Ở trên xe chảy nước phát nứиɠ, không dám để tên cảnh viên phúc hắc phát hiện mình mang thai
Khương Từ chậm rãi nằm xuống, sau cao trào cả người ướt nhẹp như mới được vớt ra từ trong nước, khuôn mặt trắng nõn cũng biến thành đỏ bừng không dứt, không nhận điện thoại vội, chờ hít thở sâu mấy lần, đến khi bình phục lại hô hấp mới mở đèn ngủ vào phòng tắm đơn giản tắm rửa qua, sau đó khoác áo choàng tắm sạch sẽ đi ra.
Cầm lấy điện thoại đã đổ chuông lần thứ hai, hiện tên người gọi là Đường Cận Nghiêu, trừ đồng nghiệp ra anh ấy là một trong số ít bạn bè của Khương Từ, mặc dù phần lớn thời gian là có chuyện mới liên lạc. Trước khi trả lời điện thoại, y liếc nhìn thời gian, 9 giờ 45 phút, đối với đa số người trẻ tuổi mà nói thì thời gian quả thực còn sớm, chẳng qua là Khương Từ có thói quen đi ngủ sớm.
"A lô? Khương Từ? Đánh thức cậu sao?"
"Không."
"Tôi tưởng cậu ngủ rồi."
"Có chuyện gì vậy?"
"Cái đó...Hình như tôi tìm được em trai cậu!"
"Hả?" Khương Từ từ từ ngồi lên giường, tay nắm chặt góc giường lộ ra nội tâm căng thẳng cùng kích động của người luôn bình tĩnh lãnh đạm này.
"Ừ, ừ, Khương Triệt, 18 tuổi, sau khi được nhận nuôi, cậu ấy hiện đang sống ở thành phố Z, đã lên đại học, tên tuổi cũng phù hợp. Chờ tôi cẩn thận điều tra chi tiết hơn. Tốt nhất là cậu nên xem nếu có thể thực hiện giám định AND. Tóm lại, tôi nghĩ 80% có thể chắc chắn rằng đó là em trai cậu."
Khương Từ chỉ cảm thấy cả người sắp không ức chế được run rẩy, từ khi mất đi người thân trở thành cô nhi, y không còn biết cảm giác có người thân là như thế nào, chớp mắt đã mười mấy năm...Có hàng vạn manh mối trong đầu y, cuối cùng chỉ nói ra một câu.
"Ừm, nếu anh chắc chắn, tôi sẽ đến thành phố Z vào tháng hai năm sau." Dù cho trong lòng đang kích động, nhưng lời nói của Khương Từ cũng không chứa quá nhiều cảm xúc.
"Này? Tại sao phải đợi đến năm sau?"
Khương Từ im lặng một hồi, với thân thể hiện tại của y, nếu đường đột đi gặp em trai nhất định sẽ dọa đến đối phương...Vậy nên, chờ đến khi đứa trẻ chào đời rồi nói sau, mặc dù y thực sự không muốn đợi nữa.
"Năm mới sắp đến. Có rất nhiều việc trong đội."
"Ờ ... thế thì không sao đâu, tôi giúp cậu điều tra trước rồi sẽ gọi điện cho cậu."
"Ừ."
Sau khi Đường Cận Nghiêu cúp điện thoại, Khương Từ cả đêm không ngủ.
Đem bộ quần áo cuối cùng bỏ vào trong vali, Khương Từ bởi vì buộc bụng nên khi đứng dậy có chút khó chịu, không nhịn được xoa xoa eo mình, Nhìn đồng hồ đã bốn giờ chiều...Vốn định ra cửa lúc 8 giờ sáng, nhưng vì lời nói không đầu không đuôi của Nghiêm Sở ngày hôm qua mà y thực sự đợi đến bây giờ, suy nghĩ một chút cũng thấy buồn cười. Ngay từ hai tháng trước, y lên kế hoạch cuối năm sẽ xin nghỉ phép đồng thời liên hệ với một resort tư nhân cách trung tâm thành phố hơn 30 km để thuê phòng trọ và dự định sẽ đến đó nghỉ ngơi vài tháng cho đến khi sinh hạ đứa trẻ. Chỉ không ngờ tới thân thể đến tháng này đã không chịu nổi, cho nên chuyển kế hoạch lên sớm hơn. Chuyện này dĩ nhiên không có ai biết, nên Khương Từ không đoán được ý tứ trong câu nói "Ngày mai nhớ chờ tôi" của Nghiêm Sở, bây giờ nghĩ lại có lẽ hắn chỉ muốn đùa giỡn mình, bình thường ở trong đội thái độ của hắn đối với mình không phải là quá tốt, có lẽ lời hôm qua là hắn thuận miệng nói ra, hơn nữa thời gian này hắn đang làm việc....Cho dù có chuyện gì cũng có thể nói qua điện thoại. Nghĩ đến đây, Khương Từ cũng không đợi thêm nữa.
Đến nhà để xe của tiểu khu lấy xe, đem hành lý cất vào trong cốp, Khương Từ không mang theo nhiều thứ, ngoại trừ hộp thuốc chỉ còn mấy bộ quần áo, để đồ xong đang chuẩn bị mở cửa xe, y nhìn thấy Nghiêm Sở đi về phía mình, không mặc đồng phục cảnh sát, trong tay cũng cầm một vali màu đen, Khương Từ thấy vậy chỉ cảm thấy lông mày nhảy một cái.
"Đội trưởng Khương, không phải nói chờ tôi sao?" Giọng điệu thoải mái không nghe ra ý chỉ trích, chẳng qua cảm giác áp bách tản ra từ Nghiêm Sở khiến Khương Từ cảm thấy có chút khó thở.
"Anh không phải đang làm việc à?"
"Chỉ có đội trưởng Khương mới được nghỉ vì chấn thương, thành viên trong đội chúng ta cũng không được nghỉ sao? Còn có hôm qua tôi bị thương." Nghiêm Sở bước tới, ghé vào tai Khương Từ nói rồi mở cửa xe, "Được rồi, thời gian không còn sớm, đi thôi "
"Chờ một chút. Anh..." Sắc mặt Khương Từ có chút lạnh, cho dù Nghiêm Sở nghỉ phép, thì liên quan gì đến y?
"Sao, không phải đội trưởng Khương muốn đi nghỉ phép sao? Không hoan nghênh tôi đi cùng à?"
Quả nhiên...
"Ngày hôm qua tôi vì Đội trưởng Khương mới bị thương, hãy nghĩ xem nếu phát súng kia trúng nơi này của cậu...nơi này sẽ ra sao..."
Tay Nghiêm Sở đột nhiên sờ vào bụng y, Khương Từ sợ hãi lùi lại, không biết bên kia là cố ý hay vô ý, nhưng đầu óc nhất thời trống rỗng, không để ý ngay cả hành động cũng cứng đờ. Đến khi ngồi vào ghế lái, y mới nhận ra rằng mình đã bị đổi khách thành chủ.
"Nhìn trạng thái của cậu không ổn lắm, hay để tôi lái xe."
Hiếm thấy Nghiêm Sở không có vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nữa, tối hôm qua Khương Từ không nghỉ ngơi quả thực rất mệt, cuối cùng rối rắm, chìa khóa xe đã đến tay Nghiêm Sở.
Khi chiếc xe chạy với tốc độ cao, Nghiêm Sở một tay giữ vô lăng, một tay đưa ra nhấn vào cột nhạc. Phát hiện chỉ có một ca khúc, liền nhấn phát.
"Muốn em đẹp lạnh lùng còn muốn em ngả ngớn, thấp hèn."
"Muốn em xinh đẹp còn bắt em phải gϊếŧ người không chớp mắt."
"Cùng em bỏ trốn còn muốn đôi mắt em vô thần."*
Khi tiếng hát vang lên, Khương Từ chỉ cảm thấy hơi nóng thiêu đốt xông lên má, hai gò má nóng bừng bừng, thần sắc càng trong trẻo lạnh lùng.
Y giơ tay định tắt nhạc lại bị Nghiêm Sở giữ lại:"Không cần, rất hay."
Sau đó đối với Khương Từ nở nụ cười quen thuộc, có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Khương Từ lạnh lùng rút tay về, một đường không nói gì, trong xe chỉ có một ca khúc, tuần hoàn cất lên.
Quay đầu nhìn ra cửa sổ, Khương Từ âm thầm cắn môi dưới mấy lần, thầm mắng mình tại sao không xóa bài hát đó đi, lời ca như vậy...trong bầu không khí này...Luôn có chút gì đó kỳ quái....Hơn nữa, y cứ cảm thấy mình bị Nghiêm Sở nhìn thấu cái gì.
Khương Từ xuyên qua cửa sổ xe thấy Nghiêm Sở đang lái xe bên cạnh nghiêng đầu nhìn mình một cái, nụ cười khi nãy của hắn trong đầu y lung lay mấy cái, trong lòng có chút hoảng hốt, bất giác cử động thân dưới, phía dưới lại chảy nước da^ʍ dính ướt qυầи ɭóŧ, thật may bởi vì sợ trước ngực bị sữa thấm ướt cho nên y khoác thêm một cái áo choàng dài bên ngoài, cho dù phía trên phía dưới ướt đẫm cũng thể che kỹ càng. Không biết thân thể tại sao trở nên nhạy cảm như vậy, dưới tình huống thế này cũng có cảm giác.
Xe lái vào biệt thự, rất nhanh thì có người ra tiếp đón.
"Có phải Khương tiên sinh không?"
"Ừ."
"Được, mời đi bên này."
Được người phục vụ dẫn vào căn phòng mình đã đặt trước đó, so với Khương Từ tưởng tượng thì rộng hơn chút. Có thể nhìn thẳng ra núi và hồ nước từ cửa sổ kính sát đất. Môi trường rất tốt và phù hợp với việc điều dưỡng thân thể mình. Nhưng hiện tại điều Khương Từ đau đầu nhất là Nghiêm Sở đi theo sau y và cái giường duy nhất trong phòng ... Tuy rằng y có thể ngủ trên sô pha trong phòng khách ngoại trừ phòng ngủ, nhưng như vậy sẽ không có thời điểm thích hợp để cởi buộc bụng, bởi vì sẽ bị Nghiêm Sở phát hiện bất cứ lúc nào, mặc dù căn bản không biết hắn có nhìn ra cái gì không...
Nhưng không chờ Khương Từ suy nghĩ thêm, giọng nói của Nghiêm Sở đã vang lên bên tai..