Tiếng nước ào ào trong phòng tắm vang lên hơn 10 phút mới ngừng lại, Trịnh Hoằng Nghị quấn quanh eo một cái khăn tắm, chân trần bước ra từ buồng vệ sinh, hắn lõα ɭồ thân trên, bên vai phải có một dấu răng rất rõ ràng.
Vừa đi ra, Trịnh Hoằng Nghị liền thấy Lục Thiên Hạo đã mặc quần áo gọn gàng ngồi ở mép giường, sắc mặt u ám nhìn hắn hầm hầm.
Sau khi đã phát tiết, ăn no thỏa mãn, Trịnh Hoằng Nghị thần thanh khí sảng, tâm trạng vô cùng tốt, hắn coi như không nhìn thấy lửa giận của Lục Thiên Hạo, cười tủm tỉm nói đùa: "Bảo bối, sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Chẳng lẽ vừa nãy anh vẫn chưa đút em ăn no sao?"
Lục Thiên Hạo tức giận muốn lao lên cắn người, anh hít sâu một hơi, đè nén lửa giận ở trong l*иg ngực lại để mình tỉnh táo hơn, sau đó mới lạnh lùng mở miệng nói: "Trịnh tiên sinh, đối với chuyện vừa mới xảy ra, tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng!"
Trịnh Hoằng Nghị cợt nhả nói: "Sao lại nghiêm túc như vậy? Vừa nãy ở trên giường không phải là rất nhiệt tình sao? Tiểu da^ʍ huyệt cứ kẹp chặt lấy con c*c bự của anh không buông, lại còn ra sức mà mυ'ŧ như vậy. . . . . ."
"Cậu ngậm miệng lại!" Lục Thiên Hạo quát lớn, không kìm được mà nổi gân xanh trên thái dương, anh hít sâu một hơi thứ hai, nheo mắt lại nhìn Trịnh Hoằng Nghị, còn nói rất nghiêm túc: "Trịnh tiên sinh, cậu không thể nói chuyện nghiêm túc một chút sao?"
"Không phải anh vẫn đang nói chuyện nghiêm túc đấy sao?" Trịnh Hoằng Nghị cười lưu manh, khăn tắm bên hông của hắn lỏng lỏng lẻo lẻo, dường như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Giữa háng có chỗ lồi lên, Lục Thiên Hạo đã tự thử nghiệm độ dũng mãnh của hắn ta, biết rõ cái thứ giữa háng của tên đàn ông này thô to tới mức nào.
Nghĩ lại cảnh tượng bị tên đàn ông đáng ghét này đè dưới thân đυ. đ!t hung ác, cả người Lục Thiên Hạo lại thấy khó chịu. Hơn nữa, lúc anh giãy giụa thì qυầи ɭóŧ đã bị Trịnh Hoằng Nghị xé rách, hiện giờ trong quần của anh trống rỗng. Vừa nãy nhân lúc Trịnh Hoằng Nghị tắm rửa anh mới dùng tạm ga giường lau qua hạ thể rồi nhanh chóng mặc quần áo vào, vẫn chưa hề lấy hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Trịnh Hoằng Nghị ra, cho nên hiện giờ hai cái huyệt đều ướt chèm nhẹp, cúc huyệt chảy dâʍ ŧᏂủy̠, âm huyệt chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và mật nước, cảm giác ẩm ướt dính dính khiến anh thấy rất khó chịu.
Lục Thiên Hạo chịu đựng cảm giác khó chịu đó, cố gắng ngồi ngay ngắn, nghiêm mặt nhìn Trịnh Hoằng Nghị nói: "Trịnh tiên sinh, đối với hành vi lúc nãy của cậu, tôi sẽ không truy cứu, nhưng tôi có hai yêu cầu: Thứ nhất, về chuyện tôi là người song tính, hy vọng là cậu có thể giữ bí mật giúp tôi, đừng kể cho bất kỳ ai khác. Thứ hai, chuyện xảy ra đêm hôm nay, xin anh hãy cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra."
Trịnh Hoằng Nghị cố ý lộ ra vẻ mặt thật khó xử, nói: "Chuyện này có vẻ hơi làm khó anh rồi!"
Lục Thiên Hạo tưởng hắn không muốn phối hợp, còn định cố gắng tranh luận, rồi lại nghe thấy giọng điệu vô lại của Trịnh Hoằng Nghị: "Cơ thể của em tuyệt như vậy, hai cái tiểu da^ʍ huyệt này chặt như thế, hưởng qua một lần thì anh đây liền thực tủy biết vị, muốn quên cũng chẳng thể quên nổi, làm sao mà anh có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được đây? Không chỉ là không quên được, bảo bối, nhìn thấy bộ dạng mặc xong quần áo của em, em có biết là hiện giờ anh đang có suy nghĩ gì không? Anh đang nghĩ làm thế nào để có thể lột sạch quần áo của em ra, cắm con c*c bự của anh vào trong hai cái huyệt da^ʍ của em, ra sức mà đυ. đ!t cho tới khi em khóc lóc xin tha mới thôi!"
Lục Thiên Hạo cảm giác mình không hề nói chuyện với người bình thường, anh đã gặp qua đủ loại đạo diễn và sao có tính tình kỳ lạ, nhưng chưa bao giờ có cái loại nào giống như hôm nay, làm sao để bóp chết một người bây giờ nhỉ?
Nói chuyện đàng hoàng thật sự khó khăn tới vậy sao?
Lục Thiên Hạo tức muốn nổ phổi, cố gắng kiềm chế không chửi ầm lên, thấp giọng nói: "Trịnh tiên sinh, xin cậu hãy nghiêm túc một chút!"
"Anh thật sự rất nghiêm túc đó!" Trịnh Hoằng Nghị lập tức thả chân xuống, ưỡn thẳng thắt lưng, ngồi nghiêm chỉnh như học sinh tiểu học, trên mặt còn bày ra vẻ mặt thật sự nghiêm túc: "Từng câu từng chữ anh nói ra đều xuất phát từ tận đáy lòng đó! Nếu em không tin, vậy anh đây sẽ cho em xem tận mắt chứng cứ."
Nói xong, không đợi Lục Thiên Hạo phản ứng, Trịnh Hoằng Nghị đã đứng vụt dậy, một tay kéo khăn tắm bên hông ra, cây gậy to tướng giữa háng đã cứng rắn, vừa thô lại vừa to, gân xanh bao quanh nhìn thôi đã thấy hơi choáng ngợp.
Da đầu Lục Thiên Hạo bỗng run lên.
Trịnh Hoằng Nghị nắm lấy trym bự của mình lắc lắc, nở nụ cười da^ʍ nói: "Em xem, nó đã cứng như vậy rồi! Giờ em đã tin lời anh chưa?" Nói xong, hắn híp mắt liếʍ liếʍ môi, vẻ mặt si mê nói: "Bảo bối, vừa nãy anh mới ch!ch có một lần, hoàn toàn không đủ no, hay là để anh. . . . . . . ."
Lời hắn còn chưa dứt, Lục Thiên Hạo lập tức bật dậy khỏi giường, chạy thục mạng như bị mãnh thú truy đuổi.
Nhìn theo bóng dáng hoảng hốt chạy trốn ra khỏi cửa của Lục Thiên Hạo, Trịnh Hoằng Nghị cười ha ha, hắn thích ý ngồi xuống sô pha, gác hai chân lên trên bàn trà, cúi đầu nhìn dươиɠ ѵậŧ thô cứng giữa háng của mình, cười nói lẩm bẩm: "Thật là tiếc quá đi, còn tưởng là có thể vui sướиɠ thêm lần nữa chứ."
Nói xong, Trịnh Hoằng Nghị nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình ra sức vuốt ve, hắn tựa lưng vào ghế sô pha, hơi ngửa đầu ra sau, nhắm hai mắt lại hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ tự vuốt trụ, trong đầu không nhịn được mà hiện ra vẻ mặt tức giận của Lục Thiên Hạo.
"Ư. . . . . . . Bảo bối. . . . . . Tiểu huyệt của em thật chặt. . . . . . . . . Kẹp giỏi quá. . . . . . . Ư. . . . . . . Thật sướиɠ. . . . . . . ."
Vuốt ve hơn mấy trăm cái thì Trịnh Hoằng Nghị mới tới cao trào, dươиɠ ѵậŧ phun ra từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc dính trắng đυ.c, từng luồng từng luồng đều rơi lên ngực và bụng của hắn.
"Ha. . . . . . ." Trịnh Hoằng Nghị thở dốc một lúc mới ổn định lại hô hấp, hạ mắt nhìn ngực và bụng của mình: "Haiz, vừa mới tắm xong." Nói xong, hắn đứng dậy đi về phía buồng vệ sinh, ngay vào lúc hắn xoay người đi, một tiếng "tút tút" rung rung phát ra.
Trịnh Hoằng Nghị quay đầu lại, nhìn thấy màn hình IPhone đang phát sáng trên tấm thảm vải nhung.
Cái điện thoại kia hình như là của Lục Thiên Hạo.
Trịnh Hoằng Nghị đảo mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì. Khóe miệng hắn cong lên một nụ cười xấu xa, đi tới nhặt điện thoại của Lục Thiên Hạo lên, nhấn thẳng vào nút nghe: "Alo, ai đó?"
"Tiểu Lục, cậu đi đâu vậy? Sao mà đi lâu thế. . . . . . . Ủa? Không phải là Tiểu Lục! Tôi không gọi sai số mà! Cậu là ai, sao cậu lại nghe điện thoại? Tiểu Lục đâu rồi?"
Trịnh Hoằng Nghị tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi khoanh chân trên thảm lông, nói: "Tiểu Lục. . . . . . em ấy ngủ thϊếp đi rồi, không thể tiếp điện thoại được. Tôi là Trịnh Hoằng Nghị, anh là ai?"
"Hả!?" Người ở đầu dây bên kia dường như đã rất kinh ngạc: "Trịnh. . . . . . . Trịnh. . . . . . Trịnh Nhị thiếu!? Ngài là Trịnh Nhị thiếu sao!? Chào ngài, chào ngài, tôi. . . . . . Tôi là người đại diện của Tiểu Lục, tôi tên là Thi Chính, ngài và Tiểu Lục. . . . . . . À. . . . . . Tôi hiểu rồi, tôi không quấy rầy ngài nữa, hai người cứ tiếp tục! Hai người cứ tiếp tục!
Cuộc gọi đã tắt.
Trịnh Hoằng Nghị nhìn màn hình tối đen, khóe miệng cong lên, tâm trạng vô cùng sung sướиɠ.
Lục Thiên Hạo đi ra khỏi khách sạn liền tìm một chiếc taxi ven đường. Sau khi lên xe, anh sờ túi quần tìm điện thoại muốn gọi cho người đại diện báo một tiếng, nhưng sờ trái sờ phải vẫn không tìm được điện thoại của mình.
Không phải là. . . . . . . Rơi điện thoại ở trong phòng khách sạn đấy chứ!