Mãnh Nam Song Tính Bị Thao Đến Mang Thai

Chương 22: Xe chấn tiêu hồn, ch!ch đến khi em gọi chồng mới thôi.

Dươиɠ ѵậŧ thô cứng dùng sức đâm vào huyệt tâm, cơ thể cực kỳ mẫn cảm của Lục Thiên Hạo nháy mắt đã bị kɧoáı ©ảʍ bủa vây, kɧoáı ©ảʍ cực kỳ mãnh liệt đó khiến anh thoải mái không thôi, sướиɠ đến mức cả người phát run.

"Bảo bối, sướиɠ đúng không?" Trịnh Hoằng Nghị vừa thấy Lục Thiên Hạo lộ ra vẻ mặt hưởng thụ sung sướиɠ, tâm trạng lập tức tốt lên: "Huyệt da^ʍ của em kẹp thật chặt, nhất định là sướиɠ muốn chết rồi!" Nói xong, hắn rút côn ŧᏂịŧ ra một đoạn dài, rồi lại hung hăng cắm mạnh vào trong huyệt tâm của Lục Thiên Hạo, lần thứ hai dừng sức nghiền ép.

"A ư. . . . . . . . Cậu. . . . . . Ư hừ. . . . . . . . Cậu đừng đâm vào chỗ đó nữa. . . . . . . . . Ha a. . . . . . . . Xót quá. . . . . . . . ." Lục Thiên Hạo rêи ɾỉ nói, tuy rằng cúc huyệt vẫn còn hơi đau, nhưng kɧoáı ©ảʍ quá mức mãnh liệt đã khiến chút đau đớn đó bị lu mờ, giờ này khác này anh đã tự mắng cơ thể này không chịu thua kém biết bao nhiêu lần trong lòng. Vốn nên tức giận mắng chửi nhưng kết quả lại bị gậy thịt của Trịnh Hoằng Nghị cắm vài cái liền khuất phục hắn.

Nói là đừng đâm vào chỗ đó, nhưng Trịnh Hoằng Nghị lại cố tình đâm, còn muốn dùng sức đâm, liều mạng đâm không tha, qυყ đầυ to bự liên tục dùng sức nghiền ép thật mạnh lên huyệt tâm, khiến Lục Thiên Hạo nhịn không được mà rên da^ʍ không ngừng.

"A. . . . . . . A ư. . . . . . . A. . . . . . Ha a. . . . . . . Đừng. . . . . . . . A ư. . . . . . . . . Đừng đâm nữa. . . . . . . . . . Ha a. . . . . . ."

Trịnh Hoằng Nghị cười xấu xa cúi người xuống, liếʍ nghịch đầṳ ѵú và cơ ngực của Lục Thiên Hạo, nghe tiếng rên da^ʍ cao vυ't của Lục Thiên Hạo, hắn hưng phấn không thôi, dươиɠ ѵậŧ bự trong cúc huyệt của Lục Thiên Hạo không ngừng bành trướng, càng lúc càng to, càng ngày càng thô, cũng càng ngày càng cứng khiến cúc huyệt của Lục Thiên Hạo bị nhồi đầy.

"Muốn anh không đâm vào huyệt tâm của em cũng được thôi, chỉ cần em thừa nhận là thích anh thì anh sẽ không đâm vào nữa, thế nào?" Trịnh Hoằng Nghị đưa ra lời thương lượng.

Lục Thiên Hạo nghe thấy lời này thì tức muốn nổ phổi, đây là cái kiểu thương lượng gì vậy? Rõ ràng là bắt ép! Rõ ràng là chơi xấu!

Tên khốn bá đạo ngang ngược này!

Lục Thiên Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu nằm mơ đi!"

"Không chịu nói sao?" Trịnh Hoằng Nghị nổi tính cố chấp, hạ quyết tâm phải đấu với Lục Thiên Hạo tới cùng: "Anh đây sẽ ch!ch tới khi em chịu nói mới thôi!"

Vừa dứt lời, Trịnh Hoằng Nghị dốc hết tốc lực lắc lư hông eo, côn ŧᏂịŧ to bự rút nhanh ra rồi lại cắm mạnh vào cúc huyệt của Lục Thiên Hạo, mỗi một cái cắm đều đâm thẳng vào huyệt tâm, sức lực hung hãn, tốc độ cực nhanh, mỗi lần cắm rút đều khiến Lục Thiên Hạo có cảm giác cúc huyệt bị ch!ch nát.

"A. . . . . . . Ha a. . . . . . . . Cậu. . . . . . . Khốn nạn. . . . . . . . A ư. . . . . . . ." Sự tức giận của Lục Thiên Hạo dưới sự cắm rút và va chạm nhanh chóng của Trịnh Hoằng Nghị liền trở nên vụn vặt, không hề có chút lực sát thương nào, ngược lại tiếng thở dốc và rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ chi phối âm thanh của anh. Anh cũng muốn chịu đựng không rên, nhưng không thể kìm lại được, khi cây gậy thịt cứng rắn cắm vào vô cùng hung ác, cổ họng của anh liền không khống chế được tiếng rên da^ʍ.

"Nói mau, nói em thích anh!" Trịnh Hoằng Nghị lớn tiếng bên tai của Lục Thiên Hạo.

"Ha a. . . . . . . Còn lâu tôi. . . . . . . . A ư. . . . . . . A. . . . . . Mới nói. . . . . . . . Ư hừ. . . . . . . . Ha a. . . . . . . ." Lục Thiên Hạo cắn răng cự tuyệt, cúc huyệt của anh bị ch!ch đến mức bắt đầu chảy nước, một luồng dâʍ ŧᏂủy̠ bắn ra lép nhép, ngay cả côn ŧᏂịŧ giữa háng cũng đã cứng nhắc, trên qυყ đầυ chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng.

"Ha, em đúng là mạnh miệng!" Trịnh Hoằng Nghị rút cả cây côn ŧᏂịŧ ra, cắm ngón tay vào cúc huyệt của Lục Thiên Hạo quét một vòng, khi rút ra thì bên trên đó dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ nhớp nháp. Hắn giơ ngón tay đó đến trước mặt Lục Thiên Hạo, cười lưu manh nói: "Ngoài miệng em không muốn thừa nhận, nhưng cơ thể của em lại thành thật đến sợ. Nhìn đi này, anh mới ch!ch có một lúc thôi mà huyệt da^ʍ của em đã ướt vậy rồi, rõ ràng là em thích con c*c bự của anh ch!ch em! Nếu thích anh ch!ch em vậy thì chứng tỏ em cũng thích anh, chứng cứ đã rành rành ra đó, em còn muốn chối cãi nữa sao?"

Côn ŧᏂịŧ đã rút hẳn ra, cuối cùng Lục Thiên Hạo cũng có thể ổn định lại hô hấp, lời này của Trịnh Hoằng Nghị quả thực khiến anh dở khóc dở cười, thật sự là không thể nào nói lý được với tên khốn lưu manh này mà.

Có còn biết phân biệt phải trái hay không vậy?

Lục Thiên Hạo thở dài một hơi, rũ mi mắt nhìn Trịnh Hoằng Nghị, nói: "Trịnh tiên sinh, tôi cũng không ngại phải thừa nhận với cậu rằng cơ thể của tôi rất mẫn cảm, nếu là người đàn ông khác ch!ch thì chỗ đó của tôi cũng sẽ chảy nước như vậy thôi."

Lời này của anh khiến Trịnh Hoằng Nghị lập tức bùng nổ: "Em còn muốn để thằng khác ch!ch sao!?"

Trịnh Hoằng Nghị trợn hai mắt, vẻ mặt hung ác giống như muốn lột da uống máu của Lục Thiên Hạo. Cái ánh mắt đó dường như sắp phun ra lửa tới nơi.

Dáng vẻ này khiến Lục Thiên Hạo thấy hơi sợ: "Tôi chỉ đang thí dụ vậy thôi." Thật ra chính anh cũng không biết nếu đổi thành người đàn ông khác ch!ch thì liệu anh có chảy nhiều nước như vậy không, dù sao thì anh cũng chưa từng lên giường với bất kỳ người đàn ông nào, ngoại trừ Trịnh Hoằng Nghị.

"Thí dụ?" Vẻ mặt u ám của Trịnh Hoằng Nghị vẫn không có chuyển biến tốt chút nào: "Em lấy thí dụ như vậy chứng tỏ em cũng đã nghĩ về nó rồi. Em đói khát tới vậy hả, mình anh ch!ch vẫn chưa đủ sao, còn muốn đi tìm thằng khác đến ch!ch em?"

Lục Thiên Hạo lại khẳng định không thể nói lý với Trịnh Hoằng Nghị thêm một lần nữa, rốt cuộc trong đầu có cái gì mà lại có thể lý giải câu nói của anh theo cái hướng như vậy được nhỉ?

Lục Thiên Hạo vừa định phản bác, nhưng Trịnh Hoằng Nghị không có anh cơ hội mở miệng, dươиɠ ѵậŧ bự dùng sức đâm vào, cả cây vào sâu bên trong âm huyệt của Lục Thiên Hạo.

"Anh nói cho em biết, nghĩ thôi cũng không được! Em là của anh, là của một mình anh, em chỉ có thể bị một mình anh ch!ch thôi!" Trịnh Hoằng Nghị nói ra những lời vô cùng bá đạo, dươиɠ ѵậŧ bự cắm sâu bên trong âm huyệt bắt đầu di chuyển, cắm vừa sâu vừa ác. Theo từng lần cắm rút mãnh liệt, qυყ đầυ bự nhiều lần đâm mở tử ©υиɠ của Lục Thiên Hạo, thế như chẻ tre hung hăng ma sát thịt mềm bên trong.

"A. . . . . . . Khốn nạn. . . . . . . A ha. . . . . . . Sâu quá. . . . . . . Đừng. . . . . . . . A ư. . . . . . . Rất xót. . . . . . ." Tử ©υиɠ bị cắm rút và ma sát mãnh liệt như vậy, Lục Thiên Hạo lập tức chịu không nổi.

"Gọi chồng đi, nhanh lên, gọi chồng đi thì anh sẽ tạm tha cho em! Gọi mau!" Trịnh Hoằng Nghị nhân cơ hội nói.

"Cậu. . . . . . . . . Khốn nạn. . . . . . . . A ha. . . . . . Xót quá. . . . . . . . A ư. . . . . . . Đừng. . . . . . A. . . . . . . Đừng cắm vào chỗ đó. . . . . . ." Âm huyệt của Lục Thiên Hạo dường như càng mẫn cảm hơn so với cúc huyệt, bị cắm mấy chục cái liền trở nên ướt sũng, bên trong nước đầm đìa trơn trượt, Trịnh Hoằng Nghị cắm rút lại càng trơn tru hơn, âʍ đa͙σ vừa ướt vừa nóng lại vừa chặt khiến hắn sướиɠ muốn chết, muốn ngừng mà chẳng được.

"Gọi chồng đi, không gọi thì anh đ!t chết em!" Trịnh Hoằng Nghị nói lời hung ác, sức lực tăng mạnh điên cuồng va chạm vào giữa háng của Lục Thiên Hạo, tiếng "bạch bạch bạch" vang lên, trộn lẫn với tiếng "lép nhép" khi nước bị chèn ép bắn tung tóe.

"A. . . . . . . A ư. . . . . . . Ha a. . . . . . . . ."

Tiếng rên da^ʍ của Lục Thiên Hạo như làn sóng tràn ra khỏi xe, từ bên ngoài sẽ thấy chiếc xe thể thao màu đỏ lắc lư không ngừng, có thể thấy tình hình chiến đầu bên trong ác liệt tới mức nào.

Dươиɠ ѵậŧ bự ch!ch ȶᏂασ âm huyệt vẫn chưa đủ, Trịnh Hoằng Nghị lại đưa ngón tay cắm vào cúc huyệt của Lục Thiên Hạo chơi đùa, tay kia thì nắm lấy côn ŧᏂịŧ của anh vuốt ve. Tấn công từ ba phía khiến Lục Thiên Hạo sướиɠ phát điên, kɧoáı ©ảʍ như cơn sóng thần phủ kín từng tế bào trên cơ thể của anh.

"Bảo bối, có thích không? Thích thì gọi một tiếng chồng đi, chồng sẽ cho em sướиɠ lên mây luôn!" Trịnh Hoằng Nghị cảm giác âm huyệt của Lục Thiên Hạo không ngừng thắt chặt lại, dươиɠ ѵậŧ bự bị kẹp vừa xót vừa trướng, hắn biết Lục Thiên Hạo đã sắp lêи đỉиɦ rồi.

Lục Thiên Hạo bị ch!ch đến mức cả người nhũn ra, âm huyệt và cúc huyệt tê tê dại dại, nhất là âm huyệt, bị côn ŧᏂịŧ bự cắm vào đã xót tới cực điểm, nhịn không được muốn phun nước.

"Ư hừ. . . . . . . Không được. . . . . . . Ha a. . . . . . Tôi không được. . . . . . . . Chỗ đó. . . . . . . Xót quá. . . . . . . A ư. . . . . . . . Không được. . . . . . . . Muốn phun nước. . . . . . . ."

Sau tiếng nói cuối cùng, âm huyệt của Lục Thiên Hạo phun ra một lượng lớn mật nước, côn ŧᏂịŧ của anh lúc này cũng trướng xót đến cực hạn, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra.

Như vậy vẫn chưa xong, Trịnh Hoằng Nghị lập tức cảm thấy ngón tay bị một lượng lớn chất lỏng ấm ấp bao phủ, cúc huyệt của Lục Thiên Hạo cũng phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.

Lục Thiên Hạo bắn tinh phun nước rồi lại phun nước tiếp, sướиɠ tới mức cả người co giật. Sau khi cao trào xong, dươиɠ ѵậŧ bự của Trịnh Hoằng Nghị vẫn còn cắm trong âm huyệt của anh rong ruổi không biết mệt, âm huyệt sau khi phun nước thật sự rất xót, dươиɠ ѵậŧ bự cắm rút như vậy lập tức khiến Lục Thiên Hạo không chịu nổi.

"Xót. . . . . . Xót quá. . . . . . . . Ư hừ. . . . . . . . Đừng. . . . . . . Đừng cắm nữa. . . . . . . Ư. . . . . . Tha cho tôi đi. . . . . . ." Lục Thiên Hạo bị ch!ch đến mức bắt đầu xin tha.

Trên trán Trịnh Hoằng Nghị toát mồ hôi, đã ch!ch lâu như vậy, huyệt da^ʍ của Lục Thiên Hạo lại kẹp chặt tới vậy, hắn đã gần tới cực hạn rồi.

"Muốn anh tha cho em thì gọi một tiếng chồng đi!" Trịnh Hoằng Nghị đưa ra yêu cầu.

Lục Thiên Hạo không muốn gọi, nhưng hết thảy ý chí đều bị bay màu trước sự cắm rút của dươиɠ ѵậŧ bự và sự ngứa xót của âm huyệt, anh nhanh chóng khuất phục, lớn tiếng nói: "Chồng ơi!"

Một tiếng chồng này khiến Trịnh Hoằng Nghị sướиɠ rơn cả người, cơ thể cũng hưng phấn tới cực điểm, dươиɠ ѵậŧ bự đâm thẳng vào tử ©υиɠ phun ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi.

"Ư. . . . . . . Bảo bối, bên trong em thật thoải mái! Ư. . . . . . . Chồng bắn hết cho em. . . . . . Bảo bối, nói mau, em có thích chồng đ!t em không. . . . . . ."

"Ưʍ. . . . . . ." Lục Thiên Hạo bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức cả người mềm nhũn: "Thích. . . . . . . Ư. . . . . . Thích chồng đ!t em. . . . . . ."

Toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Trịnh Hoằng Nghị đều đút vào âm huyệt của Lục Thiên Hạo không chừa một giọt. Sau khi bắn xong, hắn rút côn ŧᏂịŧ bự ra, Lục Thiên Hạo tưởng cuối cùng cũng xong nhưng côn ŧᏂịŧ bự đột nhiên đâm vào miệng cúc huyệt của anh.

Cơ thể Lục Thiên Hạo co rúm lại, thở hổn hển giãy giụa kháng cứ: "Cậu muốn nữa sao? Không. . . . . . . Không được. . . . . . . Tôi thật sự. . . . . . Không được. . . . . . . Cậu tha cho tôi đi. . . . . . . ."

Trên mặt Trịnh Hoằng Nghị nở một nụ cười, lại dùng giọng điệu thương lượng nói: "Tha cho em? Cũng không phải là không thể, em lại gọi một tiếng chồng cho anh nghe đi."

Lục Thiên Hạo mím môi, thấy hơi không cam lòng nhưng vẫn phải gọi một tiếng chồng.

Trịnh Hoằng Nghị lập tức mở cờ trong bụng, nhưng côn ŧᏂịŧ bự lại không buông tha cho Lục Thiên Hạo, dùng sức đâm cả cây vào trong cúc huyệt của anh.

"Huyệt da^ʍ phía trước đã được đút no rồi, cái miệng nhỏ xinh phía sau này vẫn đói đúng không? Yên tâm đi, chồng vẫn còn trữ nhiều hàng lắm, em cứ việc hút, muốn ăn bao nhiêu đều có. . . . . . . Ư. . . . . . Kẹp chặt quá, sướиɠ thật. . . . . . ."

Lục Thiên Hạo thật sự hận không thể kẹp gãy cái thứ nghiệt súc kia của Trịnh Hoằng Nghị, nhưng anh càng kẹp thì Trịnh Hoằng Nghị càng ch!ch hăng say hơn, xe thể thao màu đỏ phô trương lại rung lắc dữ dội lần thứ hai.