Thẳng Nam Đáng Khinh Trở Thành Món Đồ Chơi Của Phòng Ký Túc Xá

Chương 34: Tự an ủi bằng gậy mát xa / Một bên sờ nữ huyệt, một bên đâm hậu huyệt (H)

Lúc về lại khách sạn, cậu tắm rửa rồi lên giường nằm, lôi cây gậy mát xa vừa mới mua ở cửa tiệm vắng khách dưới lầu.

Lúc Vương Trác Nhiên đi ngang qua gian hàng nọ, thật ra cậu chỉ là muốn nhìn thử coi ở bên trong có dụng cụ hút sữa hay không, kết quả lại bị thu hút bởi hằng hà vô số dươиɠ ѵậŧ giả và gậy mát xa đủ loại kiểu dáng, khiến nữ huyệt cũng có cảm giác bắt đầu chảy dâʍ ɖị©ɧ ra, khát khao được dươиɠ ѵậŧ cắm vào. Một bên cậu tự phỉ nhổ bản thân nhưng một bên lại cầm một cây gậy mát xa, vội vàng tính tiền rồi bỏ đi.

Bây giờ một mình cô đơn nằm ở trên giường, cảm giác muốn được làʍ t̠ìиɦ càng thêm mãnh liệt. Vương Trác Nhiên duỗi tay tự tuốt dươиɠ ѵậŧ mấy cái rồi lại lần mò xuống nữ huyệt đã ẩm ướt, hai ngón tay kẹp lấy âm môi bắt đầu xoa nắn, dâʍ ɖị©ɧ từ nữ huyệt bắt đầu tràn ra, thấm ướt khăn trải giường.

Hai chân cậu mở ra thật lớn, tay cầm lấy cây gậy mát xa cọ cọ vào miệng huyệt, ấn vào thịt mềm bắt đầu muốn đẩy vào trong. Cây gậy mát xa màu đen chui vào trong nữ huyệt từng chút một, chui đến tận sâu bên trong mà tay thì vẫn vân vê chỗ thịt mềm mại mẫn cảm ở bên ngoài.

Vương Trác Nhiên mở mức số 2, thứ đồ cắm trong cơ thể cậu bắt đầu chấn động. Toàn bộ thân dưới của cậu đều bị sự rung động này khiến cho tê dại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt đem theo kɧoáı ©ảʍ trải dài lên từng tấc da thịt trên toàn bộ cơ thể cậu. Ngón tay cậu nắm lấy khăn trải giường, hai chân vặn vẹo kẹp lấy cây gậy mát xa kia, tự bản thân xoa ngực của chính mình, khiến cho hai bầu ngực trắng nõn bị bóp thành đủ loại hình dạng, ngón tay kéo núʍ ѵú giãn ra. Trên dưới cùng công kích khiến cho cậu chưa đến năm phút đã đạt đến cao trào, trong miệng tràn ra vài tiếng rêи ɾỉ vụn vặt, một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ dính lên trên gậy mát xa.

“A…ha! Ư ưm…! A!!!”

Sau khi cao trào, thân thể ấy vậy mà vẫn chưa cảm thấy thoả mãn, thậm chí còn càng trở nên trống rỗng. Vương Trác Nhiên rút gậy mát xa ra, phía trên còn chảy xuống dâʍ ɖị©ɧ của nữ huyệt. Thế là cậu lại một lần nữa cắm gậy mát xa vào tiểu huyệt lầy lội ẩm ướt khó chịu, đè ép lên vách thịt mềm mại bên trong, còn tự mình dùng tay thọc vào rút ra, lúc ấn vào còn hơi xoay xoay. Cây gậy chấn động khiến cho cả người cậu đều tê dại mà trở nên run rẩy, nhắm mắt lại cảm thụ các loại kɧoáı ©ảʍ đồng thời ập đến, trong đầu tự tưởng tượng ra cảnh cùng làʍ t̠ìиɦ với bạn cùng phòng trước kia. Bị kẹp giữa ba người, đầu ngực được mυ'ŧ được sờ, hai cây dươиɠ ѵậŧ đồng thời cắm vào. Mỗi một lần như thế bọn họ đều hung hăng mà đâm đến thật sâu, dùng sức cọ xát tạo ra thứ kɧoáı ©ảʍ mà không có bất kì loại ngôn ngữ nào có thể hình dung được. Nữ huyệt và hậu huyệt đều bị làm đến mức sưng đỏ lên, co rút đầy mãnh liệt, dâʍ ɖị©ɧ cũng phun ra ngoài, dịch ruột cũng thi nhau đổ ra, làm đến khi từng đợt từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn thẳng vào vách trong của huyệt động.

Cảm giác cắm một món đồ chơi vào so với cảm giác cắm một cây dươиɠ ѵậŧ thật sự không hề giống nhau. Dươиɠ ѵậŧ của ba người kia vừa thô vừa dài mà còn có lực.

Cậu nhớ lại cảnh tượng ngày đó khiến cho thân thể càng thêm mẫn cảm và hưng phấn, ngón tay hơi vuốt ve đầṳ ѵú, rất nhanh lại đạt đến cao trào.

Ngày hôm sau Vương Trác Nhiên ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy. Cậu cũng chẳng muốn rời khỏi cửa, chỉ tuỳ tiện đặt một phần cơm hộp giao đến.

Vừa mới đặt cơm không bao lâu thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ. Vương Trác Nhiên còn đang khen ngợi hiệu suất làm việc của anh trai giao đồ ăn, nào ngờ vừa mở cửa ra đã thấy Trọng Tinh Minh.

Lúc này đóng cửa chẳng còn kịp nữa, Vương Trác Nhiên cứ thế trơ mắt nhìn Trọng Tinh Minh chen vào phòng.

“Sao anh tìm được em ở chỗ này?”

“Anh đăng nhập vào tài khoản du lịch của em thì thấy được lịch sử đặt phòng.” Trọng Tinh Minh lo được lo mất vào phòng nhìn quanh một lần, xác nhận chỉ có duy nhất Vương Trác Nhiên ở đây thì sắc mặt lạnh như băng mới hoà hoãn lại một chút.

“Sao anh biết được mật khẩu của em?” Vương Trác Nhiên đầy kinh sợ hỏi.

Trọng Tinh Minh cực kì bất đắc dĩ nhìn cậu mà nói: “Giống như mật khẩu tài khoản học tập của em mà thôi. Sao lại chẳng nói tiếng nào đã chạy đi mất? Bọn anh đều rất lo cho em.”

Vương Trác Nhiên không nghĩ rằng nhanh như vậy mà mình đã bị tìm thấy rồi, cho nên nhất thời không biết trả lời ra sao.

Trọng Tinh Minh lại nhìn chằm chằm hắn mà hỏi: “Em có phải là đã mang thai không?”