Chương 12: Bỏ Thuốc Vai Chính Thụ, Bị Vai Chính Thụ Động Dục Mυ'ŧ Vυ'
Hắn rút đại dươиɠ ѵậŧ che kín gân xanh dữ tợn ra, trên cán dính đầy da^ʍ thuỷ trong tràng đạo. Huyệt khẩu chậm rãi khép lại, cắn chặt qυყ đầυ để giữ đại dươиɠ ѵậŧ.
Chỉ nghe xì một tiếng, dươиɠ ѵậŧ lại đâm mạnh, chen vào tiểu huyệt mềm mại, ướŧ áŧ. Tiểu huyệt đột nhiên căng ra biến thành một lỗ nhỏ. Dươиɠ ѵậŧ tiến vào rất sâu, đâm thẳng vào tao điểm. Bụng dưới của Hứa Sâm có hơi run rẩy khi tao điểm bị nghiền nát, lúc cậu hít vào có thể nhìn thấy hình dạng dươиɠ ѵậŧ của hắn hiện ra trên bụng cậu.
Hình ảnh thật sự quá dâʍ ɭσạи.
Hứa Sâm chưa bao giờ nhìn thẳng vào dươиɠ ѵậŧ của đàn ông khác. Hiện giờ nhìn gần như vậy, chỉ cảm thấy cự vật thô to cỡ cổ tay cậu, khó trách lúc mới vừa ăn vào làm cậu có loại cảm giác đau đớn như bị xé rách.
Bị em ruột của mình nhìn chầm chầm vào vị trí giao cấu của hai người, nó khiến sống lưng của Hứa Lâm tê dại, dâng lên cổ kɧoáı ©ảʍ cấm kỵ. Đại dươиɠ ѵậŧ phụt phụt xỏ xuyên qua nhục huyệt, Hứa Sâm nhìn thấy tiểu huyệt của mình bị đại dươиɠ ѵậŧ thao bắn nước tung toé.
Dươиɠ ѵậŧ của mình lung lay theo thao làm kịch liệt, vì tao điểm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục nên càng ngày càng cứng rắn, cuối cùng phun ra một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ có hơi loãng.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ văng ra khắp nơi, dưới háng hai người, trên bụng, ngực thượng, ngay cả khoé miệng Hứa Sâm cũng dính đầy chất lỏng màu trắng.
Tràng đạo co rút xoắn chặt dươиɠ ѵậŧ.
Ngón tay càng siết chặt lấy đùi, đè hai chân Hứa Sâm xuống thêm một chút, khiến cho phần hông bị tinh hoàn đánh đỏ bừng nâng cao lên, dán sát vào đại dươиɠ ѵậŧ.
“Bạch bạch!”
Tinh hoàn đánh mạnh vài cái, dươиɠ ѵậŧ cắm sâu vào thịt ruột rồi nhanh chóng bắn ra.
Đại dươиɠ ѵậŧ phụt phụt bắn ra nùng tinh, Hứa Sâm nhìn thấy tiểu huyệt của mình mấp máy, nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ ừng ực, cái bụng vốn bằng phẳng lại phồng lên, khiến cho Hứa Sâm có ảo giác bụng sẽ bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ căng hỏng.
Kết thúc bắn tinh, hắn duy trì tư thế hiện tại mới rút dươиɠ ѵậŧ ra. Hứa Sâm nhìn thấy tiểu huyệt của mình bị thao ra một cái lỗ nhỏ, còn chưa kịp khép lại, theo động tác mấp máy liên tục, phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ do hắn bắn vào.
Hứa Sâm trợn tròn mắt nhìn thấy cảnh tượng dâʍ đãиɠ này. Không chờ cậu có chút phản ứng, Hứa Lâm nâng cằm cậu lên, vươn đầu lưỡi liếʍ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nơi khoé miệng, lại há miệng ngậm lấy cánh môi của cậu.
…………
“Ha…… Anh hai…… Anh hai…… Nhẹ một chút…… Quá nhanh…… ư a a a!”
Trong phòng tắm, Hứa Sâm chống tay lên gương rửa mặt, dẩu mông bày ra một tư thế dâʍ đãиɠ, Hứa Lâm bóp mông cậu, dươиɠ ѵậŧ từ phía sau liên tục thúc vào nhục huyệt của cậu.
Hắn thao Hứa Sâm không biết bao nhiêu lần, tựa như máy đóng cọc không biết mệt mỏi. Tiểu huyệt bị làm sưng lên, nước trong ruột cũng khô lại khiến dươиɠ ѵậŧ ra vào không được thông thuận như trước, mỗi khi thịt ruột bị căng ra đều có cảm giác nóng rát, đau đớn.
Trên người Hứa Sâm che kín vết véo xanh tím và dấu cắn, ngoài miệng và trên vυ' đều dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhầy nhụa.
Hứa Lâm nhốt cậu ở trong nhà thao suốt mấy ngày. Lúc đầu Hứa Sâm còn chưa từ bỏ ý định chống cự, nhưng khi bị đùa bỡn ác liệt hơn, cậu mới ngoan ngoãn không ít. Vài ngày sau, Hứa Sâm giống như hoàn toàn quen bị hắn thao, cơ thể nhạy cảm chỉ cần chạm nhẹ là có thể chảy ra nước. Cậu sẽ ngoan ngoãn hé miệng chờ hắn thâm nhập vào khoang miệng và mυ'ŧ lấy, bị hôn tàn nhẫn cũng sẽ đỏ đuôi mắt nhẹ nhàng đáp lại.
Tóm lại thấy Hứa Sâm càng ngày càng dịu ngoan, Hứa Lâm cuối cùng cũng cho cậu trở lại trường học.
Một lần nữa lại được thấy ánh mặt trời, Hứa Sâm mừng đến mức rơi lệ đầy mặt. Sau khi trở lại trường học, việc đầu tiên của cậu là đi tìm vai chính thụ.
Tất nhiên cậu chỉ giả vờ nhận mệnh và thoả hiệp, trong mấy ngày bị Hứa Lâm giam cầm, cậu vừa cố gắng lấy lòng Hứa Lâm, vừa lập kế hoạch trong đầu.
Cậu không thể trông cậy vào cốt truyện đã vỡ nát. Nhưng hệ thống nói cho cậu biết, ngay cả khi cốt truyện sụp đổ, miễn là cậu hoàn thành các điều kiện vẫn có thể vượt qua phó bản.
Mà điều kiện để vượt qua phó bản đó là làm cho công một, công hai và vai chính thụ đồng thời đạt được HE.
Hứa Sâm nghĩ đến đó, hai vai chính công đã không thể trông cậy, nên cậu quyết định ra tay từ vai chính thụ.
Cậu muốn cho vai chính thụ tiếp xúc với hai vai chính công. Còn việc chọn ai tiếp xúc với vai chính thụ, cậu sợ bị Hứa Lâm thao nên tạm thời không dám đánh chủ ý lên Hứa Lâm, chỉ cho thể gửi gắm hi vọng lên người của Triệu Đình Diên.
Cậu quyết định sử dụng biện pháp đơn giản và trực tiếp nhất, bỏ thuốc!
Chỉ cần hai người đã xảy ra quan hệ còn lo lắng không có tình cảm sao? Tuy chiêu này có hơi thua thiệt, nhưng với tư cách là nam xứng ác độc, bỏ thuốc vai chính thụ không phải là hành động tiêu chuẩn sao? Chưa kể đến lúc cậu sắp xuống cốt truyện, còn một lần cậu không thể châm ngòi ly gián quan hệ giữa hai người, phát hiện anh mình cũng thích vai chính thụ, cậu thẹn quá thành giận mất đi lý trí, quyết định bỏ thuốc vai chính thụ, còn tìm mấy người đàn ông có bệnh dự định quay một đoạn video làʍ t̠ìиɦ khó coi.
Kết quả tất nhiên là vai chính công làm anh hùng cứu mỹ nhân, tình cảm lại lần nữa nóng lên, hai người vui vẻ lăn giường.
Hứa sâm nghĩ lần này nhất định có thể thành công, vì phòng ngừa chuyện xảy ra ngoài ý muốn, cậu quyết định đốt hương thơm thôi tình trong phòng, đảm bảo cả hai người đều trúng chiêu, đưa quan hệ vào đúng vị trí trong một bước.
Còn Hứa Lâm.……
Cậu cảm thấy lấy trạng thái hiện tại của anh cậu, có lẽ không nên xuống tay. Nếu cuối cùng thật sự không thể đến được với nhau, cậu khẽ cắn môi, coi như vì cốt truyện, cậu đành hiến thân để ở bên anh trai cậu.
Dù sao đáp ứng đủ các điều kiện là có thể rời đi, cùng lắm thì chịu thiệt một chút.
Hứa Sâm bị thao thấu tựa hồ đã vứt bỏ hết tam quan, quan hệ huyết thống, thao cũng đã thao, tiếp tục muốn chết muốn sống cũng không có ý nghĩa gì.
Muốn tìm vai chính thụ rất dễ dàng, một học sinh xuất sắc tài đức vẹn toàn, trừ lúc rảnh rỗi ra ngoài làm thêm kiếm học phí, thời điểm khác không phải ở phòng học thì ở thư viện.
Hứa Sâm tìm được An Húc trong thư viện. Cậu đang định chào hỏi y, An Húc như có thần giao cách cảm ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cậu, tạm dừng một chút rồi nở nụ cười rạng rỡ.
“Bạn học Hứa Sâm, nơi này.”
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, không đủ làm ồn, nhưng trong thư viện yên tĩnh vẫn khiến cho một số người nhìn về phía bọn họ.
Hứa Sâm dừng bước lại, mặc dù cậu muốn đi đến chỗ An Húc, nhưng An Húc đối xử với cậu có phải quá quen thuộc không, quan hệ của bọn họ tốt đến thế à? Hứa Sâm nghĩ mãi cũng không ra.
Cậu vừa ngồi xuống, An Húc kéo cậu lại hỏi: "Thân thể cậu ổn chứ?"
Tim Hứa Sâm như đập trật nửa nhịp khi nghe vậy, chẳng lẽ An Húc đã biết cái gì rồi? Nhưng bề ngoài vẫn rất bình tĩnh "Hả?" một tiếng.
"Bệnh cảm đó." An Húc giải thích, "Tôi nghe lớp cậu nói cậu bị cảm nặng phải xin nghỉ một tuần, bây giờ sao rồi? Đã khoẻ chưa?"
Hứa Sâm đoán là Hứa Lâm lấy lý do này để xin nghỉ cho cậu, vì thế trả lời: "Ừ, đã khoẻ rồi, cảm ơn cậu đã quan tâm."
"Câu này quá khách sáo rồi, chúng ta không phải là bạn bè…… à, chúng ta là bạn bè mà nhỉ?"
Hứa Sâm bị hỏi lại: “……”
Dưới ánh mắt mong chờ của An Húc, cậu tạm dừng vài giây mới gật đầu: "Ừm, chúng ta là bạn bè."
Vì thế, cậu được An Húc lấy tư cách bạn bè mời đi ăn cơm.
Hứa Sâm cảm thấy thái độ của An Húc cũng quá nhiệt tình khi đối xử với một người chỉ mới gặp một vài lần, nói chuyện không quá mười câu, chỉ có thể gọi là người lạ.
An Húc đưa Hứa Sâm đến một cửa hàng lẩu cay gần trường học, tuy trang trí có chút đơn sơ nhưng mùi vị cũng không tệ.
Cũng rất sạch sẽ và vệ sinh, học sinh trong trường đều rất thích đến đây ăn.
Tất nhiên Hứa Sâm cũng thích, nhưng vì hình tượng và thân phận nên cậu hiếm khi ăn những thứ này.
An Húc dường như cũng nhận ra điều này, xấu hổ nói: "Xin lỗi, gần đây tôi bận quá, không có đi làm nhiều, tiền trong túi chỉ đủ mời những món này, cậu sẽ không chê chứ?"
Vai chính thụ là kiểu người rất đơn thuần, y sẽ không ghen tị người khác vừa sinh ra đã tốt, lại có tiền, cũng sẽ không căm ghét bản thân sinh ra nghèo khổ, chỉ có thể tự làm thêm để nuôi sống chính mình. Y cũng không nghĩ việc nghèo khổ là điều mất mặt, bởi vậy nói ra rất thẳng thắn.
Nhưng Hứa Sâm là người bạn đầu tiên của y, ít nhiều vẫn phải bận tâm cách nghĩ của đối phương.
Hứa Sâm lắc đầu trả lời: "Không có, tôi rất thích."
An Húc nghe xong càng vui vẻ, "Tôi biết cậu sẽ không ghét bỏ tôi mà."
Có lẽ vì vầng hào quang của học bá đã tồn tại quá lâu, nghỉ ngơi xong lại vội vàng đi làm thêm, hầu như không tham gia bất kỳ cuộc họp lớp nào, kết quả là không có lấy một người bạn. An Húc sau khi uống xong hai ly nước vậy mà đã mở lòng với Hứa Sâm.
Trò chuyện một lúc lại nhắc tới đợt giao lưu trước đó.
An Húc cho biết lý do y tham gia giao lưu là vì các nữ sinh tham gia nói với nam sinh rằng, nếu có thể kéo An Húc đến, họ sẽ đồng ý tham gia giao lưu lần này. Vì thế một số nam sinh đã tới năn nỉ y, An Húc (1) không có hứng thú tham gia nhưng vẫn mềm lòng, cuối cùng cũng đồng ý.
So với mấy tên học tra miệng lưỡi trơn tru thì học bá trầm tính và đẹp trai đương nhiên sẽ được các nữ sinh yêu thích hơn. Sau một hồi giao lưu, mấy nam sinh không chiếm được chỗ tốt, còn bị nữ sinh ghét bỏ, tự nhiên sẽ trút giận lên người An Húc.
Bọn họ đương nhiên không dám nói trước mặt An Húc, chỉ có thể ở sau lưng châm chọc An Húc là quỷ nghèo ra vẻ thanh cao.
An Húc vừa đi ra, tình cờ nghe được những lời này. Từ nhỏ đến lớn cũng không phải là lần đầu tiên An Húc nghe người khác nói như vậy, An Húc đã quen từ lâu. Y không quan tâm chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghe thấy một tiếng hừ lạnh khinh thường từ phía sau.
“Nghèo hả? Cho dù người ta nghèo nhưng cũng là một học sinh xuất sắc, còn các người thì sao?"
Là giọng của Hứa Sâm.
Tuy cậu không có nói hết, nhưng giọng điệu châm chọc khiến mấy nam sinh cảm thấy như bị tát vào mặt, trên mặt đau rát.
Bọ họ đều biết rõ thân phận của Hứa Sâm. Bọn họ chỉ dám chửi bới sau lưng An Húc, chứ đừng nói tới Hứa Sâm, ngay cả tư cách thảo luận bọn họ còn không có.
Kể từ khi còn nhỏ, đây là lần đầu tiên An Húc được bênh vực. Bắt đầu từ ngày đó, An Húc quyết định phải làm bạn với Hứa Sâm.
Hứa Sâm sững sờ vài giây sau khi nghe y miêu tả, trong đầu nhớ lại hình ảnh lúc đó, bình luận chạy ra điên cuồng.
Mình đã từng giúp vai chính thụ hả?
Mình còn nói những lời khí phách như vậy sao?
Không đúng, phong cách khí phách như vậy nhưng tại sao mình lại không nhớ rõ chứ?
Cậu mất một lúc lâu để nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó. Mặc dù lý do tương tự như những gì An Húc nói, nhưng không có khí phách như y đã hình dung.
Nhưng mà vai chính thụ không hổ là vai chính thụ, đơn giản lại tốt bụng, chỉ vì một câu nói thuận miệng của cậu mà cảm động không thôi. Hứa Sâm không dám nhìn thẳng đôi mắt sáng lấp lánh, sạch sẽ đó. Làm sao cậu có thể không biết xấu hổ mà xuống tay với một vai chính thụ như vậy.
Nhưng cậu cảm thấy có lỗi với An Húc hơn, rốt cuộc cốt truyện vỡ nát, cậu còn phá hoại chồng vốn thuộc về An Húc. Hứa Sâm âm thầm ám chỉ rằng cậu hạ thuốc An Húc để làm cho y có thể hạnh phúc, cũng không làm tổn thương y.
Nên nói Hứa Sâm ngây thơ hay là vô tri, cậu quá tin vào cốt truyện, cảm thấy vai chính thụ là đại diện của bạch liên hoa đơn thuần và lương thiện, nhưng không ngờ tới bạch liên hoa trong miệng cậu lại là bạch thiết hắc (2) bá vương hoa.
Ở một nơi mà Hứa Sâm không để ý, ánh mắt An Húc nhìn cậu càng ngày càng trầm. Đặc biệt là khi đã tiếp xúc lâu ngày, y luôn nhịn không được kết giọng của Hứa Sâm với giọng mà y đã nghe thấy trong khách sạn ngày hôm đó, khiến bên dưới của y nóng lên, nhịn không được duỗi tay tiết dục, đến lúc không còn du͙© vọиɠ lại hối hận bản thân không nên lấy bạn thân của mình để tiết dục.
Cho đến một ngày, ở trong mộng y trở thành người đàn ông kia, đè Hứa Sâm dưới thân tận tình thao làm, đến lúc đó y mới nhận ra thái độ của mình đối với Hứa Sâm.
Hứa sâm cũng không nhận thấy sự thay đổi của vai chính thụ. Hai người ở chung được mấy ngày, thấy vai chính thụ hoàn toàn không đề phòng mình, cậu đến tìm An Húc khi y làm thêm ở khách sạn.
Cậu đặt phòng và lấy cớ để vai chính thụ đến phòng tìm cậu, trong tay cầm một chai nước suối đã pha thuốc sẵn, ngay khi An Húc bước vào phòng, lập tức đưa nước qua.
Vẻ mặt An Húc kinh ngạc, vui vẻ cầm lấy, mở nắp chai uống ừng ực hơn phân nửa. Hứa Sâm không khỏi mở to mắt, lời nói đến bên miệng cũng bị cậu nuốt xuống.
Uống xong chai nước, An Húc lau miệng cười nói: "Bận rộn cả buổi sáng, đúng lúc có hơi khát, cảm ơn cậu, A Sâm, cậu đối xử với tôi thật tốt."
Hứa Sâm nhận lời cảm ơn của An Húc mà không nói một lời. Cậu vốn định đưa chai nước suối này cho An Húc, chờ cậu nhắn tin cho Triệu Đình Diên xong rồi dụ y uống nó. Không ngờ An Húc lại tự giác nhanh như thế, không cho cậu một chút thời gian để phản ứng.
An Húc uống nhiều như vậy nên dược hiệu nhanh chóng phát tác. An Húc lắc lắc đầu như muốn thoát khỏi sự hỗn loạn đột ngột của ý thức, cơ thể dâng lên một làn sóng nhiệt khiến cả người y nóng lên.
Y không khỏi thở dốc nói: "A…… nóng quá."
Vừa nói chuyện vừa đưa tay kéo vạt áo trước để quạt gió, Hứa Sâm nhanh tay đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã.
Hứa Sâm vừa mới đỡ y thiếu chút nữa muốn gãy eo. Cậu không ngờ tới An Húc thân là vai chính thụ không những dáng người cao lớn, mà còn nặng kinh người.
Vai chính thụ có thân thể mềm mại dễ đẩy ngã đâu? Thân thể mềm mại dựa vào người cậu thiếu chút nữa mang không nổi.
Hứa Sâm lảo đảo đỡ An Húc đi tới giường, chỉ có mấy bước ngắn như muốn vắt kiệt toàn bộ sức lực của Hứa Sâm. Chờ đến khi cậu đặt y trên giường, đang muốn thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên chân An Húc khó chịu nhúc nhích vài cái, vô tình vướng ngã cậu.
"Phịch" một tiếng, Hứa Sâm mất thăng bằng, ngã gục vào lòng ngực của An Húc, cánh mũi yếu ớt đâm mạnh vào ngực y, Hứa Sâm đau đớn chảy nước mắt.
Tệ hơn chính là, khi thân thể nóng bỏng chạm vào thân thể mát lạnh của Hứa Sâm, y thoải mái rêи ɾỉ một tiếng, theo phản xạ duỗi tay ôm eo của Hứa Sâm, cọ xát ái muội.
Hứa Sâm thật sự quá quen thuộc động tác này, da đầu tê dại đẩy An Húc ra, bò dậy khỏi giường.
Quả nhiên vai chính thụ khác với vai chính công, vai chính công bị hạ dược cũng chỉ biết đè người dưới thân để tiết dục, mà vai chính thụ bị hạ dược chỉ đỏ mặt, nằm rêи ɾỉ bất lực trên giường.
"Ưm…… Nóng quá…… Thật là khó chịu……”
An Húc bị du͙© vọиɠ mãnh liệt chưa từng thấy dày vò đến rơi nước mắt, gương mặt nóng bỏng cọ lên khăn trải giường lạnh lẽo, cố gắng giảm nhiệt độ sắp bùng cháy.
Dường như cảm xúc lạnh lẽo làm cho ý thức của An Húc khôi phục được một ít, y chớp chớp chớp đôi mắt đẫm nước mắt, lộ ra vẻ mặt uất ức khi nhìn Hứa Sâm ngồi ở mép giường.
“Nóng quá…… ư…… A Sâm, tôi nóng quá…… Thật khó chịu…… Cậu…… cậu giúp giúp tôi được không……”
Y bất lực cầu xin, chịu không nổi vặn vẹo thân thể, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, ngay cả thẳng nam như Hứa Sâm cũng nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Cậu không tin Triệu Đình Diên có thể nhịn được!
Nhìn thấy An Húc sắp chịu đựng không nổi, Hứa Sâm nhanh chóng lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Triệu Đình Diên.
Có lẽ An Húc bị dược hiệu tra tấn dữ dội, sau khi cầu xin Hứa Sâm không có hiệu quả, thế mà y bò về phía Hứa Sâm. Hứa Sâm đang soạn tin nhắn không kịp đề bị An Húc ôm chặt, sợ tới mức Hứa Sâm suýt ném điện thoại đi.
An Húc trúng xuân dược rất dính người, ôm lấy cổ Hứa Sâm, cúi xuống hôn lên chiếc cổ trắng tuyết và vành tai mềm mại của Hứa Sâm. Da thịt lạnh lẽo khiến An Húc phát ra một tiếng thở dài thoải mái, mυ'ŧ mạnh vào phần da thịt mềm mại trên cổ cậu.
“A……”
Hứa Sâm hô lên một tiếng, vươn tay đẩy đầu An Húc ra. Trên cổ xuất hiện từng cơn đau đớn, không cần nhìn cũng biết nhất định trầy da. Không ngờ vai chính thụ phát tình tàn nhẫn như vậy.
An Húc bị đẩy ra lại dính vào, lần này liên tục ôm cậu gặm cắn cổ, còn đôi tay sờ loạn khắp cả người cậu, Hứa Sâm bực mình đến mức không nhịn được muốn bỏ đi.
Nhưng An Húc uống quá nhiều thuốc, trước khi vai chính công đến, cậu lo lắng An Húc sẽ xảy ra chuyện không hay nên không dám rời đi.
Thật sự không thể bỏ mặc An Húc được, đành phải chịu đựng cảm giác ghét bỏ, để An Húc chạm vào và hôn cậu như một con dã thú đang động dục.
Áo thun mỏng manh bị An Húc vén lên, trước ngực là đầṳ ѵú đã bị nam nhân mυ'ŧ vô cùng mẫn cảm, lập tức cứng lên khi tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, đỏ ửng trong rất ngon miệng.
An Húc nuốt một ngụm nước bọt, không chút do dự cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú vào trong miệng.
“A…… Đừng cắn, buông ra!”
Đầṳ ѵú nhô ra không chịu được An Húc cắи ʍút̼ nhiều lần như vậy. Hứa Sâm không chịu nổi nữa, vẫn muốn đẩy An Húc đang vùi vào ngực cậu hút sữa, nhưng bị An Húc cắn mạnh lên vυ' một cái, Hứa Sâm nhịn không được hô lên một tiếng, bị An Húc dùng sức đè trên giường.
Tư thế quen thuộc này khiến tim Hứa Sâm đập thình thịch. Ánh mắt hơi mang tính xâm lược của An Húc cũng khiến cậu lạnh sống lưng. Cậu vội vàng muốn bò khỏi giường, nhưng bị An Húc cởϊ áσ thun ra, mυ'ŧ lấy đùa giỡn vυ' của cậu càng quá đáng hơn.
Vυ' bị mυ'ŧ phát ra tiếng chụt chụt, cùng lúc đó, hai chân An Húc chen vào, du͙© vọиɠ phấn chấn bừng bừng bên dưới đặt giữa hai chân Hứa Sâm đâm chọc lung tung.
“A Sâm…… A Sâm…… Tôi thật khó chịu, ưm…… cậu giúp tôi đi, giúp tôi đi……”
Đàn ông nào cũng sẽ rung động trước dáng vẻ lã chã chực khóc này.
Hứa Sâm điên cuồng hô to với hệ thống trong đầu: Triệu Đình Diên còn bao lâu nữa mới đến?
Hệ thống: Còn hai mươi phút nữa.
Hứa Sâm chậc một tiếng.
An Húc chìm vào du͙© vọиɠ không ngờ lại mạnh mẽ như vậy, Hứa Sâm dùng hết sức lực, thở hổn hển cũng không đẩy được y. Chỉ có thể bị hai chân của An Húc đè lấy, đâm mạnh vào giữa chân và kẽ mông cậu, dịch nhầy do qυყ đầυ tiết ra làm ướt cả quần của Hứa Sâm. An Húc thao vội vàng và dũng mãnh, giường cũng bị y đong đưa kêu cót két.
Dần dần y bắt đầu không thoả mãn với việc thao làm cách quần, duỗi tay muốn kéo quần của Hứa Sâm xuống.
Hứa Sâm cảm thấy mông của mình chợt lạnh, cậu vừa nhìn xuống, lập tức bị doạ tái mặt, đang làm tổng thụ êm đẹp, tại sao lại luẩn quẩn muốn làm công chứ?
Trong lòng cậu mắng Triệu Đình Diên không đáng tin cậy một trăm tám mươi lần, vừa kéo quần áo không để An Húc thành công.
Vì làm An Húc không đánh chủ ý đến mông cậu, cậu đành phải vươn tay về phía dươиɠ ѵậŧ nhếch cao bên dưới của An Húc.
(1) Tác giả để là Hứa Sâm, nhưng theo mình nghĩ là An Húc mới đúng :v
(2) Bạch thiết hắc (白切黑): chỉ bề ngoài của một người rất đáng yêu, lương thiện, vô hại, nhưng bên trong lại là người bụng dạ khó lường, ra tay quyết đoán, tàn nhẫn.