Nửa đêm ôm bụng bầu, vặn eo tự mình vắt sữa, Đội trưởng Khương chảy nước l*и ướt cả người
Từ nhà Khương Từ rời đi, tâm tình Nghiêm Sở vô cùng tốt, nhiều năm như vậy, hiếm khi thấy dáng vẻ Khương Từ mặc thường phục, mặc dù dáng người vẫn cao ngất nhưng lại không có dáng vẻ "bất cận nhân tình" khi mặc cảnh phục, hơn nữa thời điểm đến gần y còn ngửi được mùi sữa quen thuộc trong khoảng thời gian này, dường như so với trước đó còn đậm đà hơn, hơn nữa... mang theo mùi dâʍ ɖu͙©, Nghiêm Sở nghĩ nghĩ lại cảm thấy buồn cười, trên người Đội trưởng Khương của bọn họ sao có thể xuất hiện mùi vị như vậy, nhưng càng nghĩ lại càng làm mỗi tế bào trên người Nghiêm Sở rục rịch.
Đêm đến, Khương Từ nằm ở trên giường, hơi thở đều đều quy luật nhưng y lại trằn trọc trở mình, khó mà ngủ, vừa nhắm mắt liền mơ hồ xuất hiện một khuôn mặt tà mị, Khương Từ đột nhiên mở mắt.
Trợn mắt nhìn chằm chằm trần nhà đen thui, hơi nóng sau khi tắm xong trên người vẫn chưa tản đi, lúc làm nhiệm vụ bụng vô cùng đau đớn nhưng khi trở về nhà cũng không còn đau nữa. Bả vai được lau bằng cồn iot, lên mạng tra xét những loại thuốc nào có thể dùng được rồi tìm trong hộp thuốc để bôi lên, công việc của bọn họ lâu dài cũng gặp không ít nguy hiểm, dù không bị thương nặng nhưng những vết thương ngoài da cũng không thể tránh khỏi nên thuốc trong nhà luôn được Khương Từ chuẩn bị đầy đủ.
Vết thương có chút đau đớn nhưng vẫn trong phạm vi Khương Từ có thể chịu đựng được, điều làm y sợ hãi cho tới bây giờ không phải là đau đớn, mà là... du͙© vọиɠ...
Ví dụ như bây giờ... cơ thể khô nóng bất an, mùi sữa, mùi mô hôi và nước da^ʍ trên người đã bị cuốn trôi khi tắm, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì, bởi vì bây giờ núʍ ѵú lại bắt đầu phun sữa, vυ' chảy sữa thì sẽ tê ngứa làm cho Khương Từ chỉ muốn xoa xoa.
Từ "Luật Công an nhân dân" đến "Luật Hình sự", y vẫn không tỉnh táo được. Khương Từ mơ hồ biết tại sao hôm nay thân thể mình hưng phấn như vậy, nhưng y không muốn thừa nhận điều đó.
Cởi bỏ bộ đồ ngủ trên người, Khương Từ đặt lòng bàn tay lên bụng từ từ đánh vòng, ý đồ bình phục lại du͙© vọиɠ của mình, nhưng cơ thể bị áp chế không được thỏa mãn căn bản không thể dập tắt dễ như vậy được, van du͙© vọиɠ một khi được mở ra thì như lũ lụt phun trào vậy, muốn chân chính ngăn cản chỉ có thể tìm cách chặn đầu ra của dòng nước chảy. Khương Từ không thể từ bỏ lòng tự ái tìm đồ vật chặn lại lỗ l*и đang chảy nước của mình, chỉ có thể nhịn đến hai mắt đỏ bừng, thở gấp mấy cái, trong hơi thở cũng mang theo tiếng nức nở nhỏ bé.
Nếu như chỉ sờ bên ngoài cũng không tính là... Khương Từ luôn luôn lạnh lùng cao ngạo không thể đối mắt với sự da^ʍ tiện của mình, nhưng đêm đem lại cho y mấy phần dũng khí càn rỡ. Bàn tay vuốt ve bụng từ từ đi xuống, sau đó đưa tay vào trong quần pyjama, bỏ qua dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng và hai bao tinh hoàn không lớn lắm, chạm vào miệng bướm bên dưới, khi chạm vào nơi đó, Khương Từ cảm thấy rất đầu tiên là ướt, sau đó là rất nóng ... Khép hai ngón tay vào nhau xoa nắn nơi đó hai lần, thoải mái đến hô hấp của y cũng trở nên gấp gáp.
"Ưm ừ..." Thật muốn dùng hai ngón tay tách ra, sau đó cắm vào trong lỗ l*и, xoa nắn hộŧ ɭε sưng tấy, sau đó lại chọc sâu hơn một chút đến mức nước l*и chảy ra, nhưng Khương Từ chỉ dám ảo tưởng trong đầu, không dám thực sự đâm vào.
Khương Từ đang chìm đắm trong du͙© vọиɠ không tự chủ nghĩ đến hình ảnh y đang cưỡi trên một người đàn ông, ©ôи ŧɧịt̠ to dày không ngừng ȶᏂασ sâu vào bên trong, cảm giác đau đớn vỡ nát nhanh chóng được thay thế bằng cảm giác sung sướиɠ ngập tràn, qυყ đầυ to lớn như muốn đỉnh xuyên mình, đem bên trong ȶᏂασ vừa nhột vừa thoải mái, nước l*и da^ʍ mỹ chảy ra khắp nơi.
"A a...Không được..." Khương Từ không nhịn được cởϊ qυầи ra, xoay mình nằm nhoài trên giường, cái mông chổng lên thật cao, mặt áp vào gối, nâng eo tránh đè lên bụng, tư thế hướng xuống như vậy có thể giảm bớt cảm giác áp bách cho bụng y. Phía trên quần áo ngủ xốc xếch dựng trên người, vết thương trên bả vai bị động đến lần nữa rách ra, thấm đỏ vải thưa, đau đớn đi đôi với kɧoáı ©ảʍ khiến Khương Từ lại phun ra một tia sữa, ga trải giường theo đó ướt một mảng.
Du͙© vọиɠ giống như dã thú nuốt chửng lý trí, Khương Từ vặn vẹo thân thể ôm lấy cái bụng to lớn của chính mình, giống như có người thực sự từ phía sau ôm lấy eo của y hung hăng ȶᏂασ đυ. thịt huyệt ướt mềm, từ nay về sau nghênh hợp. Nhưng chính y biết, bây giờ ngay cả ngón tay cũng không bỏ được xấu hổ đâm vào, chẳng qua môi l*и bên ngoài đã bị mình xoa sưng tấy, nước l*и từ trong khẽ tay tích tích nhỏ xuống giường.
Khương Từ dùng một tay xoa nắn lỗ l*и của mình, một tay chống đỡ thân thể không nhịn được an ủi đầṳ ѵú, rất nhanh năm ngón tay lại dính đầy sữa, giống như bị mê hoặc vậy, Khương Từ xuyên qua ánh trăng nhìn năm ngón tay dính đầy chất lỏng trắng đυ.c rồi cho vào miệng.
"Ưm ưʍ..."
Một mùi sữa lập tức lan ra toàn bộ khoang miệng, hai má Khương Từ đỏ bừng, sữa của mình giống như thuốc kí©ɧ ɖụ©, phá hủy lý trí của Khương Từ khiến y càng thêm nứиɠ tình không chịu được. Hơn một tháng qua, mỗi lần tắm nhìn ngực mình chảy sữa, Khương Từ luôn nhẫn nhịn xúc động không lau một ít nếm thử, mà bây giờ rốt cục mất khống chế biến thành sự thực. Đầu lưỡi quấn lấy đầu ngón tay mυ'ŧ vào, chờ mυ'ŧ sạch sẽ Khương Từ lại quét thêm một ít đưa vào miệng.
"Ưm a...Thật là thơm..."
"Lại ra nước...A...Cắm chỗ đó..."
Khương Từ đang vô cùng xấu hổ không kìm được nước mắt tí tách chảy ra, nước l*и từ môi l*и mập phì chảy ra thấm đẫm ngón tay, thân thể không dừng được run lẩy bẩy, Khương Từ biết mình sắp cao trào nên tốc độ xoa nắn trên tay càng lúc càng nhanh, nhiều lần ngón tay vô tình đẩy ra môi l*и đâm vào bên trong, khi chạm vào hộŧ ɭε cũng thoải mái khiến cả người y co rút, chỉ muốn tự mình đâm thật mạnh vào.
Lúc sắp cao trào, Khương Từ đột nhiên nhớ lại cái ôm mạnh mẽ ban ngày, nội tiết tố nam mạnh mẽ từ người kia tỏa ra, giống như một liều thuốc kí©ɧ ɖụ© chợt rót vào trong cơ thể mình, lại run một cái, eo cong thành hình vòng cung, sữa bắn tung tóe khắp người, Khương Từ xoa dịu l*и non của mình, một cỗ xuân triều từ trong lỗ l*и đỏ bừng phun ra, làm ướt lòng bàn tay y, dươиɠ ѵậŧ phía trước không trải qua đυ.ng chạm dưới tình huống này cũng sung sướиɠ phun tinh.
"A..." Không để mình phát ra âm thanh xấu hổ, Khương Từ cắn chặt cái gối, hai chân không nhịn được khép chặt vặn lấy tay mình.
Dư vị cao trào còn chưa tiêu tan, lúc này chuông điện thoại di động vang lên, trong màn đêm tĩnh mịch có vẻ hơi đột ngột.