉ quay đầu nói với Sầm Khuyết:
Sầm Khuyết nói:Hắn vừa nói ra câu này, Sầm Khuyết không chịu nổi nữa, vội vàng đóng cửa xe, không để ý tới Diệp Miễn.
Nói rằng mình muốn về, thực ra muốn chạy trốn.
Buổi tối ngày hôm nay, dẫu cho Sầm Khuyết không chịu nói, nhưng trong lòng hai người nghĩ gì cả hai đều tỏ.
Một câu thích rất khó để dũng cảm nói ra khỏi miệng.– Ồ, ồ, ồ, nhìn cái bộ dạng đắc ý của ông mà xem! – Phó Duy Nhất mỉm cười ghét bỏ – Có biết xấu hổ không vậy?
Phó Duy Nhất và Đào Cẩn bên nhau từ cái lần lên giường ngoài ý muốn ấy, đối với anh ta mà nói “sεメ” đóng vai trò mắt xích quan trọng trong mối quan hệ của hai người. Hơn nữa Phó Duy Nhất chìm đắm trong đó, anh ta luôn cảm thấy tình cảm của anh ta và Đào Cẩn tốt như vậy bởi vì hài hòa trong đời sống tìиɧ ɖu͙©. Cho nên mới lấy nó làm thước đo mối quan hệ của người khác.
“Không ngủ được hả?” Diệp Miễn cười cười, “Hay là ở chưa quen? Anh nói này, hay chuyển tới nhà anh ở đi.”– Cũng thường thôi. – Diệp Miễn nhìn giờ – Mau đi đi, muộn lắm rồi, hôm nay cậu ấy rất mệt.
Trong lúc im lặng, hai người nghe thấy có tiếng nói chuyện bên ngoài từ xa lại gần, sau đó tiếng chuông bên ngoài vang lên. – Hôm nay tôi cũng rất mệt, không thấy ông quan tâm tôi câu nào.
– Đợi đã. – Diệp Miễn bất thình lình gọi anh.
Sầm Khuyết không biết hôn là thế nào, ngay đến cái ôm Sầm Khuyết cũng chỉ biết được sau khi gặp Diệp Miễn.
– Tại sao lại không liên quan? – Phó Duy Nhất cười lạnh một tiếng – Tôi nói với ông, ông chỉ là bạn trai tương lai thôi, còn tôi là em trai ruột. Nếu như tôi châm ngòi nổi gió bên tai anh ấy, vậy thì quan hệ của hai người phát triển ra sao sẽ chẳng do ông quyết định nữa.Phó Duy Nhất nhìn hắn, rồi lại nhìn người trong xe, tiếp đó kéo Diệp Miễn qua một bên với vẻ vô cùng tò mò, nhỏ giọng hỏi:
– Gì cơ?– Hai người đã làm chưa?
Diệp Miễn đứng bên ngoài cửa xe vẫy tay với Sầm Khuyết.
Đây là nhà người ta, trên người anh toàn bụi đất chẳng thể rũ sạch, dù sao vẫn có cảm giác không chân thực.
Người trước mặt lúng túng nhìn sang chỗ khác, hai người đứng bên đường giằng co hồi lâu.– Ồ, hóa ra là trúc mã.– …Ông làm sao thế?
– Sao còn chưa xuống nhỉ? Không phải Diệp Miễn đang khống chế người ta đấy chứ?
“Chỉ cần em không ở trước mắt anh thôi là anh đã lo lắng rồi.” Kể từ lúc Diệp Miễn nhận được cái hôn kia, hắn đắc ý vênh váo, hắn cứ cảm thấy như thể mình đã lừa được Sầm Khuyết tới tay, “Em sắp ngủ rồi hả?”– Tôi chỉ quan tâm anh trai mình mà thôi! Lần đầu tiên cần phải chăm sóc cẩn thận, bằng không sẽ khó chịu!
Diệp Miễn cũng chẳng còn cách nào khác. Hắn phát hiện mình thực sự không có chiêu gì để đối phó với Sầm Khuyết. Phải để Phó Duy Nhất tới đây, anh ta có thể nhẫn tâm sử dụng kế sách với Sầm Khuyết, còn hắn không nỡ.
Bọn họ không đi thang máy mà đi cầu thang bộ.Phó Duy Nhất cảm thấy mình là người có kinh nghiệm. Lúc ấy anh ta đã được chăm sóc rất tốt, anh trai anh ta cũng không thể chịu khổ được.
Sầm Khuyết gật đầu với Diệp Miễn, chẳng mảy may do dự. Và rồi nhận được một cái ôm từ người đối diện.
***Lần này tới lượt Diệp Miễn ra vẻ chê bai anh ta:
Anh ta còn đang nghi ngờ, cửa đột ngột mở ra, Sầm Khuyết bước từ trong ra ngoài, theo sau còn có Diệp Miễn không thể giấu giếm ý cười bên môi.
– Hôm nay tôi cũng rất mệt, không thấy ông quan tâm tôi câu nào.
– Ông làm cái trò gì đấy? – Phó Duy Nhất cũng qua theo, dựa người vào cửa xe nói – Ông là cái gì của anh tôi mà quan tâm nhiều thế?– Tôi cảm thấy anh rất tốt.– Ông hóng ít thôi, chuyện của hai chúng tôi không liên quan gì tới ông hết.
– Tại sao lại không liên quan? – Phó Duy Nhất cười lạnh một tiếng – Tôi nói với ông, ông chỉ là bạn trai tương lai thôi, còn tôi là em trai ruột. Nếu như tôi châm ngòi nổi gió bên tai anh ấy, vậy thì quan hệ của hai người phát triển ra sao sẽ chẳng do ông quyết định nữa.
Anh không dám ngồi xuống, sợ bản thân sẽ làm bẩn nó.
Huống hồ, Sầm Khuyết mang theo tâm lý rời đi khi viết lá thư tỏ tình với Diệp Miễn, bây giờ bọn họ đã nói hết cả ra vậy mà Sầm Khuyết vẫn xấu hổ chẳng thể mở miệng.– Phó Duy Nhất, tôi phát hiện ra con người ông thật là… – Diệp Miễn đắn đo tìm từ, nói – Nhân phẩm khiến người ta phải suy nghĩ.
Đương nhiên Phó Duy Nhất biết điều này, anh ta đâu thiếu chuyện mâu thuẫn.– Ông nên phát hiện ra từ sớm rồi mới phải.
Sầm Khuyết gật đầu.
Hơi lạnh sau lưng không thể lan ra, ngược lại bị hơi ấm từ Diệp Miễn bao phủ.
Ban nãy nghe Sầm Khuyết nói qua điện thoại tối nay có việc, suy nghĩ đầu tiên của anh ta là anh trai và Diệp Miễn sẽ làm chuyện ấy. Mặc dù biết không đúng, nhưng anh ta vẫn kéo Đào Cẩn thảo luận chuyện hai người ai trên ai dưới.Diệp Miễn xem thường, đuổi anh ta mau đi đi.
Diệp Miễn hỏi anh:
– Đừng giục! Ông cứ nói với tôi hai người đã làm chưa?
– Đã gần ba mươi đến nơi rồi còn sợ gì nữa?
Miệng Sầm Khuyết kín hơn Diệp Miễn nhiều, thực ra nguyên nhân chủ yếu là anh ngại không dám nói ra.
– Tình cảm của bọn họ… tốt thật đấy nhỉ. – Đào Cẩn cất lời.– Chưa làm, chuyện đó quan trọng lắm sao?
– Ông đã làm chuyện gì xấu xa rồi đúng không?
Đương nhiên Phó Duy Nhất biết điều này, anh ta đâu thiếu chuyện mâu thuẫn.Phó Duy Nhất gật đầu:
“Em xấu quá đấy.” Diệp Miễn nói, “Em đang cố ý làm anh lo đấy à?”
Sầm Khuyết cười nhìn anh ta, không nói gì.
– Tất nhiên là quan trọng rồi.
Đào Cẩn híp mắt nhìn hai người bên ngoài, qua một lúc mới cười nói:
Đương nhiên Phó Duy Nhất biết điều này, anh ta đâu thiếu chuyện mâu thuẫn.
Nói ra thì anh ta không phải cao thủ tình trường, đều là lần đầu tiên mà thôi.Phó Duy Nhất và Đào Cẩn bên nhau từ cái lần lên giường ngoài ý muốn ấy, đối với anh ta mà nói “sεメ” đóng vai trò mắt xích quan trọng trong mối quan hệ của hai người. Hơn nữa Phó Duy Nhất chìm đắm trong đó, anh ta luôn cảm thấy tình cảm của anh ta và Đào Cẩn tốt như vậy bởi vì hài hòa trong đời sống tìиɧ ɖu͙©. Cho nên mới lấy nó làm thước đo mối quan hệ của người khác.
– Rõ ràng bây giờ có thể bắt đầu yêu đương, bây giờ anh có thể danh chính ngôn thuận hôn em, vậy mà lại phải chờ. – Diệp Miễn dựa vào sofa nhìn anh – Tại sao em…
Anh nhìn chiếc giường sạch sẽ, bước tới đó, cúi người vuốt vuốt.
Hắn vừa nói ra câu này, Sầm Khuyết không chịu nổi nữa, vội vàng đóng cửa xe, không để ý tới Diệp Miễn.Nói ra thì anh ta không phải cao thủ tình trường, đều là lần đầu tiên mà thôi.
– Cũng thường thôi. – Diệp Miễn nhìn giờ – Mau đi đi, muộn lắm rồi, hôm nay cậu ấy rất mệt.
Hơn hai mươi năm qua, Sầm Khuyết vô cùng thiếu hụt cảm xúc ở phương diện tình cảm. Trước nay chưa từng yêu đương, bây giờ đối diện với câu nói như vậy, anh còn không biết mình phải phản ứng thế nào.
Bây giờ anh ta phải đi kiểm chứng đáp án.Trên đường đi Đào Cẩn không nói chuyện gì nhiều, mãi cho tới khi về đến nhà.– Không. – Diệp Miễn nói – Hai chúng tôi rất bảo thủ.
“Không cần, cậu nói địa chỉ cho tôi, tôi tự qua đó là được.”
Lúc Phó Duy Nhất nhận được điện thoại của Sầm Khuyết thì đã gần tới mười giờ, anh ta đang dựa vào lòng Đào Cẩn chơi game.Bọn họ đứng trước huyền quan ôm đối phương, đếm nhịp tim và nhịp thở của nhau, thậm chí còn quên đi thời gian.Phó Duy Nhất cười nhạo:
Chiếc chăn rất ấm áp, mềm mại nữa.
Sầm Khuyết không chịu được chuyện này, bước vào phòng tắm xối nước lạnh trước.Giọng Diệp Miễn truyền ra từ loa, có phần hư ảo trong đêm khuya vắng lặng.– Bảo thủ? Tôi thấy ông có tà tâm nhưng không dám làm kẻ trộm. Tôi khinh!
Sầm Khuyết luôn làm ra những chuyện khiến người ta chẳng kịp trở tay. Diệp Miễn thầm nghĩ, vừa hay điểm này cũng là một trong những sức hấp dẫn khó lòng chống cự đối với người khác.
Sầm Khuyết dựa vào lòng Diệp Miễn, đón nhận cảm giác thoải mái và chân thực trước giờ chưa từng có.Diệp Miễn cười:
– Tình cảm của bọn họ… tốt thật đấy nhỉ. – Đào Cẩn cất lời.
– Tại sao lại không liên quan? – Phó Duy Nhất cười lạnh một tiếng – Tôi nói với ông, ông chỉ là bạn trai tương lai thôi, còn tôi là em trai ruột. Nếu như tôi châm ngòi nổi gió bên tai anh ấy, vậy thì quan hệ của hai người phát triển ra sao sẽ chẳng do ông quyết định nữa.
– Ông làm sao thế? Vừa mới nói không cho tôi xớ rớ vào anh trai ông, bây giờ lại khinh thường tôi không làm với cậu ấy, con người ông mâu thuẫn lắm đấy ông có biết không?
– Ông làm sao thế? Vừa mới nói không cho tôi xớ rớ vào anh trai ông, bây giờ lại khinh thường tôi không làm với cậu ấy, con người ông mâu thuẫn lắm đấy ông có biết không?
Đương nhiên Phó Duy Nhất biết điều này, anh ta đâu thiếu chuyện mâu thuẫn.
– Phó Duy Nhất sắp tới rồi. – Diệp Miễn nói.– Tốt nhất là ông cứ bảo thủ tiếp đi. – Phó Duy Nhất xua tay – Tránh xa anh trai tôi ra một chút, tôi sẽ lựa chọn đối tượng xuất sắc hơn cho anh ấy.
– Hai người đã làm chưa?
Phó Duy Nhất bận rộn giới thiệu các phòng cho Sầm Khuyết, còn dẫn anh tới căn phòng sắp ở.Đây là nhà người ta, trên người anh toàn bụi đất chẳng thể rũ sạch, dù sao vẫn có cảm giác không chân thực.– Tiếc ghê, – Diệp Miễn đắc ý nói – Anh trai ông chỉ nặng tình với tôi mà thôi, điều kiện của người khác có tốt hơn đi chăng nữa, cậu ấy cũng chẳng để vào mắt.
Hai người anh một câu tôi một câu, Sầm Khuyết ngồi trong xe đợi cũng cảm thấy sốt sắng, anh không biết hai người kia đang nói chuyện gì, sợ bọn họ đang nói chuyện về mình.
– Tất nhiên là quan trọng rồi.
– Tốt nhất là ông cứ bảo thủ tiếp đi. – Phó Duy Nhất xua tay – Tránh xa anh trai tôi ra một chút, tôi sẽ lựa chọn đối tượng xuất sắc hơn cho anh ấy.– Tình cảm của bọn họ… tốt thật đấy nhỉ. – Đào Cẩn cất lời.
Hắn vừa nói ra câu này, Sầm Khuyết không chịu nổi nữa, vội vàng đóng cửa xe, không để ý tới Diệp Miễn.
– Tiếc ghê, – Diệp Miễn đắc ý nói – Anh trai ông chỉ nặng tình với tôi mà thôi, điều kiện của người khác có tốt hơn đi chăng nữa, cậu ấy cũng chẳng để vào mắt.Để không dọa tới Sầm Khuyết, Diệp Miễn chỉ đành phanh lại.Sầm Khuyết sững người, sau đó nghĩ một lát:
– Hay là thế này đi. – Diệp Miễn đề nghị – Anh lùi một bước.
Trong hành lang đen kịt, Sầm Khuyết bị ấn lên cửa.– Chắc là vậy, bọn họ lớn lên cùng nhau mà.
Anh tắm xong, tóc vẫn còn ướt, không thể nằm ngủ vì thế ngồi trên chiếc ghế bên cửa sổ, ngơ ngác nhìn ra ngoài.
Sầm Khuyết ra khỏi phòng định xuống tầng tắm rửa. Đi tới cầu thang, chợt nghe thấy phòng ngủ bên cạnh truyền ra những âm thanh kỳ quái.
Phía bên này, cúp điện thoại xong Sầm Khuyết cảm thấy bất an. Bởi vì mấy phút trước Diệp Miễn đã nói: “Em đừng nhìn anh nữa, còn nhìn anh nữa là anh sẽ không khống chế được bản thân hôn em đâu.”Đào Cẩn híp mắt nhìn hai người bên ngoài, qua một lúc mới cười nói:
Anh đặt hành lý tại góc phòng ngủ, đồ đạc bên trong không nhiều, anh không lấy hết cả ra.
Hai người anh một câu tôi một câu, Sầm Khuyết ngồi trong xe đợi cũng cảm thấy sốt sắng, anh không biết hai người kia đang nói chuyện gì, sợ bọn họ đang nói chuyện về mình.
– Ồ, hóa ra là trúc mã.