Sau nhiều ngày Trịnh Hoằng Nghị mới được cắm vào huyệt nhỏ ngày đêm mong ngóng, trong lòng vừa hưng phấn vừa kích động, bắt đầu gấp gáp cắm rút.
Mỗi một cú nhấp là lại đâm vào chỗ sâu trong âm huyệt, đâm mở miệng tử ©υиɠ, ma sát với thịt mềm bên trong.
Ngay từ đầu đã cắm vào vừa sâu vừa mạnh như vậy, Lục Thiên Hạo thật sự không chịu nổi: "A ư. . . . . . . Đừng. . . . . . Ư. . . . . . . Sâu quá. . . . . . . Ư hừ. . . . . . . . Cậu. . . . . . . Khốn nạn. . . . . . . Ha a. . . . . . . Nhẹ thôi. . . . . . . Tôi không chịu được. . . . . . . . Ư. . . . . ."
"Ư. . . . . . Sướиɠ thật. . . . . . ." Trịnh Hoằng Nghị vừa ch!ch vừa liếʍ mυ'ŧ đầṳ ѵú của Lục Thiên Hạo, hai tay cùng nắm lấy mông thịt của Lục Thiên Hạo dùng sức vuốt ve: "Bảo bối. . . . . . . . Huyệt da^ʍ của em kẹp chặt quá. . . . . . . . Chồng ch!ch em có sướиɠ không. . . . . . . ."
Lục Thiên Hạo thừa nhận những cú va chạm vừa mạnh vừa có lực như này làm kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt trào ra không ngừng từ sâu bên trong âm huyệt, khiến anh không nhịn được mà rên da^ʍ thành tiếng.
"A. . . . . . . Ha a. . . . . . A ư. . . . . . . ."
Sau khi Trịnh Hoằng Nghị cắm rút hơn trăm cái, cuối cùng cũng ngừng lại thở hổn hển. Hắn rút côn ŧᏂịŧ bự ra, bên trên đã dính ướt dâʍ ŧᏂủy̠ do âm huyệt tiết ra.
"Bảo bối, con c*c của chồng bị huyệt da^ʍ của em làm ướt nhẹp rồi. Để chồng xem thử cái miệng nhỏ này của em rốt cuộc đã chảy bao nhiêu nước." Trịnh Hoằng Nghị vừa cười da^ʍ, vừa vùi đầu vào giữa háng Lục Thiên Hạo, dùng hai ngón tay vạch hai môi l*n ra, quan sát tỉ mỉ miệng huyệt vừa mới bị hắn ch!ch đến mức không thể khép lại.
Miệng huyệt nhỏ vừa dâʍ đãиɠ vừa đói khát có màu hồng nhạt xinh đẹp tươi non, mấp máy mở ra khép lại khiến một luồng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt chảy ra bên ngoài.
Hình ảnh trước mắt này khiến Trịnh Hoằng Nghị miệng khô lưỡi khô, nhịn không được mà lè lưỡi liếʍ nước chảy ra từ âm huyệt. Mùi vị đó có hơi tanh, cũng có vị da^ʍ da^ʍ như trong tưởng tượng của hắn.
Trịnh Hoằng Nghị di chuyển đầu lưỡi, chơi đùa lung tung trên âm huyệt của Lục Thiên Hạo, đầu lưỡi đảo qua miệng huyệt đang khép khép mở mở mấy lần, liếʍ đến mức âm huyệt của Lục Thiên Hạo ngứa ngáy.
"Cậu đừng liếʍ nữa. . . . . . . . Ư. . . . . . Ngứa lắm. . . . . . ." Lục Thiên Hạo đẩy đầu Trịnh Hoằng Nghị ra, muốn khép chân lại tránh khỏi đầu lưỡi của Trịnh Hoằng Nghị, nhưng Trịnh Hoằng Nghị sao mà để anh như nguyện. Hai tay hắn giữ chặt lấy hai đùi của Lục Thiên Hạo, tách rộng ra hai bên, sau đó lại tha hồ liếʍ âm huyệt, đầu lưỡi lúc thì liếʍ lúc lại đâm, biến âm huyệt vốn đang ươn ướt thành ướt chèm nhẹp, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra càng nhiều hơn.
Trịnh Hoằng Nghị nuốt dâʍ ŧᏂủy̠ trong miệng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đỏ ứng của Lục Thiên Hạo, nói: "Lúc chồng không ở cạnh em có tự chơi huyệt da^ʍ của mình không?"
"Đương nhiên là không." Lục Thiên Hạo nhanh chóng đáp lời, cả ngày anh bận rộn quay phim đến mức chết mệt, làm gì có thời gian làm mấy chuyện này. Cho dù có thì đánh chết anh cũng không thừa nhận trước mặt Trịnh Khốn Nạn.
"Không chơi phía trước, vậy phía sau thì sao?" Trịnh Hoằng Nghị cúi đầu xuống, lại thè lưỡi liếʍ liếʍ cúc huyệt của Lục Thiên Hạo. Khi đầu lưỡi hắn vừa chạm vào miệng huyệt thì lỗ nhỏ kia dường như kinh hoảng mà run nhè nhẹ, điều này khiến Trịnh Hoằng Nghị có cảm giác mới lạ, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười xấu xa: "Mẫn cảm vậy sao?"
Lục Thiên Hạo thật sự không ngờ rằng Trịnh Hoằng Nghị sẽ liếʍ cúc huyệt của anh, quả thật đã hơi kinh hoàng một chút.
"Đương nhiên phía sau cũng không." Anh nói, về chuyện có mẫn cảm hay không thì anh muốn lờ đi, chỉ cần giả vờ như không nghe thấy, ngay cả khi đó là sự thật hiển nhiên.
Trịnh Hoằng Nghị liếʍ mạnh vài cái lên miệng huyệt mẫn cảm của cúc huyệt, nghe được tiếng rêи ɾỉ khó nhịn của Lục Thiên Hạo như mong muốn. Lúc này mới thu lại đầu lưỡi, ngẩng đầu nhìn Lục Thiên Hạo cười nói: "Em nói xem, hai cái huyệt da^ʍ của em cái nào da^ʍ hơn? Là cái phía trước hay là cái phía sau đây?"
Lục Thiên Hạo bị lời này chọc giận đến mức muốn nhấc chân đạp vào mặt tên Trịnh Khốn Nạn, trừng mắt tức giận liếc Trịnh Hoằng Nghị một cái, nói: "Cút!"
Trịnh Hoằng Nghị làm như không nghe thấy, lấy ngón tay vuốt ve hai cái huyệt của Lục Thiên Hạo, lại cợt nhả nói: "Em nói xem hai cái huyệt của em đều da^ʍ như vậy, lúc anh không ở cạnh em thật sự có thể nhẫn nhịn không tự chơi mình sao?" Nói tới đây hắn đột nhiên ngừng lại một chút, tươi cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, hơi nheo mắt lại nói: "Hay là, lúc anh không ở cạnh em đi tìm thằng khác đến ch!ch hả?"
Rốt cuộc Lục Thiên Hạo cũng không thể nhịn được nữa, nhấc chân đạp thẳng lên mặt Trịnh Hoằng Nghị. Trịnh Hoằng Nghị phản ứng nhanh chóng, vừa thấy Lục Thiên Hạo nhấc chân liền nghiêng đầu đi, sau đó tay mắt lanh lẹ bắt lấy mắt cá chân của Lục Thiên Hạo, không hề nghĩ ngợi mà hôn mạnh một cái lên bàn chân của Lục Thiên Hạo.
"Em muốn mưu sát chồng đấy à?" Trịnh Hoằng Nghị cười ha ha nói, lại cúi người về phía trước đối diện với Lục Thiên Hạo đang tức giận, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn lại chạm vào âm huyệt của Lục Thiên Hạo một lần nữa: "Chỉ đùa chút thôi mà, sao em lại phản ứng lớn tới vậy? Đương nhiên là chồng biết em sẽ không đi thì thằng chó nào khác rồi, ăn được cái vừa thô vừa to của chồng một lần thì làm gì có thằng nào lọt được vào mắt xanh của em nữa?"
Lục Thiên Hạo quả thực tức đến bật cười. Tên khốn này không chỉ tùy tiện, không đứng đắn, hoa tâm, da mặt dày, vô liêm sỉ hơn cả cầm thú, còn cực kỳ tự kỷ, tự kỷ đến mức khiến người ta muốn đấm cho hắn một cái.
"Cái thứ của cậu cũng chỉ là hàng đại trà thôi, có dài với thô lắm đâu?" Lục Thiên Hạo hừ lạnh nói, thật sự khi nhìn thấy dáng vẻ đắc ý dạt dào của Trịnh Khốn Nạn, không đâm chọc một câu khiến trong lòng anh rất khó chịu.
"Cũng chỉ là hàng đại trà?" Trịnh Hoằng Nghị nheo mắt lại, nhắc lại với ngữ khí chất vấn, côn ŧᏂịŧ bự áp vào miệng huyệt mềm mại, dường như chuẩn bị dùng sức đâm vào bên trong.
Sau khi nói câu kia ra Lục Thiên Hạo thấy hơi hối hận, thật sự là nhất thời xúc động tự hại chết mình mà. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trịnh Hoằng Nghị như vậy, tên khốn này không ch!ch chết anh mới lạ. Nhưng nói cũng đã nói rồi, bây giờ anh còn có thể làm gì được đây? Chẳng lẽ giờ lại nói "Đương nhiên không phải, con c*c của cậu vừa dài lại vừa thô" để cứu chữa sao? Vậy thà rằng cứ gϊếŧ anh chết luôn cho rồi.
Cho dù có chết thì anh cũng không thể dễ dàng khuất phục tên khốn này được.
Lục Thiên Hạo ngẩng đầu bất chấp đối diện với Trịnh Hoằng Nghị, thà chết vinh còn hơn sống nhục, Lục Thiên Hạo nổi lên tính cố chấp, mím môi không nói lời nào.
Trịnh Hoằng Nghị lấy tay vuốt ve môi của Lục Thiên Hạo, giọng điệu vừa có ý cười vừa có mùi nguy hiểm, nói: "Bảo bối, em chê con c*c của chồng chưa đủ to, chưa đủ thô sao?"
Lục Thiên Hạo nghe thấy giọng điệu nguy hiểm thì trong lòng run lên, tuy rằng vẫn không muốn chịu thua nhưng không hề tiếp tục đổ dầu vào lửa, chỉ đơn giản mím chặt môi không nói gì.
Dươиɠ ѵậŧ bự cọ xát trên miệng l*n trong chốc lát, lại chuyển hướng lên miệng cúc huyệt, đâm nhè nhẹ lên miệng cúc huyệt chặt khít.
"Bảo bối, giờ chồng sẽ cho em nếm thử xem con c*c của chồng có đủ to, đủ thô hay không?"
Vừa dứt tiếng, dươиɠ ѵậŧ bự đã đợi mãi cắm mạnh vào trong, đâm thẳng cả cây vào chỗ sâu nhất trong cúc huyệt, qυყ đầυ bự va chạm mạnh vào huyệt tâm của Lục Thiên Hạo.
Một cú va chạm này, Lục Thiên Hạo cảm giác như tia lửa trong cơ thể mình đang bắn ra tứ phía, kɧoáı ©ảʍ như núi lửa bùng nổ càn quét toàn thân của anh.
"A ha. . . . . . . ." Lục Thiên phát ra một tiếng rên da^ʍ cao vυ't, vừa hưởng thụ lại vừa khó nhịn, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kia dường như đã nhấn chìm anh, khiến anh vừa thích lại vừa sợ.