“Ừ.” Lê Nam Trân nằm trên bàn, vùi mặt vào khuỷu tay, không biết đang suy nghĩ điều gì, “Không phải tớ rất hèn sao? Mặt nóng dán mông lạnh?”
“Cậu nói như vậy mới hèn đó. Trách mình vì lỗi sai của người khác? Lê Nam Trân, tại sao trước kia cậu làm chuyện xấu không tự mắng mình, ngược lại còn mắng người khác?”
“Tớ…”
“Đừng nói cậu không làm vậy!” Thi Tỉnh Lôi lập tức cắt ngang lời cô, “Không nói đến chuyện khác, tính Kỳ Hàn thôi, không phải lúc trước chiếm chỗ người ta nhưng người ta bị cậu mắng hai năm liền.”
“Không phải cậu ấy là người khiến người khác không thể đi xuống sao? Nếu lúc ấy cậu ấy nói nhỏ lại thì tớ sẽ không xấu hổ như vậy!” Lê Nam Trân phản bác rất hợp lý.
“Đúng! Đó chính là khí thể đổi trắng thay đen mà cậu cần phải lấy ra khi đối mặt với cha mẹ cậu!” Thi Tỉnh Lôi vỗ tay, không quan tâm đến việc Lê Nam Trân trừng mắt với mình, “Tớ có một ý tưởng, nếu những người bị cậu đắc tội lúc trước đều tới tìm cậu…”
“Cút đi! Cậu là đồ biếи ŧɦái!” Lê Nam Trân đá cô ấy ở dưới bàn, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Thuyền đến đâu cầu ắt sẽ thẳng, dù sao kỳ vọng của cô đối với những người đó đã sớm tiêu tan, chẳng khác nào như xem kịch. Mặc dù thủ đoạn nhà họ Lê không vẻ vang gì nhưng an ninh và bảo mật của Trà Cứ không tệ, họ sẽ không dám làm gì cô khi ở đó.
Khi đồ ăn được dọn lên bàn, không cần cô mở miệng thì Thi Tỉnh Lôi đã gọi món hải sản mới trong nhà hàng, cái gọi là mong chờ đối với người nhà của Lê Nam Trân càng thấp hơn.
22 năm, cô đối mặt với đám người đó kể từ khi sinh ra, cô bị họ phớ lờ, bị họ mắng mỏ, bị những suy nghĩ lệch lạc của bọn họ đẩy vào con đường không có lối thoát, bị bọn họ biến thành “Lê Nam Trân” của hiện tại.
Lê Nam Trân là tác phẩm điêu khắc của bọn họ, tuy rằng trong số họ không ai cầm dao.
Điều phẫn nộ nhất chính là bọn họ không đúc khuôn cho cô, để cô tự phát triển, trong căn nhà đó, không có một thứ nào mà bọn họ chủ động mua cho “Lê Nam Trân”.
Có lẽ thật sự không mong đợi gì, nhưng một mối quan hệ dài sắp kết thúc, cô phải tự mình đặt dấu chấm hết mới được.
“Suy nghĩ cẩn thận rồi?” Thi Tỉnh Lôi yên lặng nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt của Lê Nam Trân, cuối cùng cũng lên tiếng.
Lê Nam Trân gật đầu.
“Chúng ta phân tích một chút, bọn họ tìm cậu có phải bởi vì Kỳ Hàn không?”
“Kỳ Hàn?” Lê Nam Trân nghi hoặc nghiêng đầu, “Sao lại có Kỳ Hàn trong chuyện này?”
“Cậu không biết?” Thi Tỉnh Lôi nhíu mày, “Rốt cuộc cậu và Kỳ Hàn đến với nhau như thế nào vậy? Cậu thèm muốn cơ thể cậu ấy? Cậu ấy là người nối nghiệp tương lai của nhà họ Thương đấy!”
Lê Nam Trân sững sờ nhìn Thi Tỉnh Lôi.
Có thể nói cô không hiểu Kỳ Hàn một chút nào nào. Quan hệ giữa hai người lúc bắt đầu không bình thường, Kỳ Hàn không nói gì, cô cũng không hỏi, mọi tin tức về Kỳ Hàn, cô đều nghe từ miệng người khác.
“Cậu nhìn tớ làm gì, bạn trai cậu hay bạn trai tớ?” Thi Tỉnh Lôi “chậc” một tiếng, đột nhiên nghĩ đến điều gì, mặt cứng đờ, “Vậy, cậu có biết vị hôn phu tin đồn của cô Thương kia… À, là Kỳ Hàn.”
“……” Lê Nam Trân cúi đầu nhét thức ăn vào trong miệng, cố gắng không để lộ biểu cảm kỳ lạ nào, “Không biết. Cậu nói đi?”
“Nói cái gì, haiz, đây chỉ là tin đồn thôi, thời đại nào rồi mà còn vị hôn phu…” Thi Tỉnh Lôi cũng cúi đầu ăn cơm, bạn thân lâu năm thậm chí còn làm động tác tương tự để che giấu xấu hổ, “Không phải cậu ấy làm việc trong xưởng nhà Uông Phục sao? Hai nhà Uông-Thương vẫn luôn hợp tác, có nhiều nguyên nhân khác nhau, ông Thương cảm thấy Kỳ Hàn không tệ nên bồi dưỡng cậu ấy, cậu biết đấy, hai đứa con nhà họ Thương không khác gì tớ...”