Máy bay của Trịnh phu nhân hạ cánh lúc 4 giờ chiều, sau khi hai anh em
Trịnh Hoằng Bác và Trịnh Hoằng Nghị đến đón bà liền lái xe về biệt thự
mới mà Trịnh Hoằng Nghị đã chuẩn bị.
Trước đó, Trịnh Hoằng Bác không hề biết tới căn biệt thự mới này, tối
hôm qua và sáng nay Trịnh Hoằng Nghị đều không nói một chữ nào với
hắn về nó.
Người lái xe là Trịnh Hoằng Nghị, khi đã đi được gần nửa chặng đường
rồi thì Trịnh Hoằng Bác mới phát hiện không đúng đường, nhất thời cảm
thấy hơi không thích hợp.
Đợi khi tới biệt thự mới, khóe miệng của Trịnh Hoằng Bác giật lên giật
xuống, im lặng liếc mắt nhìn Trịnh Hoằng Nghị một cái, quả thực bị chọc
tức đến mức nở nụ cười.
Thằng nhóc thối này, chơi trò tiền trảm hậu tấu này tới nghiện rồi phải
không!
Trịnh Hoằng Nghị thấy được ánh mắt của anh hắn, nhân lúc mẹ không
chú ý liền trưng ra khuôn mặt tươi cười đến cọ bên người của Trịnh
Hoằng Bác, nhỏ giọng nói: "Anh hai, sáng nay em đã nói rõ rồi, anh phải
giấu giúp em, không được vạch trần em đâu đấy."
Trong lòng Trịnh Hoằng Bác đã muốn đánh 18 cái vào mông của Trịnh
Hoằng Nghị, nhưng mẹ vẫn còn bên cạnh, hắn cũng không tiện nổi cáu,
chỉ có thể vừa bực mình vừa bất đắc dĩ trừng mắt liếc Trịnh Hoằng Nghị
một cái rồi cũng đành thôi.
Chỉ là trong lòng hắn nghĩ, thằng em vô liêm sỉ nhà mình cứ lòi ra hết
chuyện này tới chuyện khác, rốt cuộc là còn giấu mình bao nhiêu chuyện
nữa đây?
Liệu có một ngày nào đó ngay cả con cũng có rồi nhưng vẫn định giấu
giếm tới cùng không nhỉ?
Nhưng đây có lẽ chỉ là tưởng tượng thôi, Trịnh Hoằng Bác cảm thấy
thằng em nhà mình sẽ không có ngày như thế được đâu.
Trịnh Hoằng Nghị bên này đang vội vàng sắp xếp cho Trịnh phu nhân,
Lục Thiên Hạo bên kia cũng gặp phải một vấn đề khiến anh thấy đau
đầu.
Vào giờ nghỉ, đạo diễn Lí Nghệ tới tìm anh, khẽ nhíu mày nói: "Thiên
Hạo à, cậu nên khống chế dáng người một chút, nếu còn béo thêm nữa
thì không thể quay phim được đâu!"
Ông ta nói thẳng thừng khiến Lục Thiên Hạo vừa xấu hổ vừa bất đắc dĩ,
chỉ có thể vội vàng hứa rằng mình sẽ chú ý nhiều hơn.
Từ lần [Đao Phong] khởi quay lại này, đa số đều là cảnh thoại không,
nhưng đạo diễn Lí Nghệ không định từ bỏ những cảnh quay trước đó.
Chỉ là lúc đó Lục Thiên Hạo vẫn chưa lộ thai, dáng người vẫn rất cường
tráng. Hiện giờ Lục Thiên Hạo đã mang thai được gần 3 tháng, cho dù dáng người thoạt nhìn vẫn cường tráng, nhưng dĩ nhiên là không được
như lúc trước. Sự thay đổi này thật ra cũng không quá rõ ràng, phải so
sánh tỉ mỉ mới có thể phát hiện ra, người xem cũng chưa chắc đã phát
hiện. Nhưng với ánh mắt tinh tường và sắc bén của một người đạo diễn,
đạo diễn Lí Nghệ liếc mắt một cái đã nhận ra Lục Thiên Hạo béo hơn lúc
trước.
May mà còn 10 ngày nữa là đóng máy, muốn giảm cân cũng không còn
kịp nên đạo diễn Lí Nghệ cũng không ép Lục Thiên Hạo giảm cân, chỉ
yêu cầu anh khống chế dáng người, không thể để béo hơn nữa.
Lục Thiên Hạo thấy hơi khó khăn với chuyện này. Bây giờ anh đang
mang thai đó, cái bụng này ngày một lớn hơn anh cũng đâu thể khống
chế được!
Không có cách nào, anh chỉ có thể làm một vài chuyện có thể, ví dụ như
là tiếp tục tập thể dục buổi sáng, cố gắng ăn ít hơn trong ba bữa mỗi
ngày. Khoảng thời gian này anh ăn sáng ở nhà, ăn trưa ở đoàn phim còn
bữa tối thì Trịnh Hoằng Nghị sẽ đón anh về nhà cùng ăn. Hiện giờ Trịnh
Hoằng Nghị đang ở biệt thự mới cùng với Trịnh phu nhân. Vì để lừa
Trịnh phu nhân mà Trịnh Hoằng Nghị còn muốn ở lại bên đó, cho nên
cơm tối chỉ có mình Lục Thiên Hạo ăn.
Lục Thiên Hạo thầm thấy may mắn khi Trịnh Hoằng Nghị không ở đây,
nếu không để Trịnh Hoằng Nghị thấy anh ăn uống không điều độ, hắn
không nổi điên mới là lạ.
Cơm tối là Trịnh Hoằng Nghị đặc biệt đặt ở nhà hàng của bạn hắn đưa
tới, có rau có thịt cực kỳ phong phú. Cả một bàn xếp đầy đồ ăn, Lục
Thiên Hạo ăn được 3-4 miếng rau liền ngừng đũa. Đọc kịch bản một lúc
thì đi tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ. Không có Trịnh Hoằng Nghị quấy rầy,
anh cảm thấy ngày hôm nay mình có thể ngủ ngon một giấc.
Khi sắp sửa đi ngủ, trong đầu anh đột nhiên hiện lên một ý nghĩ, bác sĩ
Ninh nói tốt nhất là hai ngày phải quan hệ một lần. Trong khoảng thời
gian Trịnh phu nhân còn ở trong nước, có lẽ Trịnh Hoằng Nghị sẽ không
có cách để qua đây. Nói như vậy, đời sống tìиɧ ɖu͙© của hai người sẽ bị
gián đoạn một khoảng thời gian, không biết như vậy có tạo ảnh hưởng
có hại gì tới đứa bé hay không.
Lục Thiên Hạo nhíu mày nghĩ nghĩ. Mà chuyện làʍ t̠ìиɦ này đâu nhất
thiết cứ phải là côn ŧᏂịŧ hàng thật giá thật cắm vào, dùng dươиɠ ѵậŧ giả
không chừng cũng có hiệu quả giống nhau thì sao.
Nghĩ như vậy, Lục Thiên Hạo dần cảm thấy âm huyệt và cúc huyệt của
mình bắt đầu ngứa.
Cứ thế này cũng không ngủ được, Lục Thiên Hạo xốc chăn bước xuống
giường, tìm trong phòng một dụng cụ thích hợp có thể làm bớt ngứa.
Nhưng tìm tới tìm lui cũng không thấy cái nào như vậy. Bỗng dưng, anh
nhớ ra trong bếp còn mấy quả dưa chuột.
Lục Thiên Hạo xuống lầu đi vào phòng bếp, lấy mấy quả dưa chuột kia
ra rửa. Dưa chuột khá dài nhưng độ thô lại không đều, bên ngoài thô ráp
lồi lõm, có rất nhiều những điểm lồi nho nhỏ. Lục Thiên Hạo cởϊ qυầи,
cầm lấy một quả nhỏ nhất đặt ở miệng l*n cọ cọ mấy cái. Nghĩ nghĩ, anh
lại thả quả dưa chuột đó vào rổ, lấy một quả thô nhất ra.
Nói là thô nhưng thật ra lại kém hơn côn ŧᏂịŧ bự của Trịnh Hoằng Nghị
nhiều, hơn nữa dưa chuột là vật vô tri vô giác, không giống với cây côn
thịt cứng nhắc nóng hầm hập của Trịnh Hoằng Nghị. Lúc ch!ch không
chỉ biết nhanh biết chậm, biết mạnh biết nhẹ, còn biết đâm vào nghiền ép
những chỗ mẫn cảm của anh.
Nghĩ nghĩ, Lục Thiên Hạo càng thấy ngứa ngáy khó chịu, hai cái huyệt
da^ʍ đã bắt đầu chảy nước.
Cầm lấy dưa chuột đâm lên miệng l*n, Lục Thiên Hạo dùng sức đẩy vào,
cắm nửa quả dưa chuột vào trong. Miệng huyệt bị căng ra, thịt non bên
trong ma sát với dưa chuột, Lục Thiên Hạo không nhịn được mà rên
da^ʍ, nắm lấy quả dưa chuột bắt đầu đưa đẩy từ từ.
"Ư. . . . . . . . Ư. . . . . . . ."
Anh hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bị dưa chuột ch!ch, ánh mắt dần mê ly, trên
mặt cũng đỏ hồng vì động tình. Đẩy vào rồi rút ra, chỉ chốc lát sau thì
kɧoáı ©ảʍ bị ma sát vừa xót vừa tê đã khiến chân anh hơi nhũn ra. Một
tay anh vịn vào bồn rửa chén, tay còn lại thì đẩy mạnh dưa chuột vào
chỗ sâu trong âm huyệt, lại từ từ cắm vào rút ra, rút ra rồi lại cắm vào.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, anh càng cắm vào sâu hơn, thậm chí còn khiến
dưa chuột đâm mở tử ©υиɠ cọ cọ vào thịt mềm cực kỳ ngứa ở bên trong.
"Ha a. . . . . . . . A. . . . . . . . . . A ư. . . . . . . . . ."
Anh bắt đầu rên da^ʍ thỏa thích, côn ŧᏂịŧ giữa háng giật giật rỉ ra dịch
trong suốt, còn âm huyệt dâʍ đãиɠ dĩ nhiên đã nước nôi lênh láng, bắn
mạnh từng đợt ra ngoài, quả dưa chuột kia đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho ướt
chèm nhẹp.
Âm huyệt bị ch!ch thật sự rất sướиɠ, dần dần Lục Thiên Hạo bắt đầu
cảm thấy cúc huyệt trống rỗng khó chịu, anh dứt khoát cầm lấy một quả
dưa chuột khác cũng khá thô, cọ cọ lên miệng cúc huyệt. Ngay khi đang
định cắm vào thì có người ở phía sau cầm lấy quả dưa chuột kia ném
xuống đất. Sau đó, một cây gậy gì đó vừa nóng vừa cứng thế vào.
Lục Thiên Hạo bị hoảng sở, nhanh chóng quay đầu lại nhìn, khuôn mặt
đẹp trai của Trịnh Hoằng Nghị gần trong gang tấc, híp híp mắt nhìn
chằm chằm vào anh.
"Cậu. . . . . . . Cậu. . . . . . . Sao đã về rồi?"
Mới đầu Lục Thiên Hạo thấy bất ngờ, sau đó cả người đều thấy không
ổn.
Đang dùng dưa chuột tự thẩm thì bị người ta bắt gặp, lại còn là bị tên
khốn Trịnh Hoằng Nghị này bắt được, anh thật sự thấy xấu hổ vô cùng!
"Bảo bối, em quá đáng lắm rồi đó. Chồng không ở nhà một cái là em liền
tự mình chơi, lại còn chơi đến vui sướиɠ như vậy. Chê con c*c của chồng
không thỏa mãn được em hả?" Hai tay hắn tách hai cánh mông ra, sau đó
đâm đâm về phía trước, qυყ đầυ bự hơi cắm vào một chút.
Lục Thiên Hạo bị bắt tại trận, thực sự rất xấu hổ. Anh quay đầu né tránh
ánh mắt của Trịnh Hoằng Nghị, anh cũng không đưa đẩy quả dưa chuột
trong âm huyệt nữa.
Trịnh Hoằng Nghị cười xấu xa một cái, lấy quả dưa chuột ra để ở trước
mặt đánh giá: "Bảo bối, là quả dưa chuột này hay là con c*c của chồng
thô hơn?"
Mặt Lục Thiên Hạo đỏ ửng, mím môi không muốn đáp lại. Nhưng anh
vừa mới bị quả dưa chuột ch!ch rất sướиɠ, bây giờ đột nhiên ngừng lại,
dưa chuột cũng bị lấy ra, bên trong âm huyệt cực kỳ ngứa ngáy khó chịu.
Anh biết Trịnh Hoằng Nghị nhất định là muốn ch!ch mình, nhưng tính
cách của người này xấu xa, có lẽ muốn trêu đùa anh một lúc rồi mới
ch!ch anh. Lục Thiên Hạo cảm nhận được một phần qυყ đầυ vừa to vừa
cứng bên trong cúc huyệt, có hơi động tâm. Cúc huyệt cũng ngứa, nhưng
anh vẫn có thể nhịn, chỉ có cơn ngứa ngáy trong âm huyệt thật sự khiến
anh không thể nổi một khắc nào nữa.
Mặc dù xấu hổ, nhưng anh muốn côn ŧᏂịŧ bự của Trịnh Hoằng Nghị
ch!ch vào âm huyệt của mình, cọ xát vào chỗ ngứa ngáy bên trong.
Nghĩ như vậy, Lục Thiên Hạo liền chủ động hạ mình: "Là con c*c của
anh thô hơn!"
Trịnh Hoằng Nghị nhất thời kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Lục Thiên
Hạo chủ động phối hợp như vậy.
Nghe Lục Thiên Hạo nói côn ŧᏂịŧ của hắn thô hơn, Trịnh Hoằng Nghị lập
tức bị lửa dục thiêu đốt. Những lời nói trêu đùa đã chuẩn bị từ đầu đều
bị bỏ rơi, côn ŧᏂịŧ của hắn cứng phát đau, hắn đã không thể nhịn nổi nữa
rồi.
"Bảo bối, chồng không nhịn được nữa, giờ chồng sẽ ch!ch em!"
Hắn vừa nói, vừa cắm côn ŧᏂịŧ vào cúc huyệt của Lục Thiên Hạo, nhưng
Lục Thiên Hạo lại lắc lắc mông không cho hắn ch!ch, quay đầu lại đỏ
mặt thương lượng với hắn: "Phía. . . . . . . . . . Phía trước ngứa lắm, anh
ch!ch phía trước của em trước được không?"
Mắt của anh hơi ươn ướt, trên mặt đỏ hồng vừa dâʍ đãиɠ lại vừa gợi
cảm, môi hơi hé mở, giọng nói lại nhẹ nhàng, tất cả đều khiến Trịnh
Hoằng Nghị miệng khô lưỡi khô, hứng tình tăng vọt. Lúc này đừng nói
là muốn hắn ch!ch phía trước, cho dù Lục Thiên Hạo muốn trăng muốn
sao thì hắn cũng sẽ hái về.
"Được được được, chồng ch!ch phía trước của em, chồng sẽ dùng con c*c
bự này gãi ngứa cho em!"
Lục Thiên Hạo xoay người lại, Trịnh Hoằng Nghị ôm lấy anh để anh
ngồi lên bồn rửa chén, sau đó hắn nâng hai đùi của Lục Thiên Hại lên,
nôn nóng nhắm côn ŧᏂịŧ bự ngay miệng huyệt ướt nhẹp kia rồi ch!ch
mạnh một cái vào cả cây.
"A ha. . . . . . . Vào rồi. . . . . . . . Sâu quá. . . . . . . . . ." Lục Thiên Hạo bị ch!ch
sướиɠ đến mức không kìm được tiếng rên da^ʍ.
Trịnh Hoằng Nghị nhanh chóng ch!ch đ!t, do lo ngại Lục Thiên Hạo
đang mang thai nên hắn không dám dùng sức quá mạnh. Nhưng ngay
cả khi không ch!ch mạnh, côn ŧᏂịŧ bự vào vào ra ra nhanh chóng vẫn
khiến thịt huyệt bị ma sát tê dại từng đợt, sướиɠ đến mức Lục Thiên Hạo
rên da^ʍ không ngừng.
"Sướиɠ không, bảo bối? Chồng ch!ch em có sướиɠ không?" Trịnh Hoằng
Nghị nhanh chóng đong đưa eo, lại cúi đầu nghịch đầṳ ѵú của Lục Thiên
Hạo. Từ sau khi mang thai, hai núʍ ѵú của Lục Thiên Hạo cực kỳ mẫn
cảm, hắn chỉ nghịch mấy cái là có thể phun ra sữa.
"Sướиɠ. . . . . . . A ha. . . . . . . . Em sướиɠ lắm. . . . . . . . Chỗ đó. . . . . . . A ư. .
. . . . Ngứa quá. . . . . . . Cọ chỗ đó một chút. . . . . . . Ư hừ. . . . . ." Lục Thiên
Hạo cực kỳ hưởng thụ, còn có thể chủ động yêu cầu nữa.
Trịnh Hoằng Nghị tất nhiên sẽ đáp ứng, Lục Thiên Hạo nói chỗ nào
ngứa thì hắn sẽ dùng sức đâm mạnh mấy cái, cọ xát mất cái vào chỗ đó.
Lục Thiên Hạo không kiên trì được bao lâu đã bị dươиɠ ѵậŧ bự ch!ch cho
phun nước, lượng lớn nước da^ʍ bắn ra từ trong âm huyệt.
Sau khi cao trào âm huyệt thực sự rất xót, lại bị côn ŧᏂịŧ bự ch!ch tiếp thì
sẽ hơi khó chịu. Lục Thiên Hạo đẩy đẩy bả vai của Trịnh Hoằng Nghị,
vốn định nói hắn mau bắn nhanh một chút, nhưng lời tới bên miệng lại
biến thành: "Phía sau của em vẫn còn ngứa, anh ch!ch phía sau nữa đi!"
Trịnh Hoằng Nghị liền ngoan ngoãn rút côn ŧᏂịŧ ra, cắm vào bên trong
cúc huyệt gãi ngứa cho vợ.
Sau khi ch!ch gần trăm cái trong cúc huyệt, Trịnh Hoằng Nghị đảo mắt
liền thấy một chiếc tạp dề được treo trên bức tường bên cạnh. Trong đầu
hắn lập tức hiện ra một hình ảnh rất mê người, hắn liền cởi hết toàn bộ
quần áo trên người Lục Thiên Hạo ra, lấy chiếc tạp dề kia tới mặc vào
cho anh.
Lục Thiên Hạo tất nhiên sẽ không chịu, có bị đánh chết cũng không
muốn mặc: "Em không mặc, cứ vậy mà làm là được rồi!"
Chỉ là tính tình bá đạo của Trịnh Hoằng Nghị lại nổi lên, sử dụng sức
mạnh giữ chặt lấy Lục Thiên Hạo để mặc kỳ được tạp dề cho anh mới
thôi.
Lục Thiên Hạo tức muốn nổ phổi, nhưng sức lực không địch lại Trịnh
Hoằng Nghị nên vẫn bị bắt mặc chiếc tạp dề kia vào.
Tạp dề màu xanh lam tôn lên sự gợi cảm và quyến rũ trên làn da màu lúa
mì của Lục Thiên Hạo. Ở hai chỗ dây thắt của tạp dề, một chỗ thắt vào
cổ, một chỗ khác được thắt vào eo của anh. Đằng trước của anh bị che lại,
phía sau lưng và quả mông lại lộ ra để mặc người chà đạp.
Trịnh Hoằng Nghị đứng ở phía sau Lục Thiên Hạo, nhìn thấy bộ dạng
mặc tạp dề của vợ mình, thật sự là vừa gợi cảm vừa dâʍ đãиɠ. Độ
quyến rũ tăng lên theo cấp số nhân khiến hắn suýt nữa chảy máu mũi.
Bởi vì thị giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh, dươиɠ ѵậŧ bự của Trịnh Hoằng Nghị
lại trướng lớn thêm một vòng, cũng trở nên càng cứng hơn. Hô hấp của
hắn cũng dần trở nên dồn dập, lòng như lửa đốt tách rộng hai cánh
mông và hung hăng ch!ch đ!t.
Ch!ch cúc huyệt thì hắn sẽ không có quá nhiều băn khoăn, cứ dùng sức
mà dập. Ch!ch đ!t rất nhanh, điên cuồng mà đâm chọc, ch!ch đến mức cả
người Lục Thiên Hạo nhũn ra, giọng rên cũng nhanh hơn.
"A. . . . . . A ha. . . . . . Em. . . . . . . Em không chịu nổi. . . . . . . A ư. . . . . . .
Trịnh Hoằng Nghị. . . . . . . Anh mau bắn đi. . . . . . A ha. . . . . . Xin anh. . . .
. . . . Em thật sự không chịu nổi nữa. . . . . . Ư. . . . . . . ."
Nghe thấy Lục Thiên Hạo cầu xin, Trịnh Hoằng Nghị càng thêm hưng
phấn: "Bảo bối, giữa dưa chuột và con c*c của chồng, cái nào ch!ch em
sướиɠ hơn?"
"Con. . . . . . Con c*c của anh ch!ch em rất sướиɠ. . . . . . . . Ư. . . . . . . Anh
mau bắn đi mà. . . . . . . ."
"Hai cái huyệt da^ʍ của em đều thuộc về chồng, sau này chỉ có thể để con
c*c của chồng ch!ch thôi. Dưa chuột cũng không được, em nghe rõ
chưa?"
"Em. . . . . . . Nghe rõ rồi. . . . . . . A ha. . . . . . . . Em thật sự không chịu nổi.
. . . . . . . ."
Giọng của Lục Thiên Hạo đã có chút nức nở, anh hét lên, côn ŧᏂịŧ giữa
háng giật giật, tϊиɧ ŧяùиɠ trào lên rồi bắn ra. Cúc huyệt của anh cũng
theo đó mà ra sức co rút lại, hung hăng quấn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ bự của
Trịnh Hoằng Nghị.
"Ư. . . . . ." Trịnh Hoằng Nghị rên lên một tiếng, côn ŧᏂịŧ trướng xót không
chịu nổi cảm giác vừa bị mυ'ŧ vừa bị quấn chặt như vậy, phun ra từng
luồng tϊиɧ ŧяùиɠ nồng đặc, từng luồng đều bắn lên vách thịt của Lục
Thiên Hạo.
Hết chương 41.