Mãnh Nam Song Tính Bị Thao Đến Mang Thai

Chương 4: Huyệt xử nam bị Ꮯôn Ŧhịt̠ bự vừa thô vừa cứng hung hăng cắm rút, vừa đau lại vừa sướng


Hậu huyệt lần đầu tiên bị côn ŧᏂịŧ hàng thật giá thật cắm vào, trước đó không hề được khuếch trương, cũng không được bôi trơn, hơn nữa dươиɠ ѵậŧ của Trịnh Hoằng Nghị vừa thô lại vừa lớn, dường như khiến miệng huyệt căng nứt ra, Lục Thiên Hạo đau đến mức suýt rơi hai hàng nước mắt cá sấu.

"Khốn nạn. . . . . . . . thằng cha nhà cậu!" Lục Thiên Hạo cắn chặt răng, phun những lời này ra từ kẽ răng.

Nhưng Trịnh Nhị thiếu đang bị dục hỏa đốt người lại chẳng hề nghe thấy, huyệt xử nam của Lục Thiên Hạo lần đầu bị cắm, quả thực là chặt muốn chết, Trịnh Hoằng Nghị sướиɠ đến mức xương cốt cả người đều nhũn ra.

"Ư. . . . . . . Bảo bối, tiểu da^ʍ huyệt của em thật chặt. . . . . . . Ư. . . . . . Kẹp anh rất sướиɠ. . . . . . . Trước giờ anh chưa từng cắm vào cái huyệt nào chặt tới vậy, thật sự quá sung sướиɠ. . . . . . . ." Khi Trịnh Hoằng Nghị nói chuyện, hơi thở nóng rực phả vào hai bên má và tai của Lục Thiên Hạo.

Lục Thiên Hạo cảm giác như muốn gϊếŧ người, mặc dù mình đã hạ quyết tâm phải làm xử nam cả đời, nhưng mỗi khi đêm đến tĩnh mịch cô đơn, anh chưa từng không tưởng tượng có thể gặp gỡ một người đàn ông để yêu đương, sau đó anh sẽ hiến da^ʍ lần đầu tiên cho người mình yêu.

Chứ không phải trong trường hợp tồi tệ, với phương thức tồi tệ như này, bị một tên đàn ông khốn nạn như vầy cướp đi lần đầu tiên của mình.

"Thằng cha nhà cậu, mau rút cái thứ bẩn thỉu của cậu ra ngay!" Lục Thiên Hạo run giọng giận dữ hét.

Trịnh Hoằng Nghị vẫn không phản ứng gì với sự phẫn nộ của Lục Thiên Hạo, côn ŧᏂịŧ bự cứng rắn vẫn tiếp tục cắm rút mãnh liệt, cho tới khi toàn bộ dươиɠ ѵậŧ ngập trong huyệt thịt, vẻ mặt Trịnh Hoằng Nghị đầy sảng khoái tán thưởng: "Ư. . . . . . . Thật sướиɠ. . . . . . Bảo bối, tiểu huyệt của em giỏi quá, giỏi như cái mông của em vậy. . . . . . . ."

Vừa nói, Trịnh Hoằng Nghị vừa bắt lấy cặp mông của Lục Thiên Hạo ra sức xoa nắn, cảm giác cực kỳ co giãn khiến hắn yêu thích không nỡ buông tay, mà huyệt thịt kia lại chặt muốn chết, cũng khiến con c*c của hắn yêu chết đi được!

Bởi vì thuốc kí©ɧ ɖụ©, Trịnh Hoằng Nghị bị dục hỏa thiêu đốt khiến cả người khô nóng, dươиɠ ѵậŧ bự không muốn chờ dù chỉ một khắc, lập tức nóng lòng muốn ra sức cắm rút.

"Bạch bạch bạch. . . . . . ."

Mông vểnh của Lục Thiên Hạo bị Trịnh Hoằng Nghị va chạm mãnh liệt, Trịnh Hoằng Nghị sướиɠ đến mức rên không ngừng. Nhưng Lục Thiên Hạo lại cảm giác như đang chịu thập đại khốc hình Mãn Thanh, cảm giác đau đớn nóng rát như bị xé rách kia quả thực khiến anh hận không thể cắn lưỡi tự sát.

"Ư. . . . . . . Khốn nạn. . . . . . . Đ!t thằng cha nhà cậu. . . . . . . ." Bình thường Lục Thiên Hạo rất ít khi chửi tục, nhưng đối với Trịnh Hoằng Nghị, ngoại trừ lời thô tục ra thì anh chẳng muốn nói gì, cho dù chỉ là một chữ.

Trịnh Hoằng Nghị ra sức cày cuốc, côn ŧᏂịŧ bự mỗi lần đều rút ra cả đoạn dài, sau đó lại dùng sức cắm mạnh cả cây vào, khiến thân c*c và huyệt thịt mềm mại ma sát ở mức độ lớn nhất. Nghe được tiếng mắng chửi tức giận của Lục Thiên Hạo, Trịnh Hoằng Nghị thích thú cười to, nói: "Được nha! Em đ!t cha anh, anh đ!t em!"

Lục Thiên Hạo chán nản, tên đàn ông đáng ghét này không những tùy tiện mà còn vô liêm sỉ!

Trịnh Hoằng Nghị cắm rút ác liệt, còn không quên sỗ sàng, hai tay xấu xa vuốt ve ở trên người Lục Thiên Hạo, từ xương quai xanh vuốt xuống cơ ngực rắn chắc, từ đầṳ ѵú vuốt xuống cơ bụng rõ ràng. Khi tay hắn còn muốn vuốt xuống dưới nữa, cơ thể Lục Thiên Hạo bỗng cứng đờ, trái tim như muốn bay ra ngoài.

Thôi chết rồi, bí mật của anh sẽ bị phát hiện!

Phải làm sao đây?

May mà hai tay Trịnh Hoằng Nghị dường như bị hấp dẫn bởi cơ ngực và cơ bụng săn chắc mạnh mẽ nên không tiếp tục đi xuống nữa, Lục Thiên Hạo thầm thở phào nhẹ nhõm.

Một tay Trịnh Hoằng Nghị vuốt ve cơ ngực của Lục Thiên Hạo, tay kia thì vuốt ve cơ bụng của anh, xúc cảm săn chắc sung mãn, sự mềm dẻo mạnh mẽ đó quả thực khiến hắn phát nghiện. Hắn tự hỏi những kẻ cơ bắp trước giờ chưa từng là con mồi của hắn, từ đó đến giờ hắn chỉ thích tiểu nam sinh cao gầy, bạn giường trước giờ đều là kiểu như vậy, nhưng giờ khắc Lục Thiên Hạo bị hắn đè dưới này, mỗi một múi cơ trên người anh đều làm hắn yêu thích không nỡ buông tay, cái xúc cảm kia quả thực là thích muốn chết!

Tuy rằng huyệt thịt của Lục Thiên Hạo cực chặt cực nóng, nhưng bởi vì trước đó không được bôi trơn nên có vẻ cực kỳ khô, Trịnh Hoằng Nghị cắm vào cũng không quá thoải mái, mà Lục Thiên Hạo cũng bởi vậy mà đau muốn chết, nhưng sau khi cắm rút gần trăm cái, Trịnh Hoằng Nghị liền cảm nhận rõ ràng huyệt thịt bắt đầu trở nên ẩm ướt.

"Bảo bối, da^ʍ huyệt của em ướt rồi!" Trịnh Hoằng Nghị thực sự rất hứng thú với huyệt thịt bắt đầu chảy dâʍ ŧᏂủy̠ của Lục Thiên Hạo, hắn rút cả cây côn ŧᏂịŧ bự ra, sau đó lại cắm cả cây vào miệng huyệt phát ra một tiếng phốc, dâʍ ŧᏂủy̠ bị dồn nén đến mức bắn ra ngoài.

"Chảy nhiều nước thật đó!" Giọng điệu của Trịnh Hoằng Nghị mang theo ý cười, nói: "Có phải bị anh ch!ch sướиɠ lắm đúng không? Hả? Nếu không sao tiểu da^ʍ huyệt lại phun nước như vậy? Ha ha, bảo bối, em thật sự rất da^ʍ nha!"

Lục Thiên Hạo vừa tức vừa giận, hung hăng cắn chặt răng. Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn luôn biết cơ thể của mình cực kỳ mẫn cảm, vừa lúc đầu bị côn ŧᏂịŧ bự của Trịnh Hoằng Nghị cắm vào, quả thật là rất đau đớn, nhưng sau khi cắm rút, cảm giác đau đớn dần phai nhạt, thay vào đó chính là kɧoáı ©ảʍ tê tê dại dại.

Thật thoải mái, thật sướиɠ, quả thực khiến người ta không thể kháng cự!

Trịnh Hoằng Nghị hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ cực hạn do được huyệt thịt ẩm ướt bóp chặt mang lại, cắm rút điên cuồng, sau khi gần được thêm trăm cái, hắn bỗng ôm lấy Lục Thiên Hạo rồi lật người lại.

"Chờ chút đã. . . . . . . Ư. . . . . . ." Lục Thiên Hạo bị hoảng sợ, nếu đối diện như vậy thì bí mật anh vất vả giấu kín sẽ bị bại lộ mất. Anh vừa muốn lên tiếng kháng cự, nhưng đúng lúc Trịnh Hoằng Nghị đâm mạnh vào sâu bên trong, điều này khiến Lục Thiên Hạo tê dại cả người, nói không ra lời.

"Nào, bảo bối. Đổi tư thế khác, anh sẽ cho em biết thế nào là sướиɠ lên mây!"

Một tay Trịnh Hoằng Nghị ôm ngực của Lục Thiên Hạo, một tay ôm lấy bụng của anh, dùng sức đẩy về phía trước, mỗi lần đâm là cây côn ŧᏂịŧ thô to kia lại vào tới tận gốc, va chạm đến chỗ mẫn cảm nhất sâu trong huyệt thịt của Lục Thiên Hạo.

"A. . . . . . . Đừng. . . . . . Ha a. . . . . . Đừng đâm sâu như vậy. . . . . . . ." Lục Thiên Hạo thở hổn hển rêи ɾỉ nói.

"Sâu một chút không phải càng thoải mái hơn à?" Trịnh Hoằng Nghị cười nói, duỗi tay hướng về giữa háng của Lục Thiên Hạo, cầm lấy côn ŧᏂịŧ cứng rắn của anh vuốt ve, ngón tay cái ma sát qua lại trên đỉnh qυყ đầυ, dính phải nước chảy ra từ lỗ tiểu: "Nhìn này, con ciu của em cũng bắt đầu sướиɠ phát khóc rồi!"

Ngón tay của Trịnh Hoằng Nghị chơi đùa một lúc trên côn ŧᏂịŧ của Lục Thiên Hạo, lại nắm lấy hai viên bi thịt của anh xoa nắn nhẹ nhàng. Ngay sau đó, ngón tay hắn sờ dần xuống dưới.

Một cái sờ này, ngón tay liền chạm vào âm huyệt dưới đáy chậu mà Lục Thiên Hạo đang che giấu, hai môi l*n non mềm khép chặt, chỉ là xúc cảm không trơn trượt như đáy chậu bình thường nên có.

Hô hấp Lục Thiên Hạo như ngừng lại, cả người lập tức cứng đờ, vừa nãy dường như đã trầm luân vào kɧoáı ©ảʍ khi bị cắm, giờ khắc này anh đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Một cái sờ này khiến Trịnh Hoằng Nghị liền nhận ra sự khác thường ngay, ngón tay hắn dừng lại trên âm huyệt của Lục Thiên Hạo, côn ŧᏂịŧ bự cũng ngừng cắm rút.

"Kỳ lạ, đây là cái gì, để anh xem thử!"