Lưu ý của tác giả: Các kiến thức y học được đề cập trong chương này
hoàn toàn dựa trên tin vịt, không đảm bảo tính chính xác và tính khoa
học, xin quý bạn và các vị đừng cố chứng minh nó sai làm gì cho mất
công
Lần thứ hai bước tới văn phòng của bác sĩ Ninh, Lục Thiên Hạo vẫn ngồi
ở trên chiếc sô pha kia, tâm trạng cũng thấp thỏm lo lắng như lần trước.
Trên bàn trà trước mặt đặt một ly nước ấm, Lục Thiên Hạo thấy hơi nước
đang bốc lên từ trong ly, trong lòng có một xúc động mãnh liệt muốn
đạp cửa mà chạy.
Suy cho cùng thì anh đã cẩn thận giữ kín bí mật của mình hơn hai mươi
năm, bị Trịnh Hoằng Nghị phát hiện là chuyện ngoài ý muốn mà anh
không thể khống chế. Nhưng hôm nay lại phải chủ động phơi bày trước người đàn ông khác, điều này khiến anh không thể không kháng cự.
Một tiếng "cạch" vang lên, cửa văn phòng bị mở ra, Lục Thiên Hạo thấy
Trịnh Hoằng Nghị và Ninh Thường Viễn trước sau bước vào. Trên mặt
Trịnh Hoằng Nghị có vẻ lo lắng không vui, còn Ninh Thường Viễn lại
mặt mày hớn hở cười tủm tỉm. Lúc nãy khi vừa tới bệnh viện, Trịnh
Hoằng Nghị liền kéo Ninh Thường Viễn ra ngoài nói chuyện riêng, lúc
này thấy vẻ mặt tương phản của hai người, Lục Thiên Hạo có hơi tò mò
không biết hai người họ đã nói gì ở bên ngoài.
"Lục tiên sinh, trông anh có vẻ rất bất an?" Ninh Thường Viễn ngồi
xuống, nhìn sắc mặt của Lục Thiên Hạo và nói.
Lục Thiên Hạo im lặng không nói gì.
Ninh Thường Viễn cười cười, lấy một bản báo cáo trong đống tài liệu
trên bàn, nói: "Vừa nãy Trịnh Nhị thiếu đã nói cho tôi biết, anh là một
người song tính."
Ba chữ "người song tính" khiến nội tâm của Lục Thiên Hạo hơi kích
động, tay bất giác siết chặt lấy rìa sô pha.
"Nhưng tôi thấy dùng từ "người song tính" cũng không chuẩn lắm."
Ninh Thường Viễn tiếp tục nói: "Tôi dùng mẫu máu xét nghiệm lần trước
để xét nghiệm DNA ----- Rất xin lỗi vì chưa có sự đồng ý của anh mà đã
tự ý xét nghiệm DNA của anh rồi, tôi thật sự rất tò mò sao mà một người
đàn ông có thể mang thai được ------- Quay lại vấn đề chính, tôi đã xét
nghiệm DNA của anh, phát hiện ra nhiễm sắc thể giới tính là nam. Điều
này đủ để chứng minh anh là một người đàn ông."
Đôi tay đang siết chặt lấy sô pha của Lục Thiên Hạo bất giác buông lỏng,
hốc mắt cũng hơi nóng lên. Hơn hai mươi năm qua, cơ thể bất nam bất
nữ này luôn dày vò nội tâm của anh, anh cảm thấy mình không được
bình thường, là một quái vật khác hẳn với người thường. Nhưng một
khắc này, một bác sĩ chuyên môn đã nói với anh rằng anh là một người
đàn ông, anh không phải là quái vật bất nam bất nữ, đây là một sự cứu
rỗi to lớn!
Những giọt nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà tràn mi, chảy
dọc xuống hai má.
Thấy một màn này, hai người đàn ông khác trong văn phòng đều giật
nảy người. Trịnh Hoằng Nghị tay chân luống cuống cầm lấy khăn tay
lau mặt cho Lục Thiên Hạo, vừa nói lắp bắp: "Sao. . . . . Sao vậy em? Em. .
. . . . Em. . . . . . Đừng khóc nữa!" Đồng thời lại quay đầu trừng mắt nhìn
Ninh Thường Viễn, ánh mắt như lưỡi dao muốn lăng trì cái miệng của
Ninh Thường Viễn.
Ninh Thường Viễn vô tội nhún vai, tỏ vẻ mình cực kỳ oan uổng. Hắn
cũng thấy rất khó hiểu, mình chỉ nói một chút về DNA mà thôi, cũng
chưa nói lời nào làm tổn thương người khác mà.
Lục Thiên Hạo lấy tay dụi dụi mắt, ngăn không cho nước mắt chảy rồi
nói với Ninh Thường Viễn: "Ngại quá, nhất thời không nhịn được, khiến
anh chê cười rồi. Tôi không sao, anh cứ tiếp tục nói đi."
Vốn chuyện DNA vẫn còn chưa nói xong, chỉ là Ninh Thường Viễn
không dám nói tiếp nên đã bỏ qua đề tài này, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
"Là như thế này, Trịnh Nhị thiếu nói với tôi rằng anh muốn sinh đứa bé
này ra. Lục tiên sinh, tôi xin phép hỏi một câu: Đây là ý muốn của anh
hay là bị người nào đó ép?" Khi nói tới chữ "người nào đó", ánh mắt của
hắn liền liếc Trịnh Hoằng Nghị một cái. Người nào đó này là ai, chẳng
cần phải hỏi cũng biết.
Lục Thiên Hạo còn chưa kịp nói gì thì Trịnh Hoằng Nghị đã lập tức nổi
giận. Hắn như một con sư tử bị giật mất một sợi lông bờm, nhảy dựng
lên tức giận mắng về phía Ninh Thường Viễn: "Thằng ngốc họ Ninh kia,
cậu nói vậy là có ý gì hả? Còn nói hưu nói vượn nữa thì có tin tôi khiến
cái bệnh viện này nhà cậu phá sản không? Nói tiếng người hộ tôi được
không?"
"Trịnh Nhị thiếu, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Có tật giật mình à?"
"Giật mình cái beep ấy! Chẳng trách bác sĩ Chung lại đá cậu, không biết
giữ mồm giữ miệng như vậy, bị đá cũng đáng, làm một thằng dục cầu
bất mãn cả đời luôn đi!"
"Đuỵt mợ! Trịnh Nhị thiếu, đυ.ng chạm vào vết sẹo của người khác như
vậy làm gì? Lịch sử đen tối của cậu cũng không ít, có tin tôi kể hết ra cho
cậu nghe không?"
"Cậu kể đi! Chắc tôi sợ!"
Lục Thiên Hạo nhìn hai người này đấu đá, có khả năng sắp đánh nhau
tới nơi, anh nhanh chóng ngăn lại: "Bác sĩ Ninh, đây là ý muốn của tôi, là
chính tôi muốn sinh đứa bé này ra. Nếu mà tôi không muốn thì chẳng ai
ép được đâu."
Đương sự đã nói như vậy rồi thì Ninh Thường Viễn cũng không còn lời
nào để nói: "Nếu là vậy thì làm kiểm tra trước, vì cơ thể của anh đặc biệt
nên cần phải kiểm tra kỹ càng, tôi muốn đề ra cho anh phương án dưỡng
thai tốt nhất."
Ninh Thường Viễn dẫn Lục Thiên Hạo đi làm kiểm tra, vì để giữ bí mật
nên mỗi một phần kiểm tra đều do tự tay hắn làm. Đầu tiên là tạo một
cuốn sổ tay chăm sóc thai kỳ, xác định tuổi thai, ước tính ngày sinh. Sau
đó là đo huyết áp, chỉ số cân nặng, nhịp tim thai, xét nghiệm máu và
nướ© ŧıểυ định kỳ, nhóm máu, đường huyết, chức năng gan, thận và các
chỉ số thể chất khác. Những phần kiểm tra này cũng không khác những
bà bầu khác là mấy.
Sau khi có được kết quả kiểm tra, Ninh Thường Viễn vừa lật xem vừa
nói: "Đây đều là những phần kiểm tra định kỳ, phần lớn những chỉ số
của Lục tiên sinh đều rất bình thường, tình hình phát triển phôi thai hiện
cũng rất tốt, chỉ là. . . . . . . ."
"Chỉ là cái gì?" Lục Thiên Hạo còn chưa kịp lên tiếng thì Trịnh Hoằng
Nghị đã vội vàng đặt câu hỏi trước.
Ninh Thường Viễn ngẩng đầu nhìn Lục Thiên Hạo nói: "Lục tiên sinh, cơ
thể anh không tiết đủ estrogen, điều này có thể làm ảnh hưởng tới sự
phát triển sau này của thai nhi."
Lục Thiên Hạo nhíu nhíu mày, vừa định mở miệng thì Trịnh Hoằng
Nghị ở bên cạnh lại vội vàng hỏi trước anh: "Cứ nói lấp la lấp lửng ăn c*t
à? Estrogen tiết ra không đủ thì sẽ ảnh hưởng như thế nào tới sự phát
triển của thai nhi?"
Ninh Thường Viễn liếc mắt nhìn Trịnh Hoằng Nghị một cái, nói:
"Chuyện liên quan tới y học, tôi cũng không biết giải thích sao với tên
đầu gỗ như cậu." Mắt thấy Trịnh Hoằng Nghị sắp nổi điên, hắn lại
chuyển ánh mắt về phía Lục Thiên Hạo một lần nữa, nói: "Lục tiên sinh,
bà bầu bình thường đều có lượng estrogen rất cao, đặc biệt là 3 tháng
đầu, hàm lượng sẽ tăng vọt gấp từ 30-50 lần so với lúc chưa có thai. Điều
này giúp duy trì sự mang thai, bảo vệ cho sự phát triển của thai nhi. Cho
nên, lượng estrogen quá thấp sẽ là ảnh hưởng không tốt tới sự phát triển
của thai nhi."
"Vậy có biện pháp nào để tăng lên không?" Lục Thiên Hạo hỏi.
Ninh Thường Viễn suy nghĩ trong chốc lát, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn,
nói: "Đối với bà bầu bình thường, chúng tôi sẽ tiêm chút steroid cho họ.
Nhưng với anh thì khác, thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi gặp
phải trường hợp như anh, cho nên tôi phải cẩn thận hơn một chút. Đối
với vấn đề estrogen tiết ra không đủ. . . . . . ." Ninh Thường Viễn nói xong
lại rơi vào trầm tư, ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, sau mười giây mới
mở miệng nói: "Nếu không thể dùng cách đó thì chỉ có thể dùng phương
pháp vật lý thôi."
"Phương pháp vật lý gì?" Trịnh Hoằng Nghị vội vàng hỏi: "Thằng ngốc
họ Ninh kia, cậu ổn không đấy? Đừng có nói là mấy phương pháp tra
tấn gì đó nha!"
Ninh Thường Viễn tức giận liếc mắt lườm hắn một cái, cười lạnh nói:
"Yên tâm, phương pháp này nhất định là phù hợp với sở thích của Trịnh
Nhị thiếu, với cả đây cũng là bài tập thể dục ngon nghẻ mà ngài thích
nhất đấy."
"Là cái gì?" Trịnh Hoằng Nghị khó hiểu hỏi.
"Là ch!ch đó!" Ninh Thương Viễn nói ngắn gọn, nói xong liền cong cong
khóe môi, cười tủm tỉm nhìn Trịnh Hoằng Nghị.
Trịnh Hoằng Nghị sửng sốt một chút, còn Lục Thiên Hạo lại giật giật
khóe mắt, mím môi nghi ngờ nhìn Ninh Thường Viễn.
Ninh Thường Viễn nhún vai, nói với Lục Thiên Hạo: "Lục tiên sinh,
không phải là tôi nói đùa đâu, đời sống tìиɧ ɖu͙© hợp lý có thể thúc đẩy
cơ thể của anh tiết ra càng nhiều estrogen, đây chính là phương pháp ổn
nhất lúc này."
Trịnh Hoằng Nghị liếc mắt nhìn Lục Thiên Hạo theo bản năng. Thành
thật mà nó thì hắn tán thành cả hai tay với cách "điều trị" của Ninh
Thường Viễn. Từ sau lần xe trấn ở phim trường, hắn vẫn chưa được bạch
bạch bạch với Lục Thiên Hạo thêm một lần nào. Một là lo ngại Lục Thiên
Hạo đang mang thai, hắn không dám làm xằng bậy quá mức. Hai là hắn
cũng muốn thay đổi hình tượng một chút trong cảm nhận của Lục Thiên
Hạo, miễn cho Lục Thiên Hạo vẫn cứ nghĩ hắn là một tên cuồng tìиɧ ɖu͙©
cả ngày chỉ biết có ch!ch.
Xác định được phương pháp, Ninh Thường Viễn nói thêm: "Lục tiên
sinh, đối với bà bầu bình thường, tôi sẽ đề nghị họ cố gắng tránh làm
tình càng nhiều càng tốt trong thời gian đầu mang thai. Nhưng tình
huống của anh không giống vậy, hơn nữa cơ thể của anh cũng cường
tráng hơn, cho nên nếu khống chế tốt được cường độ và sức lực thì quan
hệ tìиɧ ɖu͙© hợp lý cũng sẽ không làm sảy thai. Vậy nên anh hãy cứ yên
tâm."
Lục Thiên Hạo thật sự không thể bàn luận thêm được gì về vấn đề này
với người khác, cho dù người ngồi đối diện có là bác sĩ mặc áo blouse
trắng, anh vẫn thấy cực kỳ xấu hổ.
"Được, tôi biết rồi." Lục Thiên Hạo nói, nhanh chóng chấm dứt đề tài
này.
Nhưng Trịnh Hoằng Nghị ở một bên vẫn chưa có ý định dừng: "Thằng
ngốc họ Ninh kia, tần suất như thế nào mới được coi là quan hệ tìиɧ ɖu͙©
hợp lý? Một ngày có thể làm mấy lần?"
Một ngày mấy lần? Cậu còn định ch!ch mỗi ngày à!
Lục Thiên Hạo không nhịn nổi, vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn Trịnh
Hoằng Nghị một cái.
Ninh Thường Viễn hừ cười một tiếng, nói: "Trịnh Nhị thiếu, chưa gì mà
nòng nọc đã bơi lên não rồi à?"
"Đuỵt mợ!" Trịnh Hoằng Nghị đập mạnh lên bàn làm việc của Ninh
Thường Viễn, tức giận mắng: "Thằng ngốc họ Ninh kia, từ tối đến giờ
cậu cứ chĩa mũi nhọn vào ông đây làm gì hả? Thất tình nên điên rồi à?
Là bác sĩ Chung đá cậu chứ đéo phải ông, cậu tỏ thái độ với tôi làm chó
gì?"
"Hừ!" Ninh Thường Viễn ném cho hắn một ánh mắt khinh thường, hừ
một cái rồi nói: "Đám công mấy người chẳng có thằng nào tốt cả!" Xong
lại quay đầu nhìn Lục Thiên Hạo, vẻ mặt trở nên ôn hòa trong nháy mắt,
nói: "Lục tiên sinh, làm anh chê cười rồi. Quay lại vấn đề chính, dựa vào
tình trạng của anh, tôi đề nghị tần suất quan hệ là một lần một ngày hoặc
là hai ngày một lần cũng được, trước tiên phải làm tăng hàm lượng
estrogen của anh lên, đợi đến một tháng sau thì giảm bớt số lần lại." Nói
xong, hắn tạm dừng một chút, liếc nhìn Trịnh Hoằng Nghị một cái rồi lại
bổ sung: "Lục tiên sinh, tôi làm vậy không phải muốn kiếm lời cho Trịnh
nhị thiếu đâu, do tình huống bất đắc dĩ nên mong anh hiểu cho. Vì đứa
bé, tạm thời chịu nhịn một chút ha!"
Lục Thiên Hạo sờ sờ bụng, vẻ mặt bình tĩnh gật gật đầu.
Trịnh Hoằng Nghị nghe lời này lại cảm thấy hơi sai sai, phản đối ngay
lập tức: "Này này này, thắng ngốc họ Ninh kia, cái gì mà tạm thời chịu
nhịn hả? Có thể nói tiếng người một chút được không?" Nói xong liền
túm lấy bản báo cáo kiểm tra và những điều cần chú ý khi mang thai trên
bàn, sau đó liền kéo tay Lục Thiên Hạo, vừa đi vừa nói: "Hạo Hạo, chúng
ta đi. Hôm nay tên này mới bị đá, dục cầu bất mãn nên mồm phun ra
toàn câu không phải tiếng người, chúng ta đừng để ý tới hắn."
"Thằng cha nhà cậu!" Ninh Thường Viễn ném một quyển sách về phía
gáy của Trịnh Hoằng Nghị: "Biến nhanh đi, cả đêm làm ông đây đau cả
đầu!"
Một tiếng "bịch" vang lên, quyển sách dày đập lên cánh cửa vừa lúc đóng
lại, lại rơi xuống đất một cái "bịch", cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh
lại.
. . . . . . . . . . . .
Một hồi về đến nhà, Trịnh Hoằng Nghị liền nôn nóng cởϊ qυầи áo của
Lục Thiên Hạo.
"Bảo bối, bác sĩ vừa mới nói em cũng nghe được đúng không. Vì đứa bé,
chúng ta phải có đời sống tìиɧ ɖu͙© hợp lý. Mấy ngày nay anh vẫn chưa
chạm vào em, chúng ta bù đắp cho ngày hôm nay trước nha!"
Áo sơ mi bị xé một cái rẹt, mắt thấy qυầи ɭóŧ sắp thất thủ, Lục Thiên Hạo
cong gối giáng một cú mạnh vào bụng của Trịnh Hoằng Nghị.
"A!!!"
Một tiếng hét thảm thiết cắt ngang bầu trời phát ra từ biệt thự.
Trịnh Hoằng Nghị ôm bụng ngồi phịch trên sô pha, vẻ mặt đau khổ
mắng: "Lục Thiên Hạo, em muốn gϊếŧ chồng hả? Muốn gϊếŧ chết ông đây,
sau đó đi tìm thằng đàn ông khác có phải không? Em đừng có mà mơ!"
Lục Thiên Hạo nhân cơ hội đó đẩy Trịnh Hoằng Nghị ra, đứng dậy từ
trên sô pha, kiêu ngạo nhìn Trịnh Hoằng Nghị từ trên xuống, nói: "Cậu
cứ nói hưu nói vượn, đáng đời nhà cậu!"
"Anh nói hưu nói vượn? Nhất định là em muốn gϊếŧ chồng!"
"Là do cậu nói xằng bậy trước. . . . . . . . ."
Trịnh Hoằng Nghị cắt ngang: "Anh nói xằng bậy? Không phải bác sĩ
cũng nói vậy sao? Mỗi ngày phải ch!ch một lần, anh cũng chỉ vì con của
chúng ta thôi mà?"
"Chỉ vì con?" Lục Thiên Hạo khoanh tay cười lạnh.
Trịnh Hoằng Nghị không dám nói thêm.
Nói hắn không có tà da^ʍ, đến quỷ cũng không tin!
Nhiều ngày rồi hắn chưa ch!ch qua hai cái huyệt da^ʍ, hắn mà nhịn nữa
thì dươиɠ ѵậŧ sẽ nổ tung mất!
Đoán chừng hôm nay không có hy vọng cày cuốc, Trịnh Hoằng Nghị
như con cá mắc cạn nằm ườn trên sô pha. Vài giây sau, đột nhiên nghe
thấy tiếng sột soạt ở bên cạnh truyền tới, hắn quay đầu nhìn liền thấy
Lục Thiên Hạo đã cởϊ qυầи và qυầи ɭóŧ của mình xuống. Côn ŧᏂịŧ có màu
sắc xinh đẹp và âm huyệt mềm mại phơi bày ra trước mặt hắn không hề
che đậy, khiến hắn không nhịn được mà nuốt một ngụm nước miếng.
"Bảo bối, em. . . . . . . Em làm gì vậy?"
Lục Thiên Hạo mím môi, nhấc chân ngồi thẳng lên giữa háng của Trịnh
Hoằng Nghị, không nói câu nào mà kéo khóa quần của Trịnh Hoằng
Nghị xuống, lấy cây gậy thịt đã cứng hoàn toàn bên trong ra.
Lục Thiên Hạo nắm lấy côn ŧᏂịŧ bự hơi nóng nóng, nhíu mày dường như
có chút do dự.
Trịnh Hoằng Nghị dường như hiểu được ý đồ của Lục Thiên Hạo, sự
hưng phấn, kích động và căng thẳng ngập tràn trong lòng hắn.
"Bảo bối, em. . . . . . . . không phải là em định. . . . . . . tự mình làm đấy
chứ?"
Trời ạ, sau bao nhiêu lần, lần nào hắn cũng phải ép buộc mới có thể
thưởng thức hai cái huyệt da^ʍ kia. Bây giờ thế mà Hạo Hạo lại chủ động
dâng hiến, đây thực sự là một phúc lợi cực kỳ lớn đó! Quả thực là hắn
chưa dám nghĩ dù chỉ một lần!
Lục Thiên Hạo nắm lấy côn ŧᏂịŧ bự của Trịnh Hoằng Nghị chần chờ mãi
không thôi. Qua hơn hai mươi giây vẫn không có động tĩnh gì, dương
vật của Trịnh Hoằng Nghị sắp nổ tung tới nơi rồi.
"Bảo bối, hay là. . . . để anh làm nha?" Trịnh Hoằng Nghị cẩn thận đề
nghị, hắn thật sự không nhịn nổi nữa.
"Cậu nằm im đừng nhúc nhích, tôi tự mình làm!" Lục Thiên Hạo quả
quyết từ chối, anh hít sâu một hơi, dường như đã hạ quyết tâm. Nâng
mông mình lên, đặt qυყ đầυ to bự của Trịnh Hoằng Nghị ở miệng l*n,
sau đó từ từ ngồi xuống, nuốt cả cây côn ŧᏂịŧ bự vào từng chút từng chút
một.