Mãnh Nam Song Tính Bị Thao Đến Mang Thai

Chương 15: Sao chỗ này của em lại yếu ớt như vậy, rõ ràng lúc bị ch!ch dâm lắm mà, đáng lẽ phải chịu đ!t cực giỏi chứ!

Từ sau lần bôi thuốc đó, Lục Thiên Hạo lại lấy cớ huyệt thịt sưng đau tránh né Trịnh Hoằng Nghị 2 ngày, nhưng anh biết không thể lại dùng cái cớ này tiếp được, Trịnh Hoằng Nghị không phải tên ngốc, e là đã nảy sinh nghi ngờ trong lòng rồi.

Tới tối Lục Thiên Hạo bị Trịnh Hoằng Nghị bắt tới tɧẩʍ ɖυ cho hắn, tiện thể sờ sờ chỗ này bóp bóp chỗ kia mà ăn đậu hũ. Sau khi đã bắn ra, Trịnh Hoằng Nghị lại mạnh mẽ bá đạo lột sạch Lục Thiên Hạo, từ sau lần bôi thuốc kia, lần nào cũng đều bị Trịnh Hoằng Nghị dùng một tay kéo tới, Trịnh Hoằng Nghị dường như làm chuyện này không biết chán.

Sau khi bôi thuốc xong, ánh mắt Trịnh Hoằng Nghị sâu xa nhìn chằm chằm vào hai huyệt thịt hồng hào của Lục Thiên Hạo, nói: "Chỗ này của em đã không còn đỏ cũng không còn sưng nữa, chắc là hết đau rồi đúng không?"

Trong lòng Lục Thiên Hạo hơi giật mình, nói lí nhí: "Vẫn còn hơi đau."

Ánh mắt kia của Trịnh Hoằng Nghị giống như sói đói lâu năm nhìn thấy được thịt tươi, khiến Lục Thiên Hạo thấy kinh hồn bạt vía, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.

Trịnh Hoằng Nghị lấy ngón tay sờ nhẹ vào hai môi l*n của Lục Thiên Hạo, lại sờ vào miệng cúc huyệt phía sau, nói: "Sao chỗ này của em lại yếu ớt như vậy, mới ch!ch có một lần mà đau lâu tới vậy sao, rõ ràng lúc bị ch!ch da^ʍ thế mà, đáng lẽ phải chịu đ!t giỏi lắm mới đúng chứ!"

Khi nghe được đoạn đầu đã khiến trong lòng Lục Thiên Hạo căng thẳng không thôi, thầm nghĩ Trịnh Hoằng Nghị quả nhiên đã bắt đầu nghi ngờ, nhưng vừa nghe được đoạn sau thì Lục Thiên Hạo lập tức nổi giận, nâng chân lên đạp về phía Trịnh Hoằng Nghị.

"Ha ha ha, đá hụt rồi!" Trịnh Hoằng Nghị cợt nhả nắm chặt lấy mắt cá chân của Lục Thiên Hạo, không hề nghĩ ngợi hôn lên bàn chân của Lục Thiên Hạo một cái.

Một cái hôn này khiến Lục Thiên Hạo lơ mơ, Trịnh Hoằng Nghị cũng ngây ngẩn cả người, có quỷ mới biết vừa nãy hắn đã nghĩ gì trong đầu, có đánh chết hắn cũng không nghĩ có một ngày mình lại hôn chân của một người đàn ông khác.

Vì cái hôn ma xui quỷ khiến này mà nụ cười trên mặt Trịnh Hoằng Nghị cũng trở nên hơi gượng gạo, tức giận buông mắt cá chân của Lục Thiên Hạo ra.

Lục Thiên Hạo nhân cơ hội này nhảy xuống giường, không chỉ Trịnh Hoằng Nghị cảm thấy khó chịu, anh cũng thấy khó chịu giống vậy, nhưng ngay cả chính anh cũng không biết vì sao lại thấy khó chịu.

"Ờm. . . . . . Tôi về phòng trước đây!"

Vừa nói xong câu này, Lục Thiên Hạo lập tức ôm lấy quần áo bước nhanh ra khỏi phòng của Trịnh Hoằng Nghị.

Trịnh Hoằng Nghị ngồi trên giường ngẩn ngơ mấy giây, duỗi tay vỗ vỗ trán.

"Mẹ! Làm cái gì không biết!" Hắn thấp giọng nói thầm.

Trong phòng lập tức rơi vào im lặng.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thiên Hạo bị tiếng chuông điện thoại reo lên không ngừng làm tỉnh giấc, anh dụi dụi đôi mắt ngái ngủ tiếp điện thoại, giọng của người đại diện truyền tới từ bên kia: "Này, Tiểu Lục, 7 rưỡi anh với nhân viên trang điểm sẽ tới đón cậu, cậu hỏi thử Trịnh Nhị thiếu xem chúng ta có thể trang điểm ở nhà hắn không, nếu bất tiện thì bọn anh sẽ đón cậu tới công ty."

Trang điểm?

Đầu Lục Thiên Hạo vẫn còn chưa tỉnh táo, nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, mới có 6 giờ rưỡi.

"Anh Chính, em nhớ hôm nay không có việc gì mà, trang điểm để làm gì?"

"Không phải anh đã nói với cậu một tháng trước rồi sao?" Người đại diện ở đầu dây bên kia nói: "Dạ tiệc kỷ niệm thành lập công ty đó!"

Lục Thiên Hạo mơ mơ màng màng nhớ lại, hình như có chuyện như vậy thật, nhưng lúc người đại diện nhắc tới anh cũng không để trong lòng, loại diễn viên tuyến 18 không có cảm giác tồn tại như anh thì có tham gia hay không cũng chẳng ai để ý, với cả anh cũng không thích những nơi như vậy, cho nên lúc ấy cũng không định tham gia.

Lục Thiên Hạo im lặng một lúc, anh tự hỏi nên dùng lý do gì thuyết phục người đại diện để không phải tham gia dạ tiệc hôm nay. Người đại diện ở đầu dây bên kia như đoán được tâm tư của anh, trước khi Lục Thiên Hạo mở miệng liền lập tức nói: "Tiểu Lục, cậu định không tham gia đúng không?"

Lục Thiên Hạo bị đoán đúng suy nghĩ, cười gượng một chút rồi không biết phải trả lời như thế nào.

"Tiểu Lục, nếu là trước kia cậu không tham gia thì anh cũng không ý kiến gì, nhưng hiện giờ cậu đã nhận vai diễn nam chính của [Đao Phong], sau này khi PR phim phải tham gia rất nhiều hoạt động cần tới sự xã giao, đến lúc đó cậu định tránh kiểu gì? Vừa hay lần này có dạ tiệc coi như luyện tập trước cho cậu, thích ứng một chút đi." Người đại diện nói.

Vì công việc, Lục Thiên Hạo chỉ có thể đồng ý: "Em biết rồi, em sẽ tham gia mà. Nhưng bọn anh không cần phải tới đây đâu, quan hệ của em với Trịnh Nhị thiếu. . . . . . . . . Em không muốn để cho người khác biết. Như vậy đi, bọn anh không cần tới đón em, tự em sẽ tới công ty, chúng ta hẹn nhau ở công ty nha."

"Được, vậy hẹn gặp cậu ở công ty."

Cúp điện thoại, Lục Thiên Hạo xuống giường rửa mặt thay quần áo.

Tới lúc ra khỏi cửa, Lục Thiên Hạo quay đầu lại nhìn nhìn phòng của Trịnh Hoằng Nghị, có nên báo cho tên khốn này một tiếng không, dù sao thì hiện giờ anh đã bị người ta bao dưỡng rồi, tính tình của vị kim chủ này của anh cũng không tốt lắm, nếu mất hứng không chừng lại gây khó dễ cho anh.

Nhưng giờ mới 7 giờ kém, Trịnh Khốn Nạn chắc là vẫn chưa rời giường. Thôi kệ, vẫn không nên quấy rầy giấc ngủ của kim chủ đại nhân thì hơn, đàn ông buổi sáng tỉnh dậy đều trong tình trạng cương cứng, đây chính là thời điểm dễ động dục nhất, vẫn không nên tới trêu chọc thì tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Lục Thiên Hạo sải bước ra khỏi nhà.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Dạ tiệc kỷ niệm ngày thành lập của Phù Mộng Entertainment được tổ chức ở ngay công ty, tới buổi chiều thì ngoài cửa trải đầy thảm đỏ, vì đã nhận được tin tức từ trước nên không ít fan từ khắp nơi đã đổ về đây từ sớm để chiếm chỗ gần rào chắn nhất, một vị trí hoàn hảo để nhìn tận mắt thần tượng.

Các phóng viên với chiếc ống kính tele cũng lần lượt tụ tập tới hiện trường thảm đỏ để quay chụp những tư liệu trực tiếp, tuy rằng dạ tiệc kỷ niệm ngày thành lập của Phù Mộng Entertainment không so được với lễ trao giải, nhưng có rất nhiều nghệ sĩ đang hot của Phù Mộng Entertainment, cho nên không cần lo về giá trị tin tức.

Dạ tiệc chính thức bắt đầu vào lúc 20 giờ, khi Lục Thiên Hạo bước trên thảm đỏ, không có nhiều ống kính của phóng viên chĩa về phía anh, cũng chả có mấy fan ở xung quanh để ý tới anh, Lục Thiên Hạo cứ im lặng như vậy bước trên thảm đỏ mấy chục mét đi vào trong trung tâm dạ tiệc.

Trung tâm dạ tiệc đã có rất nhiều người, nhưng đa phần đề là các nhân viên công tác và lãnh đạo của công ty, cùng với một ít khách quý được mời tới. Lục Thiên Hạo chào hỏi với vài nhân viên quen biết trong công ty rồi ngồi im ở một góc, cầm một ly nước cam yên lặng uống.

Anh vừa mới ngồi xuống không bao lâu thì chợt nghe thấy tiếng reo hò náo nhiệt ngoài cửa, tiếng các fan hò hét ngày một to hơn, nghe có vẻ cực kỳ hưng phấn và kích động. Vài phút sau, anh liền thấy năm chàng trai trẻ tuổi ăn mặc sành điệu bước vào, đó là nhóm nhạc thần tượng mới được công ty debut trong năm nay, chạy theo phong cách Hàn Quốc, mới debut mà đã thu hút được không ít fan nữ, lúc anh vừa mới tới thảm đỏ đã thấy một đám nữ sinh giơ bảng đèn led hô hào tên bọn họ.

Nhóm nhạc thần tượng vừa mới tới đã bị người đại diện dẫn tới chào hỏi các lãnh đạo và khách quý, Lục Thiên Hạo yên lặng thu hồi tầm mắt, tiếp tục uống nước cam của mình.

Các sao khác lần lượt đi qua thảm đỏ tiến vào đại sảnh, tên tuổi càng lớn thì lại càng đến muộn, cuối cùng chính là ngôi sao hot cháy máy Lí Vân Trạch và ảnh hậu Lí Vi Vi, hai người được bên ngoài đánh giá là cặp anh em trong Phù Mộng, một người thì anh tuấn đẹp trai, một người thì da trắng người đẹp, lúc dắt tay nhau đi trên thảm đỏ, ánh đèn huỳnh quang lóe lên không ngừng, tiếng thét chói tai của fan dường như muốn đảo lộn trời đất.

Lúc hai người tiến vào hội trường lập tức trở thành tâm điểm chú ý, Lục Thiên Hạo ở xa xa nhìn Lí Vân Trạch. Lại nói anh và Lí Vân Trạch dường như debut cùng lúc, hiện giờ đã qua 6 năm, người ta ngày càng trở nên hot, vô số fan hâm mộ, quảng cáo nhận liền tay, phim truyền hình người ta đóng đều có rating cao ngất ngưởng. Nhưng theo quan điểm của Lục Thiên Hạo, kỹ năng diễn xuất của Lí Vân Trạch chỉ có thể gọi là tàm tạm, có lẽ là do vội vàng kiếm tiền nên không có thời gian để luyện tập diễn xuất, nhưng độ phủ sóng của người ta cao, cho dù diễn xuất không tốt thì vẫn ngày càng thu hút được nhiều fan.

Lục Thiên Hạo nhớ mang máng, lúc mà Lí Vân Trạch vẫn chưa hot như hiện tại đã từng có một tin đồn rằng hắn ta có quy tắc ngầm với Trịnh Hoằng Nghị, cũng chả biết là thật hay giả nữa.

Nghĩ tới chuyện quy tắc ngầm với Trịnh Hoằng Nghị, Lục Thiên Hạo đột nhiên nhớ tới Từ Nhất Phàm. Nhắc mới nhớ, sao dạ tiệc hôm nay không thấy Từ Nhất Phàm đâu nhỉ?

Lục Thiên Hạo đang buồn bực, bỗng nhiên nghe thấy đại sảng náo động, đám người ồn ào từ từ tách ra hai bên chừa ra một lối đi, một người cao lớn đẹp trai từ từ đi vào, Lục Thiên Hạo nhìn thấy mặt người nọ liền sửng sốt, xong lại kinh hoảng.

Vờ lờ!

Sao Trịnh Khốn Nạn cũng tới đây?

Suy nghĩ trong đầu vừa hiện lên thì Lục Thiên Hạo đã nhanh chóng tự tìm được đáp án. Cũng phải, tên kia là đại boss sau màn của Phù Mộng Entertainment mà, tham gia vào dạ tiệc của công ty nhà mình là chuyện hết sức bình thường.

Khi Lục Thiên Hạo nhìn thấy Trịnh Hoằng Nghị, ánh mắt của hắn ta cũng đã liếc thấy anh, còn cong khóe môi mỉm cười, nụ cười kia mang theo chút ý tứ mờ ám.

Lục Thiên Hạo cuống quýt dời tầm mắt, cầm ly nước cam lên im lặng uống, mặc kệ Trịnh Hoằng Nghị bên kia có náo nhiệt bao nhiêu, anh cũng chả liếc mắt nhìn lấy một cái.

Trịnh Hoằng Nghị bị rất nhiều người vây quanh, mỗi lần tham gia mấy cái tiệc tùng kiểu này là hắn lại trở thành đối tượng bị vây quanh xu nịnh tâng bốc, nhưng tình huống như này hắn đã quen từ lâu rồi.

"Trịnh Nhị thiếu, đã lâu không gặp, dạo này vẫn khỏe chứ?" Lí Vân Trạch đứng gần nhất mỉm cười thân thiết chào hỏi.

"Ừ, vẫn khỏe." Trịnh Hoằng Nghị thuận miệng đáp, khóe mắt lơ đãng nhìn về phía Lục Thiên Hạo, trong lòng không khỏi có chút phẫn uất. Đi ra ngoài cũng không thèm báo với kim chủ là hắn một cậu, lá gan thật sự rất to! Còn nữa, vừa nãy rõ ràng đã nhìn thấy hắn, thế mà dám giả vờ không thấy, còn ngồi ở chỗ kia uống nước cam!

Uống nước cam làm cái quái gì! Cái đấy có gì ngon mà uống!