Huyệt nhỏ chảy nước, đối với Trịnh Nhị thiếu đã mấy ngày không làʍ t̠ìиɦ mà nói tất nhiên là hấp dẫn cực kỳ, dươиɠ ѵậŧ bự cọ vào âm huyệt của Lục Thiên Hạo, hơi có ý muốn cắm vào.
Lục Thiên Hạo thầm oán giận cơ thể mình không chịu thua kém ai, đồng thời trong lòng cũng có hơi lo lắng, anh biết Trịnh Khốn Nạn một khi đã động dục thì sẽ khó mà phanh lại được, không làm liên tục 4-5 hiệp thì nhất định sẽ không bỏ qua.
"Được. . . . . Được rồi đó, bôi thuốc như vậy là xong rồi." Lục Thiên Hạo nói, giọng có hơi run run.
Mắt của Trịnh Hoằng Nghị có hơi thầm trầm, bên trong dường như tích tụ một cơn lốc tìиɧ ɖu͙©, hắn nhìn chằm chằm vào âm huyệt ướt sũng của Lục Thiên Hạo, rời côn ŧᏂịŧ bự đi, thuận thế chuyển hướng xuống cúc huyệt: "Mặt sau của em không phải cũng đau sao? Cũng phải bôi thuốc chứ nhỉ?" Nói xong lại nặn chút thuốc mỡ để lên qυყ đầυ, chạm vào cúc huyệt mềm mại màu hồng nhạt từ từ cọ xát.
Cúc huyệt bỗng cảm thấy ngứa ngáy, Lục Thiên Hạo há miệng thở dốc, suýt chút nữa là bật thốt lên câu: "Đừng bôi nữa, chỗ đó của tôi không đau", nhưng khi tới cửa miệng thì lập tức bị anh nuốt ngược vào trong.
Nguy hiểm thật, nếu mà nói ra câu đó thì Trịnh Khốn Nạn không ch!ch chết anh mới lạ!
Cũng giống với âm huyệt phía trước, cúc huyệt bị cọ xát vài cái cùng từ từ chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Hai cái huyệt thịt trước sau ẩm ướt dính nhớp, mật nước chảy ra, dâʍ ŧᏂủy̠ giàn giụa, hình ảnh trước mặt này thật sự quá mức da^ʍ mỹ, Trịnh Hoằng Nghị thấy miệng đắng lưỡi khô, tuy rằng mấy ngày trước hắn đều được Lục Thiên Hạo lấy tay giúp mỗi tối, nhưng cảm giác thủ da^ʍ sao so được với cảm giác tuyệt vời khi cắm vào huyệt được, đặc biệt là hai cái huyệt của Lục Thiên Hạo vừa chặt khít vừa nóng ướt, lại vừa trơn, nó thật sự là cực phẩm. Hắn vẫn đang ở giai đoạn thực tủy biết vị, hiện giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không được hưởng, điều này khiến hắn nhịn đến mức khó chịu, thật sự rất khó chịu.
Hít sâu một hơi, Trịnh Hoằng Nghị đè nén lửa dục đang hừng hực trong l*иg ngực, rời côn ŧᏂịŧ bự khỏi cúc huyệt của Lục Thiên Hạo.
Thấy có vẻ Trịnh Khốn Nạn định tha cho anh, Lục Thiên Hạo thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng đột nhiên mỗi tay của Trịnh Hoằng Nghị bắt lấy một chân của anh, Lục Thiên Hạo kinh ngạc: "Cậu muốn làm gì?"
Trịnh Hoằng Nghị khép hai chân Lục Thiên Hạo lại với nhau, sau đó cắm dươиɠ ѵậŧ bự của mình vào giữa, bắt chước động tác cắm huyệt mà đong đưa cái mông.
Đây là. . . . . . . . . Chân giao!?
Lục Thiên Hạo hơi sửng sốt, chợt thấy mặt đỏ tai hồng. Lấy từ góc nhìn của anh thì có thể thấy rõ ràng cây côn ŧᏂịŧ bự kia của Trịnh Hoằng Nghị ra vào giữa hai chân của mình, thân c*c nóng rực ma sát vào làn da sườn đùi trong của anh. Khi côn ŧᏂịŧ bự xuyên qua khe giữa hai chân, Lục Thiên Hạo cảm thấy giống như qυყ đầυ to bự và thân c*c thô to thẳng tắp đang đâm về phía mặt mình.
Nhìn thấy côn ŧᏂịŧ bự của Trịnh Hoằng Nghị, cơ thể mẫn cảm của Lục Thiên Hạo không kìm được mà nổi phản ứng, hai cái huyệt cũng bất giác chảy ra nước.
"Bảo bối, cơ thể của em thật sự rất da^ʍ đấy!" Trịnh Hoằng Nghị tất nhiên nhìn thấy hai cái huyệt ướt dính của Lục Thiên Hạo, càng thêm hưng phấn mà thẳng lưng cắm rút: "Anh chỉ ch!ch chân của em thôi mà hai tiểu da^ʍ huyệt của em đã ướt như vậy rồi!"
"Tôi. . . . . . . ." Lục Thiên Hạo vừa thấy Trịnh Khốn Nạn trưng ra dáng vẻ cười tủm tỉm và đôi mắt híp híp liền thấy giận run cả người, há miệng muốn phản bác thì lại không biết phải nói gì.
Cơ thể anh đúng là rất mẫn cảm, anh không thể phủ nhận điều đó.
Lục Thiên Hạo tức giận dời tầm mắt đi, không muốn nhìn mặt của Trịnh Hoằng Nghị và côn ŧᏂịŧ của hắn ta nữa.
"Ư. . . . . . . Bảo bối, anh sắp bắn. . . . . . . ." Sau khi cắm rút hơn mấy trăm cái, Trịnh Hoằng Nghị thẳng lưng muốn đâm thẳng côn ŧᏂịŧ to lớn về phía trước, mượn cơ đùi cọ xát lần cuối cùng, côn ŧᏂịŧ bự phun ra từng luồng tinh đặc sệt.
Lục Thiên Hạo vừa nghe thấy Trịnh Hoằng Nghị muốn bắn tinh liền không kìm lòng được mà dịch chuyển tầm mắt lên trên côn ŧᏂịŧ bự của Trịnh Hoằng Nghị, mắt anh vừa mới quay sang thì liền thấy một luồng màu trắng bay thẳng vào mặt. Sau một cú nhấp cuối cùng, Trịnh Hoằng Nghị đã bắn tinh lên tới mặt của Lục Thiên Hạo.
Trúng chiêu dưới tình huống bất ngờ không kịp phòng bị, Lục Thiên Hạo nhất thời không kịp phản ứng. Một lúc sau khi anh đã phục hồi lại tinh thần thì lập tức trở nên tức giận.
"Đυ. má. . . . . . . . . . Ư. . . . . . . ."
Anh vẫn còn chưa nói xong, vừa há miệng ra thì tϊиɧ ŧяùиɠ trên mặt chảy vào miệng anh, một mùi vị nồng nồng lan tỏa khắp khoang miệng.
"Phì phì phì. . . . . . . ." Lục Thiên Hạo vội vàng ngồi bật dậy chúi đầu xuống giường khạc nhổ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy vào miệng anh cũng không nhiều nhưng anh cảm giác nhổ kiểu gì cũng không hết, dường như sắp khô cả nước miếng nhưng vẫn thấy chưa sạch.
Trịnh Hoằng Nghị thấy vậy ngược lại cười ha ha: "Bảo bối, tinh của anh có vị như thế nào?"
Trước giờ bạn trai hay là bạn giường đều chủ động nuốt tinh của hắn, thậm chí có người còn có thể uống nướ© ŧıểυ của hắn, vẻ mặt ghét bỏ còn vội vàng nhổ ra như Lục Thiên Hạo thì vẫn là lần đầu tiên hắn thấy trên giường.
Thật sự rất mới mẻ, thật là thú vị!
"Bảo bối, tϊиɧ ŧяùиɠ của đàn ông là thứ đại bổ đó, còn muốn ăn nữa không? Anh vẫn trữ rất nhiều ở chỗ này, em muốn ăn bao nhiêu anh đều bắn cho em!"
Đến khi Lục Thiên Hạo không nhổ ra được nước miếng nữa thì nghe được câu nói vui sướиɠ khi người gặp họa của Trịnh Hoằng Nghị, quay đầu căm giận trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó liền bò xuống giường vọt vào buồng vệ sinh đánh răng súc miệng.
. . . . . . . . . . . . .
Mấy ngày nay Từ Nhất Phàm vẫn không ngủ ngon, cuộc sống của cậu ta vẫn rất không có quy luật, cho dù là khi không có việc làm thì cậu ta cũng thường ngày đêm đảo lộn, buổi tối thì lưu luyến ở hộp đêm cùng high với bạn bè, sau đó ban ngày thì lại ngủ tới giữa trưa mới tỉnh. Nhưng mấy ngày nay, cậu không muốn đi hộp đêm, tâm trạng cùng high cũng chả còn, buổi tối chưa tới 11 giờ đã lên giường nằm, nhưng lại không ngủ được, lăn qua lộn lại đến 3-4 giờ sáng cũng chưa ngủ được.
Mấy ngày nay, tâm trạng của Từ Nhất Phàm cực kỳ âu lo, vốn dĩ đã định sẵn là sẽ để cậu ta đóng vai nam chính trong bộ phim [Đao Phong] của đạo diễn Lí Nghệ rồi, nhưng mọi chuyện lại đột nhiên thay đổi, cậu không chỉ mất đi vai nam chính của bộ phim [Đao Phong] mà sau đó còn nhận được tin mấy bộ phim truyền hình và phim điện ảnh trước đó đang đàm phán thì giờ lại không có ý định mời cậu nữa. Những biến cố xảy ra bất thình lình nhất định là bởi vì đã có một chuyện gì đó diễn ra mà cậu không hề biết, Từ Nhất Phàm vội hỏi thăm nhưng lại chả thu được tin tức gì, điện thoại của người đại diện luôn tắt máy, cậu đã gọi rất nhiều lần mà không được, đi tìm lãnh đạo công ty thì những người vốn luôn trưng vẻ mặt tươi cười nịnh nọt cậu đó giờ bỗng trở thành người cực kỳ bận rộn, không phải đang họp thì cũng là đi công tác, tóm lại là không ai chịu gặp mặt cậu ta.
Từ Nhất Phàm hoàn toàn hoảng sợ, bất đắc dĩ chỉ có thể xin Trịnh Nhị thiếu giúp đỡ, nhưng cậu căn bản không có phương thức liên lạc của Trịnh Hoằng Nghị, bình thường khi Trịnh Hoằng Nghị muốn cậu ta "thị tẩm" thì đều bảo trợ lý liên hệ, lúc gọi tới cũng là trợ lý bắt máy, chỉ nói một câu "Trịnh tổng đang bận" rồi cúp máy luôn, cậu sợ sẽ làm Trịnh Hoằng Nghị khó chịu nên chỉ gọi một lần rồi cũng chả dám gọi lại nữa.
Khoảng thời gian này, cậu thật sợ không có một công việc nào, hoàn toàn được nghỉ dài hạn.
Từ Nhất Phàm tinh thần uể oải nằm trên giường, đôi mắt đen ngòm, trong mắt giăng vài tơ máu.
Cậu không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, rõ ràng trước đó mọi thứ đều tốt, sao đột nhiên cậu như biến thành một đứa trẻ bị bỏ rơi, bị tất cả mọi người ruồng bỏ thế này.
Bình thường cậu ỷ vào việc mình hot, cho tới bây giờ cũng không ngờ mình sẽ có ngày như hôm nay, hơn nữa sau lưng còn có Trịnh Nhị thiếu làm chỗ dựa vững chắc, cho nên mọi chuyện đều phụ thuộc vào tâm trạng của cậu ta, vênh mặt hất hàm sai bảo, kiêu căng tùy hứng, đắc tội từ nhân viên công tác bên cạnh tới các lãnh đạo của công ty. Bây giờ rơi vào khó khăn, cuối cùng lại chẳng tìm được ai đồng ý giúp đỡ cậu.